Q1. Chương 60 - Nữ nhân thất bại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thuyên đi rồi, không khí vốn ngột ngạt trong phòng liền trở nên lạnh lẽo, ta ôm lấy thân mình cuộn tròn trở lại trong chăn. Có lẽ đã lâu không khóc, đầu ta lúc này đau như bị ai đánh, mạch máu sau gáy nảy lên từng hồi, mạnh đến nỗi tai ta còn nghe rõ cả tiếng thình thịch. Ta bỗng cảm thấy hoang mang, thật lạ, ngần ấy năm trên thương trường, ta những tưởng lý trí của bản thân đã cứng rắn tựa đá tảng, chai sạn như vỏ cây rồi, ấy vậy mà chỉ một hành động của Trần Thuyên đã đủ khiến ta ngã quỵ.

Trần Thiệu Nghĩa đã từng hôn ta, ta không phải không có tình cảm với hắn, nhưng ngay cả khi chứng kiến hắn bị lời người khác lung lạc mà nghi ngờ mình, ta cũng vẫn có thể dùng thái độ lạnh lùng đối diện.

Nhưng giờ đây, tại sao lại như vậy? Lẽ nào trong lòng ta Trần Thuyên lại quan trọng đến mức ấy, bao nhiêu năm rồi ta vẫn chưa thể từ bỏ tình cảm với hắn hay sao?

Càng suy nghĩ ta càng rét run, lớp chăn bông dày dặn trên người cũng không thể khiến ta ấm áp hơn chút nào. Tuy nhiên trước nay ta không phải là loại người thích ngược đãi bản thân mình, sau một lúc co ro trong chăn, ta liền quyết tâm chui sang phòng Linh thị và Chi thị ngủ ké. Dù sao giường của hai nàng ấy đều rộng, ngủ cùng ai cũng ấm hơn là nằm đây một mình.

Nghĩ sao làm vậy, ta lần nữa bò dậy, khoác chăn kín người rồi đi ra mở cửa. Ai dè vừa mở cửa ra, ta liền đâm sầm vào một ai đó, người này có lẽ cũng đang gấp gáp nên tốc độ tiến đến không hề chậm, lực chân vô cùng vững vàng khiến ta lập tức văng ra, ngã ngửa về phía sau. Ta mở lớn mắt cố nhìn hình dáng hắn giữa màn đêm mờ mịt, trong lòng thầm hận Trần Thuyên đi thì cứ đi, ai phiền hắn tiết kiệm hộ tướng phủ mà dập tắt cây nến duy nhất trong phòng làm cái gì.

Ta nghĩ mình chắc chắn ngã ngửa ra đất rồi, ai dè người kia liền vội vàng ôm lấy, ngửi qua mùi hương trên cơ thể hắn, ta liền nhận ra được đó là Trần Thiệu Nghĩa. Trên người hắn không chỉ có mùi bình thường, hơi thở còn mang theo hương rượu thoang thoảng. Hắn vòng tay ôm ta lôi thẳng vào trong phòng, cánh tay lưu loát đóng cửa, cài then mà không phát ra đến một tiếng kẽo kẹt, lúc này ta cảm thấy mình thật giống con gà mái già ngoài chợ, người mua nào cũng muốn cầm lên xem nhưng cơ hội bán được lại vô cùng mờ mịt.

"Đêm hôm khuya khoắt, chàng lại đến làm gì? Có chuyện gì không thể đợi đến ngày mai được à?"

"Nhớ nàng thì đến." Hắn trả lời ta vô cùng cộc cằn nhưng hành động lại ngược với giọng nói, hắn ôm ta rất chặt, thậm chí còn rúc hẳn mặt vào hõm cổ ta hít một hơi dài khiến ta rùng mình sởn da gà.

Hơn hai mươi năm ta làm gái ế, bây giờ không cách nào quen nổi việc được hết người này đến người kia ôm ấp. Mùi long diên hương của Trần Thuyên còn chưa tan hết thì bây giờ lại bị chôn trong mùi rượu trên người Trần Thiệu Nghĩa. Ta khó chịu nên đẩy hắn ra. Không ngờ ta càng đẩy hắn lại càng ôm chặt.

"Ta khó chịu, chàng buông ta ra trước đã."

Trần Thiệu Nghĩa không buông tay mà đổi giọng hờn dỗi nói.

"Chẳng mấy hôm nữa nàng sẽ trở thành vợ ta rồi, sao vẫn còn xưng hô xa cách với ta như vậy."

Ta giật mình không biết nên phản ứng ra sao. Trần Thiệu Nghĩa liền thở dài.

