Q1.Chương 52 - Phật tâm hay tà tâm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta vốn những tưởng đại tiệc trong hoàng cung về nguyên tắc đều giống nhau nên hoàn toàn kỳ vọng rằng mọi sự chuẩn bị, món ăn và đại lễ cũng sẽ giống như đêm giao thừa. Không ngờ rằng buổi tiệc mừng thọ hôm nay lại tối giản hơn rất nhiều.

Vì thượng hoàng đã bế quan nên không có mặt, đầu tiên là nhà vua xuất hiện tuyên bố mục đích buổi tiệc, tiếp theo đó, hai vị phu nhân đứng đầu hậu cung là Bảo Từ phu nhân và Huy Tư hoàng phi đỡ hai bên tay Thái Hậu bước vào vườn thượng uyển để nhận lời chúc mừng của bá quan văn võ. Suốt quá trình này, toàn thể bá quan văn võ và người nhà đều phải quỳ lạy, nhà vua và thái hậu nhận triều bái của bá quan liền tuyên bố khai tiệc, cùng lúc ấy, nhã nhạc cung đình liền bắt đầu. Nhân lúc ấy, ta cố gắng rướn mắt nhìn quanh, tìm không ra bóng Trần Thiệu Nghĩa khiến ta hơi hụt hẫng. Nhưng cũng dễ hiểu thôi, để chuẩn bị cho bữa tiệc long trọng thế này, không chỉ cung nữ và thái giám hậu cung phải làm việc hết năng suất, ngay cả cấm vệ quân cũng cần tăng cường cảnh giác phòng kẻ xấu trà trộn. Không biết lúc này hắn đang canh giữ ở nơi nào trong hoàng cung?

Khai tiệc không có nghĩa là tất cả chỉ việc nghe nhạc, ngắm vũ công và ăn uống. Mệnh lệnh này có nghĩa là mọi người bắt đầu thay nhau dâng lễ vật tới thái hậu. Lại nói, kể từ khi nhà vua đăng vị, thái hậu đã nối bước thượng hoàng làm bạn với thanh đăng cổ phật nên quà mừng thọ người người dâng lên cũng đều là bảo bối Phật giáo thượng phẩm. Đương nhiên, với kẻ yêu tiền như ta và Trần Khánh Toàn, đây mới chính là màn đặc sắc nhất. Nói cho cùng, ngoài nhà kho của Bách Nguyệt hội, còn có nơi nào khác trong thiện hạ mà ta có thể thỏa sức ngắm nhìn bảo vật như hoàng cung?

Quả nhiên người đồng đạo rất dễ hiểu nhau, chỉ cần gặp chủ đề yêu thích là có thể tạm bỏ mặc các khúc mắc trong lòng để bàn tán sôi nổi.

"Hưng Đạo Vương dâng tặng thái hậu một bức tượng phật tọa liên đài." Hồ Thọ vừa hô lên, lập tức có cung nữ dâng lên một bức tượng phật quan âm bằng bạch ngọc, nhưng duy nhất đài sen dưới chân phật lại có màu hồng thắm. Ta liền trầm trồ ghé sang Trần Khánh Toàn bình phẩm.

"Công tử xem, bức tượng này màu sắc thật đặc biệt, nghe nói nó được chế tác từ một khối ngọc duy nhất, giá trị liên thành."

"Đúng vậy, đoàn thương thuyền của nhà chúng ta từng vận chuyển khối ngọc thô này từ chỗ các sơn vương miền Bắc dọc theo sông Nhị Hà về tới kinh thành, chính vì vậy tại hạ từng có cơ hội chiêm ngưỡng nó. Khi ấy nó chỉ là một tảng đá rất lớn, nghe nói thợ thủ công chỉ chọn phần đẹp nhất của khối ngọc để tạc nên bức tượng phật này, phân nửa phần còn lại của khối ngọc do bị nhiễm tạp chất nên được Đại Vương dùng để chế tạo một phiên bản y hệt, hiện đang nằm tại Phật đường trong vương phủ ở Vạn Kiếp."

"Hiểu biết của công tử thật khiến tiểu nữ bội phục." Ta giơ ngón tay cái về phía hắn.

