Q1. Chương 51 - Hai nữ nhân và một con vịt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta bất đắc dĩ bị cuốn vào cuộc nói chuyện của nhóm quý phụ cho tới tận khi thái giám tới mời tất cả trở về chỗ ngồi để nghênh đón nhà vua và thái hậu. Thái giám kia vừa cáo lui, các quý phụ đang ngồi trong đình nghỉ mát cũng lục tục đứng dậy theo thứ tự trở về chỗ của mình, đi đầu chính là Nhân Huệ Vương phi do Hưng Nhượng Vương phi đỡ một bên, sau đó mới là các vị vương phi và phu nhân khác. Bản thân ta và Anh Nguyệt quận chúa chỉ muốn tránh né các câu chuyện xã giao nên đi lùi lại hẳn phía sau.

Chúng ta quay trở lại vườn thượng uyển thì tất cả mọi người đã dần ngồi vào chỗ ngay ngắn, thật may chỗ ngồi của phủ thượng tưởng ở ngay đầu hàng võ quan, chỉ cần nhìn qua đã thấy bốn vị anh cả nhà ta đang vẫy tay rối rít.

"Mẹ, em gái, hai người vừa đi đâu vậy'"Anh tư Phạm Ngũ Lĩnh vừa lau mồ hôi trên trán vừa hỏi.

"Em và mẹ ngồi ở đình nghỉ mát bên kia nói chuyện cùng các quý phụ ở kinh thành."

Ta trả lời rồi mới ngồi xuống vị trí cạnh anh cả và chị dâu cả, phía sau cha và Anh Nguyệt quận chúa.

"Từ nãy tới giờ chị có làm quen được nhân vật nào thú vị không?"

Không hỏi thì thôi, ta vừa mở lời liền bị chị dâu cả kéo giật qua thì thầm vào tai.

"Em gái nói quả không sai, quý phụ và quý nữ ở kinh thành này thật là đáng sợ, mở miệng ra là toàn lời văn vẻ, tâng bốc lẫn nhau, nhưng lời nào lời nấy đều như gai nhọn. Chị đứng nghe một lúc thôi mà mồ hôi đầy đầu, căng thẳng hơn cả ra chiến trường đánh giặc. Đúng là những người quê mùa như chị với chị hai nhà em không phù hợp sống ở kinh thành này ."

Chị dâu cả tuy dáng vẻ thì thầm vào tai ta nhưng có lẽ bị bức xúc quá lâu nên giọng nói ra hơi lớn, bên cạnh ta lập tức vang lên tiếng cười. Tiếng cười này vừa lạ vừa quen, tuy nhiên cảm giác rùng mình sởn da gà thì không thể nhầm lẫn. Ta liền liếc mắt nhìn sang bên cạnh thì ôi thôi đã thấy một đại mỹ nhân giữa một vùng vàng bạc sáng lòa. Ôi, đúng là ghét của nào trời trao của nấy, thế nào mà gia quyết thượng tướng phủ nhà ta lại ngồi ngay sát cạnh bàn Nhân Huệ Vương. Ta nhanh mắt nhìn, chỉ liếc qua số lượng vàng, bạc, phỉ thúy, mã não mà đám thế tử, quận chúa nhà ông ta dát lên mình đã có thể đủ chi phí cho toàn bộ bữa tiệc mừng thọ hôm nay. Mới ngửi thấy mùi tiền thơm ngào ngạt, bản năng con buôn của ta liền trỗi dậy, quay sang xum xoe bắt chuyện với đại mỹ nhân.

"Ai da, thật là trùng hợp gặp được công tử ở đây. Mấy ngày hôm nay công tử đã đi thăm thú kinh thành được nhiều hay chưa?"

"Đa tạ Tĩnh Huệ tiểu thư quan tâm, tại hạ vốn là người quê mùa lại không quen biết ai ở kinh thành. Thật sự cũng muốn đi nhiều nơi thăm thú lắm nhưng mà hiềm nỗi không có bằng hữu nào cùng đi."

"Thật là đáng tiếc, kinh thành vừa vào độ xuân phân, chính là thời gian hoa nở đẹp nhất, công tử cũng nên mạnh dạn đi thăm thú một chút. Nếu công tử ngại không có người dẫn đường thì có thể thử trao đổi với Vương phi. Tiểu nữ vừa có cơ hội tán gẫu cùng vương phi và các vị quý phụ trong kinh thành, tiểu nữ thấy vương phi cũng quen thuộc với kinh thành lắm."

