Q1. Chương 65 - Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiễn cha cùng Anh Nguyệt quận chúa đi rồi, ta không thể ngủ nổi. Cùng với sắc trời dần thay đổi bên ngoài, ta ngồi một lúc lâu bên giường Linh thị và Chi thị. Đối với người ngoài, họ chỉ là tỳ nữ của ta, nhưng đối với ta họ chính là người nhà. Ta tuy quen biết rất nhiều người, nhưng những người thật sự hiểu ta thì không có bao nhiêu, trong số ấy, những người mà ta có thể tin tưởng lại càng ít, ta không thể để mất bất kỳ ai.

Bữa sáng qua không lâu, Chi thị mới tỉnh lại, thấy tình trạng của Linh thị, nàng ấy khóc rất nhiều.

"Tiểu thư, em phải giết hắn."

Ta ôm Chi thị vào lòng, cơ thể của nàng ấy run lên bần bật vì tức giận. Ta hiểu rất rõ không thể đưa ra quyết định xúc động, nhưng ta thật sự đã nghĩ tới việc chạy vào hoàng cung mượn người của Bách Nguyệt hội để sống chết một lần với Trần Khánh Toàn. Mẹ kiếp, kẻ sĩ thà chết chứ không thể chịu nhục.

Nhưng ta biết dù có sống chết với Trần Khánh Toàn cũng chưa chắc đã có phần thắng. Đứng trước thế lực bành trướng của Nhân Huệ Vương, Trần Thuyên sẽ không chọn bao che cho ta. Hắn sẽ bắt ta ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu nói thật với cha, người có thể giúp ta nhưng sẽ phá hỏng thanh danh của cả ta và thượng tướng phủ, dù có cứu được Linh thị thì cũng là lưỡng bại câu thương.

Trong tình cảnh này, ta chỉ có thể dựa vào bản thân. Ta vuốt đầu Chi thị an ủi nàng ấy.

"Em yên tâm, quân tử trả thù mười năm không muộn,sẽ có một ngày ta giao hắn cho em. Em muốn giết sao thì giết, nhưng không thể là hôm nay."

"Nhưng tiểu thư, lẽ nào chúng ta trơ mắt nhìn Linh thị chết mà không làm gìhay sao?" Chi thị khóc nấc lên.

"Không, ta sẽ không để Linh thị chết, hắn còn cần ta, chỉ cần ta tới, hắn sẽ gặp."

...........................

Nhìn ánh nắng vàng rực lọt qua tầng cây, ta liền sửa soạn để chuẩn bị mang Chi thị đi gặp Trần Khánh Toàn, không ngờ, người tính không bằng trời tính. Ta không cần đi, người đã tự tìm tới cửa. Tuy nhiên người tới không phải một người mà là tận hai người.

Sau này, nghe dân gian bàn tán, sự kiện ngày hôm đó ở kinh thành vô cùng hiếm gặp. Cùng một buổi sáng, cùng một thời điểm, thượng tướng phủ đón hai vị khách lớn. Nghe nói, thời khắc Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương đối mặt nhau cùng lúc bước xuống kiệu vô cùng thần kỳ. Người chứng kiến cảnh tượng ấy đã ví von khí thế giữa hai người có thể so sánh như núi vàng đối diện với danh họa vô giá, giữa thiên sơn kỳ thủy với kinh thành phồn hoa, giữa thiên binh vạn mã đối với văn chương bất hủ.

Hai vị vương gia nguyên lão ba triều mỉm cười nhìn nhau. Chiêu Văn Vương một thân nho nhã, y phục thiên thanh, đầu đội ngọc quan, chòm râu dài bạc trắng, đối mặt với Nhân Huệ Vương phong thái anh hùng, lưng hùm vai gấu, toàn thân gấm đen thêu hoa văn chỉ vàng, đi ủng da hổ, đầu đội kim quan. Một khắc ấy, người xung quanh không thể tự chủ mà quỳ xuống, khí thế khủng khiếp giữa hai người bọn họ khiến người không uy mà sợ, cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu. Hai vị gật đầu với nhau rồi sóng bước bước tới cửa thượng tướng phủ, khiến ngay cả quản gia dày dặn kinh nghiệm cũng chân tay bủn rủn chạy đi mời thượng tướng quân.

Đó cũng là lần đầu tiên ta thấy người cha ngày thường điềm tĩnh, trầm ổn trở nên thất thố.

Cha cùng Anh Nguyệt quận chúa chạy vội tới tiền sảnh. Vừa thấy hai vị đại vương ngồi ở ghế chủ vị liền lập tức hành lễ.

"Mạt tướng bái kiến nhị vị đại vương."

"Anh Nguyệt thỉnh an nhị vị hoàng thúc."

Cha và Anh Nguyệt quận chúa hành lễ xong, ta cũng vừa kịp chạy tới đại sảnh cùng bốn anh trai và hai chị dâu.