"Đương triều thừa tướng Chiêu Văn Vương dâng tặng thái hậu nguyên bản tam bộ Tịnh Độ Kinh."

Chỉ nghe tới đây thái hậu mặc áo nâu sồng cũng phải đứng bật dậy, hai mắt tỏa sáng còn toàn bộ người có mặt đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh vì không dám tin vào tai mình.

"Tối nay, Chiêu Văn Vương chính là người chiến thắng rồi, tại hạ nghe nói tam bộ Tịnh Độ Kinh này chính là nguyên bản do đức Bồ Đề Đạt Ma xứ Thiên Trúc chép tay, cả thiên hạ chỉ có mười bản duy nhất. Để có thể đưa bộ kinh này về tới Đại Việt, Chiêu Văn Vương đã phải bỏ ra hơn vạn lạng hoàng kim để thuê Bách Nguyệt Hội tìm về."

Trần Khánh Toàn dùng quạt che miệng tặc lưỡi. Bản thân ta là người chỉ đạo quá trình đặt mua và vận chuyển tam bộ kinh này từ thuyền buôn Thiên Trúc qua cảng Vân Đồn về tới Kinh Thành cũng phải gật gù đồng ý với Trần Khánh Toàn vì công sức Bách Nguyệt hội phải bỏ ra vì nó.

"Tiểu nữ nghe nói, để tìm được thuyền buôn Thiên Trúc uy tín, người của Bách Nguyệt hội đã phải chờ đợi ròng rã năm tháng ở bến Vân Đồn, sau đó cử ra năm mươi thuộc hạ thân tín cộng với bỏ ra hơn mười vạn lượng bạc trắng để theo thuyền tới tận Thiên Trúc tìm kinh. Lại thêm bốn tháng ròng rã, năm mươi người đi, chỉ có duy nhất hai người sống sót mang được kinh về tới Vân Đồn. Tiếng tăm của tam bộ kinh này quá hấp dẫn, hải tặc khắp bờ biển từ Thiên Trúc, Xiêm La, Chăm Pa tới Đại Việt đều đỏ mắt ngóng chờ. Ngay cả khi kinh đã về tới Vân Đồn, số lượng trộm cướp trên đất liền cũng không hề ít hơn số hải tặc trên biển."

Đúng vậy, chỉ vì ba quyển sách nát trên tay thái hậu, Bách Nguyệt hội đã mất gần một trăm thuộc hạ thân tín, ngoài ra con số người chết từ phía đoàn thương buôn Thiên Trúc và các tiêu cục tham gia trong quá trình vận chuyển này còn gấp mấy lần con số ấy. Có thể nói, đây là giao dịch khiến ta hối hận nhất trong suốt mười năm buôn bán.

"Ồ, hình như Tĩnh Huệ tiểu thư khá quen thuộc với Bách Nguyệt hội?"

Câu hỏi của Trần Khánh Toàn khiến ta giật mình. Nhận ra mình đã lỡ lời nên ta cười trừ trả lời hắn.

"Chắc công tử đã nghe nói, trước khi nhận tổ quy tông, tiểu nữ từng có thời gian theo mẹ buôn bán nhỏ trong kinh thành, sau đó lại có khoảng thời gian làm cung nữ trong hậu cung, nhờ thế mà đây đó cũng nghe ngóng được một vài tin tức."

"Giống như cách tiểu thư nghe nói về tại hạ?"

Ta mỉm cười cầm lên chén rượu để tránh né cái nhìn của Trần Khánh Toàn. Bây giờ ta mới hiểu cái cảm giác nói chuyện với một người trong ngoài bất nhất mệt mỏi thế nào, bỗng nhiên lại có phần đồng cảm với những người bị ta chơi đùa trước đây.

"Hưng Nhượng Vương dâng tặng thái hậu bồ đoàn bằng chân trâu Nam Hải."

"Đương triều Thái phó dâng tặng thái hậu hoành phi câu đối bằng trầm hương."

"Thái thú phủ Thiên Trường dâng tặng thái hậu phật châu một ngàn linh tám hạt làm từ Kỳ Nam."