"Ta muốn nghe nàng xưng em."

Ta không khỏi cảm thấy muốn bỏ cuộc với người này, sao lớn vậy rồi mà vẫn còn có tính ghen vặt. Ta dở khóc, dở cười vuốt ve lưng hắn dỗ.

"Được thôi, em thì em. Chàng buông em ra được chưa?"

"Quan gia vừa ở đây?"Trần Thiệu Nghĩa vẫn giữ nguyên tư thế dán mặt trong hõm cổ ta đáp lời. Giọng nói của hắn phá lệ hơi khàn. Ta lại giật mình cứng người không biết trả lời ra sao? Tuy nhiên trước nay quan điểm sống của ta luôn là làm người thì phải biết đối diện với sự thật vì thế liền gật đầu nói.

"Đúng thế, thầy Chu Đạt từng dạy công phu cho bọn em trở về, ông ấy đang nghỉ ngơi tại tướng phủ nên quan gia tới thăm."

"Ồ... thật sao?" Ta nghe rõ hơi thở nóng bỏng của Trần Thiệu Nghĩa phả trên da cổ mình theo mỗi từ hắn nói, dù không muốn, nhưng toàn thân ra vẫn run lên nhè nhẹ. "Tại sao trong phòng nàng lại có mùi Long Diên Hương."

"Thiệu Nghĩa, chàng bình tĩnh nghe em giải thích." Ta cảm giác tâm trạng Trần Thiệu Nghĩa đang không bình thường liền vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn để trấn an. Ai dè dù ta có làm gì đi nữa, hơi thở nóng bỏng của hắn vẫn không dời đi, thậm chí hắn còn cắn lên cổ ta một cái.

"Tại sao ngay cả trên người nàng cũng có mùi Long Diên Hương, đừng nói là quan gia đến tận khuê phòng của nàng để thăm thầy?"

"A!" Thằng nhãi này tuổi tuất hay sao mà răng sắc thế, hắn cắn ta một cái mà ta tưởng da cổ mình đứt ra đến nơi. Tức mình ta dùng hết sức đẩy hắn một lần nưã. "Chàng bỏ em ra, chàng mà không bỏ ra là em gọi người tới đấy ...Ư!" Ta nói chưa hết lời đã bị miệng hắn chặn lại.

Trời đất quỷ thần ơi, chẳng lẽ tiết đầu xuân là mùa nam nhân động dục hay sao mà ai nấy cũng không thèm nói đạo lý mà trực tiếp tấn công luôn thế này? Trần Thiệu Nghĩa rõ ràng đang vô cùng tức giận, hắn hôn ta mà như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy, ta không thở nổi, toàn thân vốn lạnh lẽo bây giờ lại nóng tới chảy mồ hôi. Lưỡi ta bị hắt cuốn lấy, hàm răng bị đè chặt tới phát đau, không thể nào không kêu lên kháng nghị.

Ai dè ta vừa kêu lên, hành động của Trần Thiệu Nghĩa lại càng vô lại, một bàn tay của hắn trực tiếp luồn vào trong chăn kéo mở vạt áo của ta, trong khi đó hắn lại ôm ta lùi từng bước vào sâu trong phòng. Đã có kinh nghiệm chưa đầy một canh giờ trước, bây giờ ta nhất quyết không thể để Trần Thiệu Nghĩa lăn đến trên giường, nhân cơ hội đôi môi của hắn đang dần tiến xuống cổ mình, ta liền quyết đoán cắn lên tai hắn một cái.

Lần hạ khẩu này ta gần như dùng tâm trạng chó cùng rứt dậu mà cắn, quả nhiên, Trần Thiệu Nghĩa cũng phải cứng người hít một hơi khí lạnh. Hai chân hắn run rẩy ngồi phịch xuống sàn nhà, toàn thân ta cũng đổ ập lên người hắn. Thấy nhiệt độ trên người hắn dần hạ xuống rồi, ta mới dè dặt nhả tai của hắn ra, cùng với hành động đó, toàn thân Trần Thiệu Nghĩa dần thả lỏng, hắn không tấn công ta nữa. Hắn lồm cồm bò dậy ngồi khoanh chân dựa vào cạnh bàn, sau đó ôm trọn cả ta và cái chăn bông đang quấn quchàng người ta vào trong lòng, dựa trán của hắn trên trán của ta hít thở. Một lúc lâu sau ta mới nghe hắn nói.

"Thật không công bằng, ban đầu người đưa nàng đến bên ta là quan gia, rõ ràng quan gia đã nói để cho ta lựa chọn. Tại sao? Tại sao?"

