Q1. Chương 61- Một ngày yên ả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của một trận khóc long trời lở đất là ta thức dậy với một đôi măt sưng húp như bị ong đốt. Hậu quả của một đêm không yên ổn là dù ta đã ngủ tới chính ngọ mà đầu vẫn biêng biêng. Nhìn sang hai cô nàng tỳ nữ thân cận, Linh thị và Chi thị bị tác dụng phụ của thuốc mê nên hành động cũng không được lưu loát. Ta không khỏi thở dài.

"Thời buổi loạn lạc, ở trong phủ nhà mình mà vẫn còn bị chuột đào tường, Chi thị, em đi tìm đám nhân sĩ giang hồ đáng tin rồi mua sãn mấy viên thuốc giải mê dược thông thường đi."

Chi thị ngẩn ra nhìn ta rồi gật đầu chạy đi. Nhìn theo bóng nàng ấy, ta không kìm được tiếp tục thở dài thườn thượt.

"Tiểu thư, rốt cuộc thì đêm hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Linh thị vừa hỏi vừa xoa bóp cánh tay tê rần của ta. Ta lại không có cách nào giải thích hết cho nàng ấy, nghĩ đi nghĩ lại, ta đành xua tay đáp.

"Tóm lại, người đến lúc nửa đêm không phải tặc nhân thì cũng là kẻ có ý đồ không đường hoàng. Nhưng em yên tâm, hắn không muốn mạng của ta."

"Nhưng, chuyện này nếu đã có lần thứ nhất, ắt sẽ xảy ra lần thứ hai. Nếu tiểu thư không cho em biết thì làm sao bọn em có thể bảo vệ cho tiểu thư chu toàn." Linh thị cúi đầu học theo ta thở dài thườn thượt. Ta nhìn nàng ấy như vậy, trong lòng vô cùng áy náy, nhưng làm sao ta có thể nói thẳng cho nàng ấy rằng mấy con chuột đào góc tường tướng phủ rất to, không những to mà còn có thể cắn người. Giả sử nàng ấy có thể đuổi được con chuột nhỏ thì cũng làm sao đối diện được với cái con chuột to tổ bố mặc hoàng bào kia.

"Ai da... em đừng nói nữa... thế này đi, kể từ hôm nay ta sẽ sang phòng hai em ngủ. Nửa đêm có động tĩnh gì thì có ba người vẫn hơn là chỉ một mình ta đối phó."

Linh thị nhìn ta thắc mắc, ta vỗ vai nàng ấy, hai chúng ta lại cùng thở dài. Nhìn ra sân nắng vàng rực rỡ, ta đã chán than thở liền kéo nàng ấy đi ra ngoài tản bộ.

"Nói xem, chuyện hôm qua ta giao cho hai em xử lý thế nào rồi?"

"Bẩm tiểu thư, đều đã sắp xếp đâu vào đấy. Đảm bảo dù là người có lòng cũng khó mà tìm ra được tiểu thư là người đứng sau." Linh thị dìu ta đi dọc hành lang, nghe nàng ấy nói ta cũng an tâm phần nào. "Nhưng tiểu thư, em không hiểu tại sao lại phải đi đường vòng như vậy?"

Ta không muốn trả lời câu hỏi của Linh thị nên vỗ bàn tay nàng nói đùa.

"Ta đã bàn với Chi thị rồi, tương lai sau này, ta sẽ lấy em làm bà cả, còn nàng ấy sẽ làm bà hai. Em xem, trong nhà có hai vị phu nhân như hoa như ngọc thế này, không có tiền sao được?"

Bước chân của Linh thị lập tức loạng choạng khiến ta phì cười. Tỳ nữ nhà ta đáng yêu nhường này, sau này tên nam nhân nào dám khiến nàng ấy khóc ta sẽ sống chết với hắn.

..........

Một ngày hôm nay trôi qua có thể gọi là yên bình. Ta đoán Trần Thuyên đêm qua đã lệnh lão quản gia bỏ thuốc mê toàn gia trên dưới tướng phủ mà cả nhà ta lẫn Thầy Chu hôm nay đều dậy muộn. Nhìn quanh một bàn ăn toàn các khuôn mặt uể oải, ta oán hận nheo mắt nhìn lão quản gia đang giả vờ tất bật chỉ đạo người làm. Dường như lão cũng cảm thấy không tự nhiên nên liền nhanh nhanh chóng chóng làm cho xong việc rồi chuồn mất dạng.

"Ngày hôm qua em uống hơi nhiều, hai bác đừng để bụng nhé." Thầy Chu một tay cầm đũa, một tay lại gãi tai, lập tức mái tóc hoa râm của ông bị làm rối lên, ông cúi đầu bẽn lẽn mỉm cười. Hành động ấy của ông tuy quen thuộc nhưng khiến ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối con người trẻ trung lúc trước.