Vật phẩm trân quý vẫn tiếp tục được thái giám và cung nữ bê tới thành hàng dài cho bá quan văn võ cùng chiêm ngưỡng Mỗi món đều có giá trị liên thành. Tuy nhiên phải đợi tới khi Hồ Thọ đọc lên quà tặng của Nhân Huệ Vương, toàn bộ vườn thượng uyển mới ồ lên thán phục.

"Nhân Huệ Vương dâng tặng thái hậu tượng phật nghìn tay bằng vàng." Nếu như các vật phẩm khác chỉ cần một người cung nữ hoặc thái giám bê vào thì bức tượng Phật nghìn tay bằng vàng ròng cao gần bằng người thật này cần tới mười người đàn ông lựu lưỡng cùng khênh vào.

"Lần đầu tiên trong đời tiểu nữ nhìn thấy bức tượng vàng lớn tới vậy, Nhân Huệ Vương quả khiến tiểu nữ được mở rộng tầm mắt." Ta không thể tin nổi vào mắt mình bật thốt lên. Tượng cao bằng người thật đấy, lại còn nghìn mắt nghìn tay đấy, số vàng đổ vào đúc bức tượng này có khi thừa đủ nuôi toàn bộ mạng lưới Bách Nguyệt Hội của ta tới vài năm.

"Đến Tĩnh Huệ tiểu thư còn phải thốt lên lời này, có lẽ hôm nay tại hạ đã thành công rồi."

Trần Khánh Toàn gật gù trả lời ta. Phải một khắc sau đó, toàn bộ vườn thượng uyển vẫn lặng ngắt như tờ vì tất cả ánh mặt mọi người vẫn còn bị khối vàng khổng lồ kia làm cho lóa mắt. Ta nghe Trần Khánh Toàn bên cạnh tiếp tục nói.

"Tại hạ thật tò mò, không biết quà mừng của thượng tướng phủ sẽ là gì đây?"

Không hiểu đại mỹ nhân Trần Khánh Toàn này có phải thầy bói hay không, ta chưa kịp phản ứng đáp lời hắn thì đã nghe Hồ Thọ hô lớn.

"Thượng tướng quân dâng tặng thái hậu môn liêm (rèm cửa) bằng ngà voi!"

Trần Khánh Toàn trợn mắt nhìn ta không dám tin.

"Tại hạ có nghe trật không?"

Ta nhìn thái giám bưng cái rèm cửa được kết bằng các chuỗi hạt ngà voi tiến vào, thở dài cảm thán liếc qua trả lời lại hắn.

"Công tử không nghe nhầm đâu, cha cùng các anh trai của tiểu nữ quanh năm chinh chiến trên sa trường, ăn uống kham khổ, xiêm y rách rưới, bổng lộc có bao nhiều đều đem khao quân cả. Đào đâu ra nhiều tiền."

Lời sao ý vậy, Anh Nguyệt quận chúa vốn đã chuẩn bị một áo bào trân châu để dâng cho thái hậu và mang ra hỏi ý kiến cả nhà. Ta liền góp ý với bà, món ấy tuy quý giá nhưng so với tất cả nhân vật có mặt hôm nay có khi lại mờ nhạt không chịu nổi, nếu đã như vậy, tại sao không thừa dịp này đánh tiếng để nhà vua biết binh sĩ nơi biên ải kham khổ ra sao. Quả nhiên, thái giám vừa bưng môn liêm tiến vào, thái hậu và nhà vua đều tỏ vẻ phật ý, khắp nơi đều vang lên tiếng nghị luận.

"Loại môn liêm này tùy tiện tới cửa hàng Hương Nguyệt nào cũng có thể tìm thấy, giá thành rẻ mạt. Thượng tướng quân dâng món đồ này có ý coi thường hoàng thất chăng."

Đợi một lúc cho khắp nơi chê cười chán chê, Anh Nguyệt quận chúa mới huých tay cha, ông liền đứng dậy khoanh tay hướng Trần Thuyên trên đài cao cúi người thưa.

"Mạt tướng thỉnh tội cùng quan gia và thái hậu. Toàn gia thượng tướng phủ đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định dâng lên thái hậu bức môn liêm này. Mời thái hậu và quan gia xem xét thật kỹ từng hạt ngà voi sẽ thấy rõ tâm ý trong đó."