Ta tuy ngoài mặt tỏ ra cảm thông với Trần Khánh Toàn nhưng trong bụng không khỏi phỉ nhổ hắn vài lượt, ai không biết chứ ta thừa hiểu, ở kinh thành này thuộc hạ của hắn nhiều như Thát tặc, hắn muốn đi đâu mà chẳng được.

"Tĩnh Huệ, con đang nói chuyện với ai vậy? Vị này là?"

Có lẽ thấy ta không tập trung vào buổi tiệc, Anh Nguyệt quận chúa liền quay đầu lại hỏi.

"Vãn bối thỉnh an Anh Nguyệt quận chúa, vãn bối tên Trần Khánh Toàn là con nuôi của Nhân Huệ Vương."

Trần Khánh Toàn lễ độ khoanh tay cúi người hành lễ với Anh Nguyệt quận chúa, bà ấy hơi sững người rồi mới nói vọng sang bàn bên cạnh.

"Cháu không biết là hoàng thúc còn có một vị con nuôi dung mạo kiệt xuất thế này đấy."

Ta nhìn theo ánh mắt của bà, quả nhiên thấy một vị nam tử trung niên đang ngồi cạnh Nhân Huệ Vương phi Chỉ một hành động đơn giản của người này là quay sang nhìn Anh Nguyệt quận chúa cùng cha cũng đủ khiến ta giật mình bởi bá khí trên người ông ấy. Khác với cha và các anh trai, quanh người luôn dày đặc sát khí do lâu nay bôn ba trên chiến trường, thứ tỏa ra trên người Nhân Huệ Vương chính là bá khí. Đó là cái khí chất toát ra từ con người đứng trên đỉnh cao và đã trải qua đủ loại sướng khổ của cuộc đời.

Ông ấy liếc nhìn về phía Trần Khánh Toàn, ánh mắt dừng lại một chút ở vị trí của ta rồi mới mỉm cười trả lời Anh Nguyệt quận chúa.

"Cháu quá khen rồi, thằng nhỏ này đi theo hoàng thúc từ khi ta còn ngày ngày chèo thuyền bán than. Vì thấy nó lanh lợi hơn người lại chịu thương chịu khó nên ta mới nhận nó làm con nuôi, mấy năm nay luôn để nó theo giúp vương phi quản chuyện gia sự nên ít xuất hiện bên ngoài xã giao."

Chịu thương chịu khó? Ta nhìn lén đôi bàn tay trắng trong như ngọc của Trần Khánh Toàn sau đó lại cúi xuống quan sát đôi tay trắng hồng mềm mại không kém cạnh của mình, liên tưởng tới cuộc sống mưa không đến mặt, nắng không đến đầu của bản thân mấy năm nay, trong lòng ta không khỏi tự hỏi hắn chịu thương chịu khó làm việc gì thế?

"Ồ, cô bé này chính là Tĩnh Huệ tiểu thư?" Thật là khóc không ra nước mắt. Tại sao cuộc nói chuyện nào cứ đi một vòng lại quay về trên đầu ta? Ta ngẩng đầu nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Nhân Huệ Vương, ngoan ngoãn khoanh tay hành lễ.

"Tĩnh Huệ thỉnh an vương gia, vương gia thiên tuế".

"Cô bé không cần đa lễ đâu, xét về bối phận, con có thể gọi ông ấy một tiếng ông chú đấy."

Người vừa lên tiếng chính là Nhân Huệ Vương phi. Khác với vị chồng mặt lạnh như tiền của mình, Nhân Huệ Vương phi lại có phong cách nói chuyện rất phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, quả không hổ danh là nữ tử xuất thân từ thương gia. Đặt hai người ngồi cạnh nhau quả khiến người ta có cảm giác song kiếm hợp bích, người tung kẻ hứng, vô cùng hài hòa. Nói với ta xong, Nhân Huệ Vương phi lại quay sang chồng nhà mình giảng giải.

"Vương gia nhớ không, chuyến này thiếp cứ nhất định theo ngài về kinh thành chính là vì chuyện hôn sự của Khánh Toàn. Ai dè nhà chúng ta đi nhanh như vậy mà vẫn còn bị vợ chồng Hưng Nhượng Vương nẫng tay trên đấy."

"Có chuyện đó nữa sao? Bà lo gì, ba mươi chưa phải là Tết, dù có vấn danh mà sính lễ còn chưa qua cửa thì vẫn không tính nhé. Ngũ Lão, ông thấy đúng không?"

Lời của vợ chồng Nhân Huệ Vương nói khiến tất cả mọi người đều dở khóc, dở cười. Riêng ta lại cảm thấy bản thân mình như một con vịt giữa chốn chợ đông, ai đi qua cũng có thể mặc cả một câu nhưng có bán được hay không lại còn phải xem duyên số. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net