Q1. Chương 53 - Yến tiệc nhàm chán thì phải làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ riêng thủ tục dâng quà, bình quà, chúc tụng đã chiếm hơn nửa buổi tối. Khi đoàn cung nữ và thái giám bưng hết vật phẩm tới phòng kho của hậu cung thì toàn thể mọi người có mặt đều đã lộ ra vẻ hơi mệt mỏi. Tuy nhiên, ai mệt thì mệt, nếu nhà vua còn cao hứng thì tốt nhất ngươi cũng phải cười tươi. Ta cảm thấy cơ mặt mình đã cứng đờ, hàm răng nhai đồ ăn cũng không còn cảm thấy vị ngon nữa.

Ai nói dự yến tiệc cung đình là sung sướng? Đồ ăn trước mặt tuy ê hề, lúc bưng ra còn nóng hổi, nhưng muốn tập trung ăn uống đâu có dễ. Nhà vua động đũa thì ngươi mới được động đũa, nhà vua nói thì ngươi phải lập tức ngừng ăn lắng nghe. Nhà vua khen ai thì ngươi phải chúc mừng, nhà vua điểm tên nhà ai thì toàn gia phải đứng dậy vái lạy. Chưa kể đến đây là bữa tiệc mở, bá quan văn võ đều muốn mở rộng giao thiệp, thân càng thêm thân mà chưa thân thì cũng có thể trở thành bằng hữu. Đối với một nhà thượng tướng phủ như nhà ta mà nói quả thật khổ không kể xiết. Khi thái hậu lui về sớm, nhà vua hạ chỉ cho phép mọi người có thể tự do đi lại xã giao, lập tức, trước mặt cha xuất hiện một đám đông ầm ĩ, các anh trai và chị dâu cũng bị phía võ quan lôi kéo Mắt thấy tình trạng trở nên hỗn loạn ta liền quyết đoán nhìn quanh tìm đường bỏ chạy lấy người.

Cũng may trong thời gian một tháng làm cung nữ trong hoàng cung ta đã thông thuộc kha khá đường đi nước bước chốn này. Sờ tay lên cái dạ dày lép kẹp, ta liền quyết định ôm đĩa chả phượng tìm một góc nào đó ngồi ăn. Không ngờ, vừa cầm được đĩa đồ ăn đi ba bước ta đã bị chặn lại.

"Tĩnh Huệ tiểu thư định đi đâu vậy?"Mỹ nhân trước mắt nở nụ cười sáng lòa, ta lại có cảm giác muốn ném đĩa chả phượng vào mặt hắn, không tự nguyện trả lời.

"Thú thật với công tử, tiểu nữ xuất thân ở chốn bình dân, ăn thùng uống vại đã quen. Vì hoàng cung quá nhiều quy tắc nên chưa ăn được miếng nào vì sợ tướng ăn của mình bêu xấu thượng tướng phủ. Bây giờ cảm thấy đói không chịu nổi nên tiểu nữ muốn tìm một chỗ yên tĩnh nào đó để thưởng thức mĩ vị hoàng cung."

Thấy chưa, cô nương ta là người thô thiển, không tiếp nổi thư sinh tài tuấn như ngươi. Ngươi tốt nhất tránh xa ta ra.

Nghe lời ta nói, Trần Khánh Toàn hơi ngẩn người, trong lòng ta liền ngấm ngầm đắc ý. Ngờ đâu hắn cũng quyết đoán đi tới bàn nhà mình cầm nửa đĩa gà nướng, gói vào khăn tay lụa trắng rồi thành thật quay lại nhìn ta.

"Tại hạ vốn tự hổ thẹn với thân phận thấp kém của bản thân nên dù đói cũng không dám than thở cùng ai. Thật không ngờ chốn cung đình này lại gặp được người đồng đạo như tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tại hạ tới hoàng cung, đường đi lối lại đều mù tịt, thật may có tiểu thư ở đây, mong nàng đừng ghét bỏ mà cho tại hạ đi cùng."

Ta trợn mắt đứng như trời trồng há miệng nhìn hắn, quả nhiên là miệng lưỡi lươn lẹo của thương nhân, đường nào hắn cũng rẽ được. Có vẻ tối nay ta sẽ không cách nào thoát khỏi hắn, ta nghĩ dù sao bị dính cùng hắn ở chỗ bí mật còn hơn là bị hắn bám dính chốn đông người, chính vì vậy liền thở dài đi đằng trước.