Từ trước đến nay, ta không thích những sự kiện bất ngờ, bởi càng là những thứ ngươi không thể dự đoán thì càng là những thứ nguy hiểm. Sau khi chào hỏi, đám tiểu bối bọn ta đương nhiên không có quyền đi vào nghe trưởng bối nói chuyện nên chỉ có thể đứng bên ngoài chờ đợi. GIờ phút này, tuy mọi người xung quanh đang bàn tán sôi nổi, trong lòng ta lại nóng như lửa đốt. Nhân Huệ Vương ở đây thì Trần Khánh Toàn ở đâu? Tại sao hắn không đi cùng?

Về phía Chiêu Văn Vương, tại sao ông ta lại đến đây? Xét về bối phận, cha đáng ra phải đến tận cửa Vương phủ chào hỏi ông ta mới phải. Ta nghe nói, từ khi Trần Thuyên đăng vị, Chiêu Văn Vương vẫn giữ nguyên chức tể tướng, quyền lực vững vàng, sừng sững không đổi. Với thế lực như vây, ông ta không lý gì phải hạ mình đi gặp ai. Hôm nay, ông ta thân chinh tới gặp cha là ý gì đây?

Cuộc gặp gỡ không kéo dài, không đầy một canh giờ, cửa chính sảnh đã mở rộng. Chiêu Văn Vương đĩnh đạc bước ra, đi hầu một bên ông ta là Anh Nguyệt quận chúa, thấy chúng ta đang đứng chờ bà liền mỉm cười giới thiệu.

"Hoàng thúc, đây là mấy đứa trẻ nhà cháu, bác xem, đều đã lớn tướng cả rồi nhưng tính tình vẫn còn bộp chộp, không thể nào sánh được với phong thái uy nghiêm của các hoàng thúc năm xưa."

Chiêu Văn Vương liếc mắc nhìn qua chúng ta, không biết có phải ta nghĩ nhiều hay không nhưng dường như đôi mắt của ông ta dừng trên mặc ta một lúc rồi mới dời sang anh ba và anh tư. Nhìn rồi ông ta mới cười nói.

"Cháu đừng nghiêm khắc quá, các vị tiểu tướng quân đều đã đi theo Ngũ Lão đánh thắng bao nhiêu trận chiến, bảo vệ vững chắc biên giới Ai Lao đủ thấy đều là nhân tài hiếm gặp. Vài năm nữa sẽ có tiền đồ sáng lạn. Ồ đây chính là Tĩnh Huệ tiểu thư?"

Thấy mình bị điểm danh, ta vội vàng đi về phía trước khoanh tay hành lễ, Chiêu Văn Vương vuốt chòm râu dài đã bạc trắng rồi trầm ngâm nói.

"Quả nhiên là hổ phụ không sinh cẩu nữ, khí thế không nhỏ."

Vô công bất thụ lộc, ta chưa làm gì mà lại nghe lời khen thì cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng. Ý của ông ta là gì? Với thế lực trong tay ông ấy, muốn tìm hiểu đều có thể dễ dàng biết được thân phận thật sự của ta. tuy nhiên Chiêu Văn Vương vốn nổi tiếng là người thần phục đạo giáo, khinh thường nhất là kim tiền vàng bạc, không bao giờ để thương nhân vào mắt, tại sao lúc này lại chịu mở miệng khen ta.

"Đương nhiên, cô nương khiến con nuôi nhà ta phải hạ mình cầu xin ta đích thân tới dạm hỏi không thể nào là người tầm thường." Nhân Huệ Vương đi phía sau cất giọng hùng hồn, cha đang đứng cạnh ông ấy cũng nhìn ta với biểu tình phức tạp.

"Thì ra bản vương tiện đường qua chào hỏi thượng tướng quân lại làm lỡ việc đại sự của vương gia." Chiêu Văn Vương làm bộ dáng ngạc nhiên rồi mới khoanh tay hướng Nhân Huệ Vương cúi đầu. "Bổn vương xin tạ lỗi cùng Nhân Huệ Vương gia."

Chiêu Văn Vương cúi đầu, ai ở đây dám ngẩng mặT, tất cả mọi người xung quanh vội vàng cúi gập người theo ngài, Nhân Huệ Vương thấy vậy liền đỡ lấy hai tay của ngài giải thích.

"Ấy chết, bổn vương cùng vương gia vốn là người cùng thế hệ, trong triều, vương gia còn làm tể tướng, nói thế nào bổn vương cũng không có tư cách để vương gia làm phiền. Dù sao hôm nay bổn vương tới chỉ là nạp thái, vấn danh. Việc này lẽ ra phải do vương phi ra mặt, nhưng bổn vương và thượng tướng quân vốn là chỗ quen biết nên mới đích thân tới. Bây giờ đã biết Tĩnh Huệ tiểu thư vẫn chưa nhận sính lễ nhà ai là đủ rồi."

Chiêu Văn Vương đứng thẳng người, tiếp tục vuốt chòm râu dài mỉm cười nói.

