Q1. Chương 63 - Nửa đêm gõ cửa, là địch nhân hay là tặc nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật là vất vả qua một ngày dài, ta nằm ườn lên giường của Linh thị, ôm chặt lấy cái chăn bông hít hà thoải mái. Trong khi đó, Chi thị chống tay trên giường của nàng than thở không ngớt.

"Tiểu thư ơi, tiểu thư à, em cũng là hoàng hoa khuê nữ đấy, nhỡ người đến có ý đồ xấu thì sao?"

Ta phì cười đùa nàng ấy.

"Trong ba người bọn ta, ta không có chút võ nghệ nào còn Linh thị lại là người giỏi nhất. Em đương nhiên phải làm mồi nhử rồi, người đến không phải cướp thì cũng là tặc, ta mà nằm đó chẳng phải là mỡ dâng miệng mèo hay sao? Em yên tâm đi, nếu em đấu không lại thì còn có Linh thị yểm trợ. Cái này trong binh pháp gọi là binh bất yếm trá biết không?"

Linh thị nghe ta nói vậy cũng phụ họa thêm.

"Em yên tâm đi, chị rất thính ngủ, chúng ta cũng vừa uống thuốc giải mê dược rồi, chỉ cần em thở mạnh một cái, chị sẽ lao qua ngay lập tức."

Hai người bọn ta đã nói như vậy, Chi thị đành phải hậm hực nằm xuống ngủ. Theo đúng kế hoạch, đêm nay, ta quyết tâm ôm chăn sang phòng Linh thị và Chi thị ngủ ké. Chi thị ngủ một mình làm mồi nhử, ta nằm bên trong giường Linh thị còn nàng nằm bên ngoài để tiện hành động.

Vì trong lòng đã yên tâm nên ta vừa nằm xuống đã chìm vào giấc ngủ, có Linh thị bên cạnh thật khác, ta thấy toàn thân ấm áp hơn hẳn.

.....................

Lại là nửa đêm, ta bị Linh thị lay tỉnh, lần này khi ta mở mắt không phải chỉ thấy một hai người mà lại là một toán người áo đen đang đứng lố nhố đầy phòng, đao kiếm sáng lòa tuy nhiên không thấy ai cử động. Lúc này Linh thị đã cầm kiếm đứng chắn ngay trước mặt ta, tay không cầm kiếm của nàng bịt chặt miệng ta lại, còn Chi thị thì đã kề dao vào cổ một người cao gầy, hắn ta bị nàng ấy bẻ quặt tay về phía sau tay còn lại thì đang giơ lên trên trời.

"Ấy, cô nương cẩn thận, ta tới không có ý xấu." Bóng đen cao gầy đang bị Chi thị khống chế lên tiếng xin xỏ, cái giọng này ... Ta sắp xếp thế này là để phòng Trần Thuyên và Trần Thiệu Nghĩa, không ngờ người tới lại là hắn.

"Cẩn thận là ngươi mới đúng, ngươi nói ngươi tới đây không có ý xấu, vậy ngươi mang theo nhiều người thế này để làm gì?" Linh thị quát lớn.

"Ấy ấy các vị cô nương bình tĩnh, tại hạ sẽ bảo thuộc hạ lui ngay ra bên ngoài. Các ngươi ... đi ra ngoài ngay." Ta cảm giác rõ đường gân hai bên thái dương mình đang giật từng hồi. Quả thật vô cùng đau đầu mà, ngày trước ta ở ngay trong Vạn Nguyệt lâu, người ra kẻ vào như nêm cửi cũng chưa bao giờ cảm thấy thiếu an toàn tới mức này. Nơi này là thượng tướng phủ đấy, nói không ngăn được nhà vua thì còn có thể hiểu được, đằng này ngay cả phường con buôn như Trần Khánh Toàn mà cũng muốn đến thì đến là sao?

Thuộc hạ của Trần Khánh Toàn nghe lệnh chủ nhân thì liền thu kiếm loạt soạt đi ra ngoài. Đợi cho bọn hắn ra ngoài hết, Linh thị mới đi theo tới cửa nhìn rồi quát.

"Chủ nhân của các ngươi đã ở trong tay bọn ta, các ngươi có ở đây thì cũng không làm được gì. Đến từ đâu thì quay trở về chỗ đó đi."

"Bọn ta là tử sĩ bên cạnh công tử, sống chết cùng ngài ấy, bọn ta sẽ không đi đâu hết." Mội giọng nói vang lên trả lời Linh thị, nghe thấy lời ấy, đầu ta lại càng đau hơn nên đành phải lên tiếng.

"Công tử xem. nơi này là khuê phòng của ta, công tử mang bao nhiều người tới như vậy còn ra thể thống gì. Lại nói, với thân phận của công tử bây giờ, nếu cha ta mang người đến đây sẽ xảy ra hiềm khích lớn giữa người và Nhân Huệ Vương. Ta không muốn điều đó xảy ra, dám chắc công tử cũng như vậy. Hay là thế này đi, chuyện hôm nay ta coi như xí xóa, công tử lệnh cho bọn họ đi trước, Chi thị sẽ mang công tử ra từ cửa sau. Có chuyện gì quan trọng, mời công tử ngày mai tới đăng môn bái phỏng đàng hoàng."