* * *

Bọn ta men theo bụi rậm bên cạnh tường ngự hoa viên để đi tới một hồ sen lớn. Hồ sen này có hình củ lạc với một đoạn thắt eo ở giữa, ở đoạn thắt eo này có xây hai đình nghỉ mát nối với nhau bằng một cây cầu son. Vượt qua cây cầu đỏ cùng hai cái đình nghỉ mát chính là một không gian yên lặng, trực tiếp tách biệt với một vùng náo nhiệt bên bờ hồ bên kia. Ta tiếp tục rảo bước theo đường đi về phía lãnh cung, nơi khúc ngoặt này có một một bụi trúc lớn, bên cạnh bụi trúc này có một hòn giả sơn. Vì sắp xếp này, bụi trúc, giả sơn và tường vây vườn thượng uyển vừa hay tạo ra một khoảng trống khuất phía sau đủ cho hai người ngồi.

Ta nhìn quanh một lần để chắc chắn không có người nào xung quan rồi mới nhanh nhẹn chui vào đó, bẻ cành trúc lót dưới đất rồi ngồi xuống. Nhìn sang bên cạnh đã thấy Trần Khánh Toàn vén vạt áo lụa đắt tiền ngồi khoanh chân dưới đất, tay hắm ôm con gà nướng đầy dầu mỡ đưa lên miệng cắn một miếng lớn. Cảnh tượng trước mặt khiến ta không khỏi há hốc mồm, Trần Khánh Toàn vừa nhai nhồm nhoàm vừa thắc mắc hỏi lại ta.

"Không phải tiểu thư thấy đói sao? Tại hạ nghĩ chúng ta không thể vắng mặt khỏi bữa tiệc quá lâu được, nếu tướng ăn của tại hạ quá vô duyên thì tiểu thư cứ quay lưng lại không nhìn tại hạ cũng không sao đâu."

Hắn nói xong còn dùng ngón tay lôi cái xương gà trong miệng ra mút một cái tiếc rẻ rồi mới vứt sang bên cạnh. Quả là muốn bao nhiêu thô thiển có bấy nhiêu, hình tượng đại mỹ nhân thanh cao thoát tục cứ như vậy mà bị phá hủy hoàn toàn.

Ta cúi mặt nhìn đĩa chả phượng trong lòng bàn tay, vừa ăn vừa ngẫm lại thông tin về Trần Khánh Toàn mà trước đây ta có được từ Trần Thuyên. Thật ra có lẽ Trần Khánh Toàn không hề giả bộ, trước khi đi theo Nhân Huệ Vương, hắn vốn chỉ là một đứa trẻ ăn mày. Ta tuy chưa phải trải qua cảnh lưu lạc đầu đường xó chợ nhưng cũng đã chứng kiến vô số cảnh đời khác nhau. Trong tình huống no bữa nay lo bữa mai, có đồ ăn tới miệng là phải nuốt cho nhanh không thì sẽ bị người khác cướp thì làm gì có ai để ý tướng ăn của mình xấu hay đẹp.

Ta và Trần Khánh Toàn ngồi im lặng đối lưng vào nhau ai ăn phần người nấy, không biết thời gian đã qua bao lâu, bên ngoài bụi trúc liền vang lên tiếng lạo xạo. Ta định rướn cổ nhìn xem ai tới nhưng bị một bàn tay đầy mỡ gà bịt chặt miệng kéo lại. Mùi mỡ gà ngây ngấy lập tức tràn ngập khoang mũi cùng cuống phổi khiến ta buồn nôn, ta vội vàng vẫy tay ra hiệu cho hắn bỏ ra. Trần Khánh Toàn xoay mặt ta quay sang nhìn hắn rồi đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho ta yên lặng. Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, ta tuy không hiểu mô tê gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Thấy ta nghe theo rồi, hắn mới dùng một ngón tay chỉ ra bên ngoài.

Từ vị trí của ta ngồi rất khó nhìn toàn cảnh bên ngoài, qua tán lá trúc rậm rạp ta thấy người tới mặc áo giáp, hông đeo trường kiếm, chuôi kiếm có khảm ngọc mã não. Các chuôi kiếm này ta đã nhìn tới mòn mắt, đương nhiên biết ngay chủ nhân của nó là ai. Ta dáo dát tìm khắp buổi tiệc không thấy hắn, ai dè hắn lại phụ trách canh gác ở góc vườn bên này.