"Bổn vương cũng đã nghe qua tiếng tăm vị con nuôi này của Nhân Huệ Vương, để cho ngài đích thân tới đây dạm hỏi thì đủ biết ngài thương yêu hắn thế nào. Vừa hay Tĩnh Huệ tiểu thư trước khi trở về tướng phủ cũng là một kỳ nữ tiếng tăm không nhỏ, quả là tuyệt phối, nếu mối hôn sự này mà thành, hai vị đừng quên cho bổn vương một ly rượu mừng."

"Chắc chắn, chắc chắn rồi." Cha lúc này mới gãi đầu lên tiếng. Nếu bình thường, khi nhìn cha ta đều cảm thấy ông vô cùng oai hùng, nhưng lúc này khi ông đứng trước một con cáo già đã thành tinh như Chiêu Văn Vương và một thương nhân lão luyện như Nhân Huệ Vương, dù nhìn cách nào ta cũng cảm thấy ông kém Chiêu Văn Vương một phần cao quý, kém Nhân Huệ Vương một phần giảo hoạt. Quả thật, nếu không có Trần Thuyên chống lưng, trên quan trường, hai vị này có thể dễ dàng gây khó khăn cho phụ thận.

Chiêu Văn Vương đi khỏi, Nhân Huệ Vương vẫn còn nán lại trong phủ, Anh Nguyệt quận chúa kéo theo ta vào chính phòng rồi ấn ta ngồi xuống cạnh bà. Nhân Huệ Vương lại tiếp tục hướng cha cười.

"Mục đích chuyến đi này coi như bổn vương đã trình bày với tướng quân rồi. Thật ra, bổn vương đích thân tới là còn để cảm ơn Tĩnh Huệ tiểu thư và các vị tiểu tướng quân một tiếng. Mấy ngày trước, nhờ các vị hành hiệp trượng nghĩa mà con nuôi của ta mới giữ được một cái mạng. Thằng bé này đi theo ta nhiều năm, cái gì học cũng giỏi, chỉ là không giỏi giao tiếp. vì thế nó mới nhờ ta gửi một chút quà mọn để tạ ơn tiểu thư và các vị tiểu tướng quân."

Nhân Huệ Vương nói rồi liền có người hầu dâng lên năm món quà đựng trong năm hộp nhỏ bọc gấm, chỉ nhìn qua cái hộp cũng đủ biết vật bên trong trị giá bao nhiêu. Cha thấy vậy liền vội vàng đứng dậy vái dài.

"Qua đường thấy cảnh bất bình, rút kiếm tương trợ là đạo lý hiển nhiên. Mạt tướng thay mặt con trai và con gái tạ ơn tấm lòng của vương gia nhưng quà này quả thật nhà chúng thần không dám nhận."

Nhân Huệ Vương thấy phản ứng của cha liền phá lên cười.

"Thượng tướng quân đừng có nghiêm trọng hóa mọi chuyên, đây hoàn toàn chỉ là mấy thứ đồ chơi nhỏ để biểu đạt thành ý mà thôi. Ơn cứu mạng lớn như trời bể, mấy thứ quà mọn này làm sao có thể thay thế. Lại nói, con nuôi nhà ta với Tĩnh Huệ tiểu thư là nhất kiến chung tình, gặp một lần rồi là khó có thể quên. Vì thế hôm nay mới cầu ta tới đây nạp thái, vấn danh chỉ mong chúng ta chưa tới quá chậm."

Cha nghe lời ấy liền ngập ngừng nhìn về phía ta, trong lúc này mắt ta lại không cách nào rời khỏi cái hộp trong tay người hầu. Liệu trong ấy có phải là thuốc giải hay không?

"Hoàng thúc, con gái này khó khăn lắm cháu và phu quân mới tìm về chưa được mấy ngày, còn chưa nghĩ gả con bé đi sớm như thế đâu." Anh Nguyệt quận chúa khéo léo trả lời. Nhân Huệ Vương liền đập bàn phá lên cười.

"Ấy, bổn vương nào dám chia cắt tình phụ tử của tướng quân và tiểu thư, nhưng khổ nỗi con trai nhà ta đã gấp đến không đợi được rồi. Hay là thế này đi, tối mai ta mở một yến tiệc nhỏ trong phủ, mời tướng quân và người nhà qua tham dự, coi như là tạo cơ hội cho bọn trẻ chính thức gặp mặt."

"Chuyện này ..." Cha hơi chần chừ, ta lại vội tới không chờ được, liền kéo tay áo Anh Nguyệt quận chúa ra hiệu. Bà ấy hiểu ngay ý ta liền trả lời.

"Cháu và phu quân đã trở về kinh thành một thời gian nhưng vì mọi thứ lạ lẫm nên chưa dán đường đột tới chỗ hoàng thúc chào hỏi. Hôm nay lại phiền hoàng thúc tới tận nơi mời nên nào dám chối từ. Ngày mai nhất định trên dưới thượng tướng phủ sẽ có mặt đầy đủ."

........................ 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net