"Chú là người trong nhà, đừng quá câu nệ." Cha vỗ vai Thầy Chu mỉm cười, các anh trai bên cạnh cũng phụ họa.

"Chú Đạt không biết đâu, khi còn ở biên ải cha rất ít khi cho phép cả nhà uống rượu. Hôm qua cha lại phá lệ uống nhiều như vậy, đủ biết ông ấy coi trọng chú như thế nào." Anh tư nói.

"Ngày chú Đạt và ta còn hành tẩu giang hồ, cha mẹ của mấy đứa vẫn còn đang chăn trâu, cày ruộng đấy. Nhớ lại ngày ấy ..." Có lẽ hôm nay cha vô cùng cao hứng liền bắt đầu kể về tháng ngày lúc trước khiến đám người trẻ tuổi của bọn ta hào hứng nghe tới quên cả ăn cơm. Tuy cha tránh đả động quá nhiều tới mẹ của ta, nhưng vẫn có thể nghe ra ba người bọn họ từng thân thiết thế nào.

Ba người đều là trẻ mồ côi, được vị thầy thuốc giang hồ thu nhận. Cha lớn nhất, Chú Đạt là nhỏ nhất nên thường được mẹ vô cùng thương yêu. Sau này đất nước gặp họa binh đao, cả ba người đều cùng đầu quân dưới trướng Hưng Đạo Vương.

"Ồ, chẳng lẽ ngày ấy đại vương không sợ để một nhân sĩ giang hồ làm tướng chỉ huy sẽ khiến lòng quân không phục hay sao?" Anh cả thắc mắc hỏi. Anh Nguyệt quận chúa liền bĩu môi.

"Cha của ta đâu có ngốc, ngày ấy ba người bọn họ quỳ trước đoàn quân xin ra nhập thì chỉ được một tiểu tướng thu nhận làm binh bét thôi. Sau này lập thêm được nhiều chiến công thì mới dần dần được thăng chức. Đến lúc cha con lên làm tiểu tướng quân thì mới có tư cách ra mắt đại vương."

"Đúng thế, dưới trướng đại vương có trăm vạn tướng sĩ, ngài ấy đâu thể quan tâm hết từng người. Trong hàng ngũ tướng sĩ, bọn ta cũng được chia ra làm nhiệm vụ khác nhau. Cha mấy đứa anh dũng thiện chiến, tính cách lại thông minh trầm ổn nên theo quân đánh giặc. Trong khi đó..." có lẽ Chu sự phụ định gọi mẹ là chị dâu nhưng sực nhớ ra Anh Nguyệt quận chúa cũng có mặt ở đây nên sửa lời nói tiếp. "Chị Tần là người ứng biến linh hoạt, theo quân không lâu đã có thai nên lui về làm nhiệm vụ tình báo, Ngũ Lão không yên tâm về chị ấy nên mới dặn ta ở lại bảo vệ chị. Không ngờ ..." Nói tới đây chú Đạt liền thở dài, khuôn mặt chú ấy trong một khoảnh khắc liền già thêm vài tuổi, không khí quanh bàn ăn cũng trở nên trầm mặc. Ta thấy không ổn liền tiếp lời chú.

"Chuyện xảy ra với mẹ ngày ấy cũng đâu phải là lỗi của chú. Con nhớ ngày ấy chú còn không có mặt ở đó, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không có ai kịp đề phòng. Tóm lại mẹ số khổ nhưng chú không nên tự trách."

"Con bé này ..." Chú Đạt nhìn ta rồi tiếp tục thở dài. Ta cứ nghĩ chuyện ấy nói tới đây là kết thúc ai dè chị dâu vỗ tay chát một tiếng thốt lên.

"Đúng rồi, em gái về nhà bao nhiêu ngày như vậy cũng chưa nghe em kể chuyện trước đây. Hay hôm nay em kể một chút cho mọi người nghe đi."

"Ơ, em chỉ là một nữ tử bình thường, làm gì đó chuyện gì thú vị chứ." Ta lập tức thoái thác, ai dè chú Đạt ở bên cạnh lại tiếp lời chị dâu cả.

"Con bé này đừng có khiêm tốn, để chú kể cho mấy đứa. Ngày nhỏ con bé này nổi tiếng khôn vặt, học hành thì chểnh mảng nhưng quậy phá thì không khác gì con quỷ nhỏ. Nghe chị Tần kể tất cả các trò ném chó, chọc mèo, trèo tường, trộm quả không có cái nào không dính tới nó. Thậm chí có lần nó còn rủ hoàng ... khụ" Chú Đạt lại tiếp tục lỡ lời, nhưng may ta trợn mắt ra hiệu kịp, khiến ông dừng đúng chỗ. Tuy mọi người đều biết chú Đạt từng dạy võ cho Trần Thuyên nhưng dạy ở đâu thì không phải ai cũng biết. Chuyện nhà vua từng phải trốn ở kỹ viện là chuyện tuyệt mật cỡ nào. Để chuyện này truyền ra ngoài thì toàn gia tướng phủ có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ cho Trần Thuyên chặt xuống đá.