"Ồ, đặc biệt như vậy, Hồ Thọ, mang môn liêm lên đây để trẫm và thái hậu xem."

Hồ Thọ tuân lệnh, hắn tiến lên đỡ lấy môn liễm, bước một đường dâng lên cho Trần Thuyên Khi đi qua bàn tiệc của thượng tướng phủ, hắn còn cố tình đá mắt nhìn ta một cái.

Trần Thuyên và thái hậu cầm lên từng hạt châu xem xét, sau đó vị lão phật gia vốn câm như hến từ khi khai tiệc đến bây giờ đột nhiên cất giọng nghẹn ngào, kỹ thuật diễn xuất có thể nói là thượng thừa khó ai bì kịp.

"Anh Nguyệt, Ngũ Lão, những chữ ở đây có phải chính là Như Lai tạng kinh?"

Cha và Anh Nguyệt quận chúa liền vô cùng phối hợp quỳ xuống, ta cùng các anh chị cũng vội quỳ theo. Cả nhà ta hướng về nhà vua và thái hậu vái ba lạy. Cha sang sảng nói.

"Mạt tướng cùng các tướng sĩ ngày đêm canh giữ nơi biên ải, tuy sát sinh vô số nhưng trong lòng luôn hướng về triều đình, tuy nghèo túng nhưng vẫn muốn bày tỏ chân ý với quan gia và thái hậu. Như Lai tạng kinh dạy bất cứ sinh linh nào cũng có Phật tính trong người, dù là con vật hay con người đều có thể giác ngộ hướng Phật, môn liêm lại là vật che chắn cho cửa vào một căn nhà. Mạt tướng dâng lên môn liêm được khắc Như Lai tạng kinh cũng chính là ý chỉ lòng trung thành của trên dưới thượng tướng phủ cùng trăm vạn tướng sĩ trấn thủ biên giới Ai Lao cũng giống như cõi lòng phật tử, sẽ luôn luôn hướng về quan gia và thái hậu."

"Nói hay lắm!"

Trần Thuyên đập bàn đứng bật dậy, đôi mắt sáng long lanh. Nhà vua đứng lên thì làm gì có ai dám ngồi, toàn thể bá quan văn võ cùng người nhà đều đồng loạt quỳ sụp xuống. Ta nghe giọng Trần Thuyên sang sảng vang lên ở trên đài cao.

"Món quà này của thượng tướng quân tuy không có trị giá hiện kim nhưng lại mang ý nghĩa ngàn vàng khó cầu, lay động tận tâm can trẫm cũng thái hậu. Trẫm sẽ treo tấm môn liêm này ở cửa Điện Diên Hiền để nhắc nhở bá quan văn võ luôn luôn nhớ tới công lao xương máu của hàng ngàn hàng vạn binh sĩ nơi biên thành. Trẫm thay mặt thái hậu ban thưởng phủ thượng tướng một vạn lượng bạc, năm trăm thước lụa thượng hạng, mong thượng tướng quân chuyển tới trăm vạn binh sĩ nơi biên ải tấm lòng này của triều đình."

"Tạ ơn ân điển của quan gia và thái hậu. Quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế."

Ta hô lớn theo mọi người trên dưới thượng tướng phủ, sau đó ngồi xuống chỗ mình. Đến lúc này Trần Khánh Toàn mới ghé người qua cảm thán.

"Nếu tại hạ đoán không lầm, môn liêm này chính là chủ ý của Tĩnh Huệ tiểu thư. Quả là vô cùng diệu."

"Công tử khen trật rồi, đây đương nhiên là quyết định của của toàn bộ trên dưới thượng tướng phủ, tiểu nữ chỉ là một nữ nhân, sao dám vượt quyền cha mẹ."

Ta khiêm nhường trả lời Trần Khánh Toàn, trong khi đó hắn lại chỉ cười nhẹ nhìn ta.

Ngươi biết thì thế nào?

Thử hỏi có ai nghĩ bỏ ra một trăm lượng bạc mua môn liêm ngà voi bình thường cộng năm mươi lượng thuê thợ thủ công khắc lên đó một bài kinh Phật lại có thể thu về một vạn lượng. Cuộc mua bán này, ta toàn thắng.

....................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net