"Thì ra Tĩnh Huệ tiểu thư cũng ở trong phòng này, nếu đã như vậy thì coi như chuyến này ta tới không uổng phí rồi. Lên!"

Trần Khánh Toàn chỉ nói một chữ, từ bên ngoài rất nhiều tiếng vun vút vang lên, Linh thị liền bùm một tiếng ngã nhào trên mặt đất, trong khi đó, dao trong tay Chi thị cũng loảng xoảng rơi xuống rồi bản thân nàng ấy cũng đổ gục lên giường.

Ta trợn mắt nhìn cục diện thay đổi trong chớp mắt, há hốc miệng tới không thể tin được, có phải ta đã làm gì sai rồi không?

Những người ngoài cửa lại một lần nữa quay trở lại trong phòng, họ khiêng Linh thị ném lên giường, ta nghe nàng ấy va phải Chi thị thì rên lên một tiếng. Lửa giận trong lòng liền bùng lên, dạo này ta án binh bất động xem thời thế, người khác lại coi ta là quả hồng mềm dễ nắn.

"Đêm tối chạng vạng khó nhìn mặt nhau mà nói chuyện, nếu công tử không phiền thì thắp ngọn nến lên đi." Ta đứng dậy khỏi giường, đi vòng qua Trần Khánh Toàn tới kiểm tra Linh thị và Chi thị.

Ta trước dựng Chi thị ngồi dựa vào thành giường, có vẻ như nàng ấy trúng thuốc mê rất nặng nên đã hôn mê bất tỉnh. Ngược lại khi ta chạm vào người Linh thị thì liền nghe nàng ấy hít vào một hơi nặng nề.

"Đau lắm à?"

Linh thị không trả lời ta nhưng toàn thân lại run rẩy dữ dội. Trong lòng ta nóng như lửa đốt nhung bây giờ ta đang đối mặt với kẻ địch, không thể để lộ điểm yếu, vì vậy vẫn cứng rắng để nàng ấy ngồi dựa vào cạnh giường. Cùng lúc ánh nến phía sau liền chiếu tới, ta thấy khuôn mặt của Linh thị lúc này đã trắng bệch, đôi môi mím chặt, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Ta vuốt lại mái tóc hơi rối của nàng rồi mới quay lại nhìn Trần Khánh Toàn, lúc này hắn đã ngồi yên vị ở bàn trà giữa phòng, những thuộc hạ phía sau hắn đã thu kiếm đứng im lìm.

Ta mặc kệ phục trang không hề chỉnh tề trên người mà ngồi xuống bên cạnh Trần Khánh Toàn, rót một chén trà lạnh tự uống cho thông họng rồi mới ghé mắt nhìn hắn. Trần Khánh Toàn có vẻ ngạc nhiên với phản ứng của ta, vì thế hắn hắng giọng một cái, cởi áo choàng lông trên người mình đưa cho ta rồi nói.

"Đêm đông trời lạnh, tiểu thư nên giữ ấm kéo bị ốm." Nói xong lời này, hắn liền phẩy tay đuổi thuộc hạ ra ngoài, bọn hắn cũng rất ngoan ngoãn đi ra đóng cửa lại. Cửa đóng rồi ta mới rùng mình một cái, thì ra mọi chuyện xả ra quá nhanh tới mức ta quên cả cảm thấy lạnh. Nhưng, bây giờ mà nhận cái áo choàng của Trần Khánh Toàn thì thật là không có tiết khí, vì thế ta mặc kệ hắn, đi tới giường lấy chăn bông tự bao lại mình, thật may chăn bông này vẫn còn hơi ấm.

Trần Khánh Toàn nhìn cái áo trong tay với dáng vẻ hụt hẫng, còn ta nhìn Linh thị bị đau tới nhíu mày toát mồ hôi, không khỏi tức giận mà vấn tội hắn.

"Tì nữ của ta vẫn chưa lấy đi của công tử một sợi tóc nhưng thuộc hạ của ngài lại ra tay nặng như vậy. Công tử có chắc ngài tới đây không hề có ý xấu hay không?"

Trần Khánh Toàn bị ta mắng, khuôn mặt quả nhiên lộ vẻ khó xử, hắn đứng dậy đi tới bắt mạch cho Linh thị rồi mới quay về phía ta nói.

"Nhiệm vụ của những người này là bảo vệ tại hạ, bình thường khi họ ra tay đều là một đao mất mạng, hôm nay họ chỉ sử dụng khí độc là đã nương tay với tì nữ của tiểu thư rồi. Tuy nhiên muốn giải loại độc này có chút phiền toái, hay là ngày mai tại hạ sẽ mang tới mười người tì nữ khác đền bù cho tiểu thư nhé."