"Chú đang nói hoàng gì cơ ..." các anh trai và chị dâu đều giật mình trợn mắt.

"Ý chú Đạt là Lâm Hoàn nhà hàng xóm." Ta bịa đại ra một cái tên để mớm lời cho chú Đạt, chỉ mong chú ấy hiểu ý. Quả nhiên ánh mắt chú Đạt sáng lên tiếp tục kể.

"Đúng đúng, là thằng nhóc Hoàn nhà hàng xóm, hai đứa là thanh mai trúc mã nên rất thân nhau, thằng bé kia tính tình trầm tĩnh, cả ngày chỉ biết cắm đầu vào học hành nhưng lại bị con bé này kéo đi quậy phá khắp nơi, chui rúc khắp chốn đầu đường xó chợ, không có trò nghịch phá nào là không có mặt hai đứa bọn nó."

"Thì ra em gái nhà ta còn có một vị thanh mai trúc mã như vậy, không biết bây giờ người ấy ở đâu?" Anh ba nhìn ta hỏi, ta có cảm giác thái độ của anh ấy mấy hôm nay rất lạ, nhưng lạ ở chỗ nào lại nghĩ không ra.

"À ... chuyện này, ta xa kinh thành đã lâu cũng không rõ lắm. Điểm, thằng nhóc Lâm Hoàn đó giờ ra sao." Bao nhiêu năm qua đi, chú Đạt quả nhiên vẫn là người không biết nói dối, gặp câu hỏi khó nhằn, ông ấy liền đẩy sang cho ta.

"Hắn là người tâm ở bốn bể, ở cạnh nhà em được vài năm thì theo cha hắn đi ngao du tứ hải rồi."Ta thờ ơ trả lời.

"Ồ ... thật đáng tiếc." Anh Nguyệt quân chúa khéo léo kết lại câu chuyện. Thật may, mọi người liền rôm rả bàn sang chủ đề ngày tháng của cha và Anh Nguyệt quận chúa nơi biên giới Ai Lao.

Vùng biên giới Ai Lao là một vùng rừng núi trải dài vô tận từ biên giới phía bắc cho tới tận phủ Quốc Oai, tên gọi là châu Định Nguyên. Người sống nơi này sinh nhai chủ yếu bằng nghề khai thác đồng, lâm sản và thủ công mỹ nghệ. Tuy trong vạt rừng núi naỳ cũng có rất nhiều Sơn vương, sơn tặc nhưng tính tình của họ lại hiền hòa hơn rất nhiều Sơn Vương và sơn tặc ở các dãy núi phía Nam. Mấy năm gần đây ta đi lại nơi này không ít, cũng xây dựng được mối giao hảo tốt với chúng sơn tặc, và cả các bang phái giang hồ, đạo sĩ chiếm núi làm lãnh địa riêng. Cũng trong quãng thời gian trước ấy, ta nghe rất nhiều lời đồn về cha và Anh Nguyệt quận chúa. Nếu hai người họ mà biết trong giới giang hồ, tiếng tăm của họ lớn thế nào không biết họ có ngạc nhiên không?

Bữa trưa qua đi, trong không khí vui vẻ, chú Đạt ăn uống no say xong liền đứng dậy dắt ngựa cáo từ, cha dùng đủ mọi cách giữ ông ấy lại đều bị ông từ chối. Toàn gia chúng ta đành tiễn chú Đạt ra đến tận cửa. Cha vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà giữ chặt lấy dây cương ngựa trong tay chú Đạt nói.

"Anh phải nói thế nào thì chú mới chịu ở lại? Hai chúng ta lớn lên cạnh nhau, anh luôn coi chú là người nhà, lẽ nào chú không nể mặt anh mà ở lại vài ngày hay sao?"

"Bác đừng trách em như vậy. Em có mấy cái mạng cũng không dám khinh thường bác và chị dâu, nhưng quả thật lần này em trở về kinh thành là do nhiệm vụ trên giao phó. Em cứ tới nhà trọ ở thôi. Nơi em ở cũng rất dễ tìm, tên là khách điếm Tân Nguyện, nếu bác có nhã hứng uống rượu, cứ cho người tới tìm người hầu truyền lời, em sẽ không dám chậm trễ mà chạy tới ngay." Chú Đạt gãi đầu mỉm cười. Thì ra ông ấy trở về kinh thành là vì bị gọi về, chứ với cái vẻ ngoài áo vải thô kệch này của ông ấy, ta chắc chắn Chú Đạt không bao giờ tới ở cái nơi xa hoa bậc nhất Kinh thành là khách điếm Tân Nguyệt. Có lẽ do người của Bách Nguyệt hội sắp xếp cho ông ấy đi.

........................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net