Vừa thấy người đến là Trần Thiệu Nghĩa, ta toan đứng dậy chạy ra hù hắn, ai dè khủyu tay vẫn bị nắm chặt. Ta vô cùng khó chịu với hành động đó của Trần Khánh Toàn, định quay sang đẩy tay hắn ra, ai dè hắn lại hất mặt ra hiệu phía xa còn có người khác đang tiến đến.

Ta cũng giật mình dỏng tai lắng nghe. Trần Thiệu Nghĩa đang chấp hành nhiệm vụ lại đột nhiên đi tới cái góc hẻo lánh này một mình là muốn gặp ai? Ta thấy hắn đứng khoanh tay sau lưng nhìn về phía mặt hồ, từ phía đình nghỉ mát, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Người tới rõ ràng cũng chỉ đi một mình. Từ trong góc này, ta chỉ thấy một góc áo lụa đỏ rực bay phấp phới như cánh bướm để lại một mùi hương thơm thoang thoảng.

Nữ nhân, mẹ kiếp, hắn dám hẹn riêng nữ nhân trong hoàng cung. Người vừa tới cũng đứng quay lưng về phía ta nên ta không thể nhận ra nàng ta là người nào, tuy nhiên từ trong góc này, cả ta và Trần Khánh Toàn đều có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên ngoài.

"Thiệu Nghĩa." Nữ nhân lên tiếng.

"Mạt tướng thỉnh an phu nhân, bây giờ người đã là phu nhân đứng đầu hậu cung, mong người chú ý thân phận." Trần Thiệu Nghĩa lạnh lùng trả lời.

"Chàng vẫn còn hận em sao? Chàng phải biết em nhập hậu cung là thân bất do kỷ, quan gia hạ chỉ, ai dám khi quân kháng lệnh."

Giọng của nữ nhân nọ thổn thức ngắt quãng nhưng ta vẫn nhận thấy người tới là ai. Không biết Trần Thuyên có biết nửa đêm nửa hôm, bà vợ cả của hắn lại chạy ra góc khuất hẹn gặp nam nhân hay không?

"Mong phu nhân chú ý lời nói, nếu có người nghe được sẽ dễ dàng hiểu lầm giữa người và mạt tướng có tư tình riêng. Phu nhân dùng trăm phương ngàn kế để ép mạt tướng tới đây gặp người. Chắc hẳn không phải chỉ để ôn lại chuyện xưa?"

Ta có thể nghe rõ sự phiền chán trong lời nói của Trần Thiệu Nghĩa. Quen biết hắn lâu nay, ta bỗng nhiên hồi tưởng tới cái thời hắn nhìn thấy mặt ta là nhăn nhó như đi đường dẫn phải phân.

"Chàng tại sao lại lạnh nhạt với em như vậy, trước khi em nhập cung không phải chúng ta vẫn thân thiết lắm hay sao? Chàng có biết một nữ nhân phải ở bên cạnh một người không yêu mình có bao nhiêu khổ sở hay không. Hoàng cung này rộng lớn như vậy, em lại không có nổi một người để tin tưởng.."

Nói tới đây Bảo Từ phu nhân liền khóc nấc lên, ta thấy Trần Thiệu Nghĩa dường như đã bị tác động, mũi chân hắn vốn hướng về phía hồ giờ lại quay về phía nàng ta. Cánh tay hắn giơ lên chơi vơi giữa không trung, dường như không dám chạm vào người Bảo Từ phu nhân. Sau một lúc, bàn tay hắn nắm chặt lại rồi quyết đoán thu về để sau lưng.

"Thị Bảo, em và ta tuy đã từng là thanh mai trúc mã, ta cũng đã từng nghĩ sẽ cưới em. Nhưng hai chúng ta đã vô duyên vô phận, em bây giờ là người đứng đầu hậu cung, rồi sau này sẽ làm mẫu nghi thiên hạ, còn ta đã thề trung thành tuyệt đối với quan gia. Giữa hai chúng ta không nên có liên hệ mới đúng. Những chuyện cũ hãy quên hết đi. Em phải biết, bất kỳ hành động nào của em cũng có thể làm ảnh hưởng đến trên dưới Hưng Nhượng Vương phủ. Nếu không có chuyện gì khác, em nên quay trở lại yến tiệc đi thôi."

Ta thấy Trần Thiệu Nghĩa quyết tâm quay đi, trong lòng liền không khỏi gật gù tự hào vì nam nhân của mình. Đúng thế, nam nhân của ta phải một lòng một dạ với ta, không thể dễ dàng bị oanh yến bên ngoài cám dỗ được. Ai dè vị Bảo Từ phu nhân này trước mặt Trần Thuyên thì tỏ ra là nữ nhân vô dụng, nhưng lúc này lại không vô dụng chút nào, nàng ta rất nhanh chạy tới ôm chặt Trần Thiệu Nghĩa từ phía sau. Với kinh nghiệm nhiều năm nhìn nữ nhân chèo kéo nam nhân mà nói, chiêu này vô cùng diệu, mười người trúng thì tới bảy người phải đổ.