Ta lúc này đã tức tới nổ đầu nên trào phúng trả lời hắn.

"Ồ công tử thật có lòng, thật ra tướng phủ này nhìn ngoài thì to lớn nhưng thật ra rất nghèo, ta nuôi hai tì nữ đã khó, công tử đưa tới mười người thì ta lấy tiền đâu ra mà nuôi. Hoặc là thế này đi, người tỳ nữ này đã đi theo ta từ lâu, tình như chị em, nàng ấy mà chết đi thì chẳng khác nào ta bị lột da, lóc thịt. Nếu công tử đã muốn đền bù thì tự chặt một cánh tay để lại bồi táng cùng nàng ấy đi."

"Nàng ..."

Trần Khánh Toàn trợn mắt nhìn ta á khẩu. Ta thấy hắn nhíu mày suy nghĩ một lúc, hết nhìn ta rồi lại nhìn sang Linh thị. Ta thừa biết hắn đã có khả năng ngồi ở đây nói chuyện với ta lúc này thì chắc hẳn bên ngoài đã có an bài. Trong tình huống này, thật ra, nếu hắn muốn trực tiếp giết ta hoặc uy hiếp ta cũng được nhưng hắn lại chịu hạ mình ngồi đây thương lượng với ta. Ta đoán chắc thứ hắn cần chính là sự tín nhiệm của ta chứ không phải là một cái xác không hồn. Đoán ra được điểm này, ta hoàn toàn tự tin đưa ra yêu sách với hắn.

"Công tử có thể suy nghĩ cho kỹ, nhưng tỳ nữ của ta lại không đợi lâu được nữa đâu, nàng ấy mà chết rồi, tiểu nữ sẽ đau buồn lắm."

Trần Khánh Toàn im lặng nhìn ta rồi mới vỗ tay một cái nói.

"Thôi được rồi, chuyện đêm nay là tại hạ lỗ mãng, tới mà không báo trước, lại còn khiến tỳ nữ của tiểu thư bị trọng thương. Nhìn theo hướng nào cũng là tại hạ không đúng. Tại hạ sẽ cho nàng ấy thuốc giải, nhưng mong tiểu thư không tiết lộ cuộc gặp hôm nay cho người khác."

Trước sự chứng kiến của ta, Trần Khánh Toàn rót một chén nước trà, tự cắn đầu ngón tay mình rồi nhỏ một giọt máu vào chén trà ấy, sau đó hắn lấy trong tay áo một cái lọ nhỏ, đổ ra một viên dược hoàn bé xíu bằng đầu ngón tay. Hắn đưa viên dược tới tới bên miệng Linh thị. Ta lo lắng nhìn nàng ấy nuốt viên thuốc ròi uống vào chén trà pha máu loãng. Vừa uống xong, người nàng liền co giật. Ta vội vàng chạy tới muốn đỡ lấy nàng ấy thì lại lập tức bị Trần Khánh Toàn ngăn lại.

"Bây giờ toàn thân nàng ấy đang vô cùng đau đớn, tiểu thư chạm vào sẽ khiến nàng ấy càng đau hơn. Một lúc nữa sẽ ổn thôi."

Không còn cách nào khác, ta đành nghe lời Trần Khánh Toàn, đứng chôn chân tại chỗ nhìn Linh thị, thâm chí còn không dám chớp mắt. Thật may, Trần Khánh Toàn không nói dối, qua một lúc lâu, Linh thị gập người nôn ra một ngụm máu đen sau đó nằm vật xuống giường thở hổn hển. Ta ngước nhìn Trần Khánh Toàn, thấy hắn gật đầu mới dám chạy tới xem xét Linh thị. Lúc này nàng ấy suy yếu vô cùng, trán ướt đẫm mồ hôi, tuy nhiên thấy ta tới gần nàng ấy liền nắm lấy tay ta thều thào nói.

"Tiểu thư, người này không thể tin." Nói xong mấy chứ ấy, Linh thị liền nhắm mắt bất tỉnh.

"Cô nương nói như vậy thật là oan ức cho tại hạ, thuộc hạ của tại hạ hạ độc cô nương thì ta cũng hi sinh bản thân để cứu nàng rồi. Nàng nỡ lòng nào lại nói xấu ta như vậy với Tĩnh Huệ tiểu thư."

Trần Khánh Toàn đứng bên cạnh ta ôm ngực oan ức thốt lên. Nhìn cái dáng vẻ ấy của hắn ta thật muốn tặng hắn mấy cái bạt tai. Tuy nhiên, dù sao hắn cũng đã bày tỏ thành ý, ta cũng không phải loại người không hiểu chuyện, vì thế lúc này liền hạ giọng hỏi hắn.

"Tiểu nữ tuy có thể bỏ qua chuyện hạ độc này nhưng công tử xông vào khuê phòng của ta giữa đêm khuya hẳn không phải là rảnh rỗi đi nhầm. Bây giờ công tử đã có thể nói rõ cho tiểu nữ chưa?"

..............................




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net