Nghe lời hắn hỏi ta không tự chủ ngước nhìn trần nhà tối đen. Hắn hỏi ta thì ta biết hỏi ai bây giờ, ta cũng muốn biết tại sao? Tại sao Trần Thuyên đã là nhà vua rồi mà còn phải chơi cái trò mèo này với bọn ta? Tại sao ban đầu hắn đã muốn giao ta cho Trần Thiệu Nghĩa mà bây giờ lại đột nhiên đổi ý? Tại sao bao nhiêu năm qua đi ta vẫn không có cách nào khống chế bản thân mà để hắn làm cho dao động?

Đêm hôm nay quả thật quá dài, cũng quá hoang đường, ta bỗng nhiên thật muốn phát điên một lần. Ta dứt khoát vòng tay ôm chặt Trần Thiệu Nghĩa thì thầm vào tai hắn.

"Năm xưa Hưng Đạo Vương cưới được Thiên Thành công chúa là vì có gan trèo tường tư thông với nàng ấy ngay trước ngày nàng ấy phải gả cho Nhân Đạo Vương. Bây giờ tường nhà em chàng trèo cũng quen rồi, hay là ... chúng ta cũng làm như vậy đi."

Da mặt ta tuy dày hơn cô nương nhà bình thường nhưng trong chuyện tình cảm của bản thân vẫn luôn có sự dè dặt nhất định. Bây giờ ta lại tự nói ra những lời này một cách tròn vành, rõ tiếng, không gấp gáp, liền lập tức có cảm giác thành tựu, nhiệt huyết dâng trào, quyết tâm bừng bừng, lần tay tìm đến cổ áo của Trần Thiệu Nghĩa. Không ngờ rằng cô nương ta không thẹn mà người trước mặt lại bị dọa sợ hết hồn. Thân người hắn hơi cứng lại, cái trán vốn đang dựa trên trán ta cũng liền tách ra một khoảng. Trong bóng tối đặc quánh, ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, trong lòng có thêm can đảm, ta mặc kệ hắn suy nghĩ, liền tự tiện đem môi mình dán sát lên môi hắn.

Đây là lần thứ hai ta chủ động hôn một nam nhân, chẳng thể ngờ người này cũng như người trước, toàn thân đông cứng không hề cử động như con cá chết nằm trên thớt. Tự vấn lại bản thân, hắn không có phản ứng gì chẳng lẽ là do ta không đủ quyến rũ? Nhưng mà trong cái bóng tối đặc quánh này thì ta biết giở mánh khóe gì để quyến rũ hắn đây? Nghĩ rồi lại nghĩ, ta quyết định đâm lao thì theo lao cho chót, từ hành động đơn giản là dán môi mình lên môi hắn, ta hít sâu một hơi rồi thè lưỡi ra liếm nhẹ.

Ngờ đâu ta không tiến tới còn đỡ, ta vừa tiến thêm một bước thì Trần Thiệu Nghĩa liền giật bắn người như đỉa phải vôi, hắn vội vội vàng vàng đẩy ta ra rồi đứng bật dậy. Ta lúc này thật sự là ngã ngửa sóng xoài trên mặt đất, giữa một đống chăn bông lùng bùng, vất vả lắm mới đứng dậy được, trong lòng ấm ức đến mức chất vấn ra tiếng.

"Chàng ghét em đến thế sao?"

Trần Thiệu Nghĩa không trả lời ta nhưng ta có thể nghe tiếng hắn hít thở dồn dập, dường như là hắn đang phải đấu tranh tư tưởng kinh khủng lắm. Lại qua một quãng thời gian, khi đàn gà trống nhà hàng xóm cất tiếng gáy đầu tiên, cả ta và Trần Thiệu Nghĩa dường như bừng tỉnh. Hắn giơ bàn tay lần mò trên đỉnh đầu ta chậm rãi nói.

"Chuyện hôm nay là ta sai, nàng đừng để bụng, đi ngủ sớm đi."

Nói rồi hắn cũng quyết tuyệt quay lưng đi thẳng, lưu loát mở cửa, bước ra ngoài, đóng cửa, cứ như thế không một tiếng động mà biến mất.

Ta bị hắn bỏ lại, dở khóc dở cười. Nhìn ra sắc trời chạng vạng, ta lập tức chạy sang phòng Linh thị và Chi thị. Khi ta chui vào trong màn rồi mới thấy hai nàng ấy nằm ngoan ngoãn ngáy o o, lay kiểu gì cũng không tỉnh.

Không cần phải tốn công suy nghĩ nhiều, hẳn là bị lão quản gia kia đánh thuốc mê rồi.

........................



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net