Quả nhiên Trần Thiệu Nghĩa bị hành động này của nàng ta khiến cho bối rối, thừa lúc hắn đang sững sờ, Bảo Từ phu nhân liền nức nở nói.

"Chàng thề trung thành với quan gia nhưng quan gia có trân trọng hay không? Ngay đến cả nữ nhân của chàng mà hắn còn dòm ngó."

Ta trợn mắt sửng sốt nhìn sang Trần Khánh Toàn, hắn liền hướng ta gật đầu như xác nhận người mà Bảo Từ phu nhân nói chính là ta.

Lại nhìn ra diễn biến bên bờ hồ, dường như lời nói của Bảo Từ phu nhân đã thành công khiến Trần Thiệu Nghĩa phải suy nghĩ. Hắn gỡ hai cánh tay của nàng ta quanh eo mình nhưng không bỏ đi mà lại quay người đối diện nàng ta trầm giọng hỏi.

"Người em đang nói chính là quan gia, em nên cẩn thận lời nói của mình." Ái chà, hình như tiểu mỹ nhân nhà ta tức giận rồi.

"Ở đây chỉ có em với chàng, em nói dối chàng thì được lợi gì. Em đã được mẹ báo tin, chàng muốn cưới tiểu thư của phủ thượng tướng có đúng không? Chàng có biết nàng ta là ai không? Chàng có biết mấy năm nay quan gia đã bao che nàng ta ra sao không?"

"Chuyện này ta đều biết, quan gia không hề giấu diếm ta điều gì, hơn nữa tất cả mọi chuyện về nàng ấy còn có liên quan trực tiếp tới đại sự của quan gia. Tốt nhất em đừng can dự vào."

"Ồ, chắc quan gia đã nói với chàng về thân phận của nàng ta?"

"Đúng."

"Chàng biết trước đây nàng ta đã thay quan gia làm những gì?"

"Đúng."

"Vậy chàng có biết nàng ta đã bò lên giường quan gia rồi không?"

"Thị Bảo, không được nói bậy."

"Ha." Bảo Từ phu nhân đột nhiên bật cười."Quả nhiên chàng không biết, nhưng em đã tận mắt nhìn thấy nàng ta nằm trên giường với quan gia với y phục không chỉnh tề, chuyện này còn có thể làm giả hay sao?"

Oan Thị Kính a, ngày ấy ta bị thương toàn thân nằm dính trên giường, là Trần Thuyên tự ý trèo lên giường của ta chứ ta nào có dám bò lên giường của hắn. Ta ôm một bụng thiệt thòi trong lòng, hai mắt dán chặt vào Trần Thiệu Nghĩa, chỉ mong hắn không bị dao động bởi lời ấy.

"Nàng ấy là thanh mai trúc mã lớn lên cạnh quan gia, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc." Trần Thiệu Nghĩa cứng rắn phản pháo.

"Ồ, thanh mai trúc mã, chàng và em cũng từng là thanh mai trúc mã. Chàng đã từng uống say mà gọi tên em chưa, đã từng ở trên giường với nữ nhân khác mà vẫn nghĩ về em chưa?"

Giọng Bảo Từ phu nhân đã trở nên nghèn nghẹn, nói rồi nàng ta lại che mặt khóc òa.

"Em không nói dối."

"Em .." Ta thấy bàn tay của Trần Thiệu Nghĩa run lên bần bật, toàn thân ta lúc này cũng trở nên lạnh ngắt, nàng ta nói vậy là có ý gì?

"Không thể, chắc chắn em đã hiểu lầm. Ban đầu, chính quan gia ra lệnh cho ta bằng mọi giá phải có được sự tin tưởng và tình yêu của nàng ấy. Rõ ràng quan gia luôn luôn nghi ngờ nàng ấy cơ mà. Chắc chắn em đã nhầm lẫn rồi."

"Phải rồi, em dù gì cũng chỉ là nữ nhân chốn khuê phòng, cả đời không bước qua khỏi cửa lớn, không thông minh được như nàng ta khiến đám nam nhân các chàng ngày đêm chạy theo gót nàng. Nhưng em tận mắt chứng kiến quan gia say vì nàng ta, tận tai nghe người gọi tên nàng ta trong khi vẫn đang ôm em. Chàng có biết lúc ấy em cảm thấy hận thế nào hay không? Em đã đi theo quan gia ba năm rồi. Đừng nói là với em, ngay cả với Huy Tư hoàng phi, quan gia cũng chưa bao giờ tỏ ra yêu thương vô hạn như vậy. Em biết mối hôn nhân này chính chàng đã đánh tiếng với quan gia hơn một tháng nay, bây giờ sính lễ cũng sắp mang qua cửa rồi, quan gia đã trả lời chàng chưa?"

Khi nói những lời này, giọng của Bảo Từ phu nhân toát ra nồng đậm hận ý. Lỗ tai của ta bỗng chốc trở nên lùng bùng, thì ra ở nơi mà ta không thể với tới lại có nhiều chuyện đã xảy ra như vậy. Ta không biết nên vui hay nên buồn, cũng không biết có nên hoàn toàn tin tưởng vào những lời nói này hay không? Ta thấy Trần Thiệu Nghĩa bóp trán, dường như bản thân hắn cũng đã bắt đầu hoài nghi, không trách được hắn, những lời này của Bảo Từ phu nhân có hiệu quả công tâm rất lớn. Đến chính ta còn cảm thấy hoài nghi. Ta thấy nàng ta tiến về phía hắn, cầm tay hắn nói.

"Em nói những điều này cho chàng biết không phải vì em muốn phá vỡ hôn sự này của chàng. Em chỉ muốn chàng biết, chàng có thể một lòng trung thành với quan gia nhưng quan gia chưa chắc đã nghĩ cho chàng. Em chắc chắn, cuối cùng bệ hạ sẽ có cách ngăn cản không cho chàng cưới nàng ta. Nếu điều ấy xảy ra, liệu chàng có thể thương xót mà dành một phần trung thành đó cho em được không? Tuy em và chàng không có tình cảm ruột thịt nhưng cũng vẫn có thể là tri kỷ, ở nơi cung cấm lạnh lẽo này còn có thể dựa vào nhau mà sống. Mất đi một đốc tướng quân nhỏ nhoi, quan gia sẽ chẳng mảy may tổn thất gì, nhưng em thì khác, em chỉ có thể dựa dẫm vào một mình chàng mà thôi."

Nói xong lời ấy, Bảo Từ phu nhân im lặng nhìn vào mắt Trần Khánh Toàn. Qua không lâu, nàng rất biết thời thế chậm rãi bỏ đi. Có lẽ nàng ta thấy có ở lại cũng vô dụng, mục đích của nàng ta đã đạt được rồi.

Ngược lại, Trần Thiệu Nghĩa lại đứng đó khá lâu.

Ta không biết hắn suy nghĩ cái gì, nhưng nhìn bóng lưng của hắn ta lại cảm thấy một sự thê lương vô hạn, nếu không có con kỳ đà Trần Khánh Toàn đang chống tay ngồi xem kịch hay bên cạnh, có lẽ ta sẽ đi ra ngoài vỗ vai an ủi hắn.

Tính toán thời gian, thấy có lẽ Trần Thiệu Nghĩa sắp sửa dời bước, ta và Trần Khánh Toàn liền liếc mắt ra hiệu cho nhau nên đi ra ngoài ngay khi có thể. Không ngờ tới, bọn ta đợi cho người bên ngoài rời bước nhưng lại đợi được một người khác tiến về phía này. Người tới bước đi trầm ổn, mỗi bước đi đều vang lên tiếng kim loại va vào nhau lịch kịch, chẳng mấy chốc đã thấy một đôi ủng binh sĩ dừng ở bên cạnh Trần Thiệu Nghĩa.

"Người đó đã đi hẳn chưa?" Ta nghe Trần Thiệu Nghĩa nói.

"Bẩm Đốc tướng, Bảo Từ phu nhân đã quay trở lại yến tiệc rồi ạ."

Trần Thiệu Nghĩa lại trầm lặng một hồi rồi mới nói tiếp.

"Ngươi đi tìm Hồ Phúc công công, báo với hắn là ta có chuyện gấp cần cầu kiến quan gia."

Dứt lời, cả Trần Thiệu Nghĩa và người lính kia đều quay đi. Đợi cho tiếng bước chân của họ xa dần, lại ngồi thêm một lúc nữa để chắc chắn không còn ai khác đi tới, ta mới theo Trần Khánh Toàn lồm cồm bò ra khỏi bụi trúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net