Q1. Chương 66 - Mùa đông đi dạo hồ, chỉ có thể là kẻ lắm tiền

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân Huệ vương đi rồi, dù Anh Nguyệt quận chúa có ý giữ lại nhưng ta viện đại cớ mệt mỏi, mang hộp quà của Trần Khánh Toàn chạy ngay về phòng, đóng chặt cửa lại. Chi thị vẫn đang ngồi bên cạnh Linh thị, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, thấy ta trở về, nàng liền đứng dậy.

Ta vội vàng đặt hộp gấm lên bàn rồi mở ra. Cái hộp chỉ to bằng hai bàn tay người lớn, bên trong là một cây mộc trâm khắc hoa sen tỏa hương thơm ngát, vân gõ uốn lượn sáng bóng. Đây chính là kỳ nam, quả nhiên là mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Tuy nhiên, lúc này ta không có tâm trạng thưởng thức món đồ đắt giá ấy liền ném nó sang một bên tiếp tục xem xét cái hộp. Loại hộp này khá phổ biến trong giới thương gia, thường dùng để đựng các loại đồ vật trân quý, mà đồ quý thật sự thì cần đúng người mới mở được ra. Quả nhiên, ở góc phải ở đáy hộp có một cái lỗ nhỏ hình thù kỳ lạ.

Khóa... cây trâm chính là khóa, ta vội vàng nhặt cây mộc trâm lên, quả nhiên đỉnh chóp của chuôi trâm được vót trùng khớp với hình dạng của lỗ nhỏ kia. Mở ra đáy hộp rồi, ta thấy một bức thư và một viên thuốc nhỏ màu đỏ thẫm, trong hương thuốc nhàn nhạt còn có vị tanh của máu. Toàn thân căng cứng của ta lúc này mới thả lỏng, vội vàng cho Linh thị nuốt vào viên thuốc. Không lâu sau, Linh thị lại một lần nữa cuộn người đau đớn, tiếng rên rỉ phát ra khiến cả ta và Chi thị đều sợ hãi đến độ không dám chớp mắt.

"Hự."

Linh thị nôn ra một ngụm máu đen rồi lại tiếp tục chìm vào hôn mê.

"Tiểu thư, thế này là sao? Lẽ nào thuốc giải này là thuốc giả."

Ta lắc đầu theo dõi động tĩnh trên khuôn mặt của Linh thị, biểu tình đau đớn tan đi, nàng hé mở mắt, suy yếu vô cùng.

"Em muốn uống nước không?" Ta hỏi, nàng ấy chớp mắt một cái để trả lời. Chi thị vội vàng mang lên một chén nước ấm. Linh thị uống một ngụm nước rồi mới thở ra nói.

"Tiểu thư, người này thật khó lường, người không được chủ quan."

Ta mỉm cười dí trán nàng ấy, ấn nàng ấy nằm trở lại rồi mới nháy mắt nói.

"Người tới lúc nửa đêm, không giết mà chỉ hạ độc, hạ độc xong rồi lại còn cho thuốc giải, nhưng lại chỉ cho một nửa, tất là có việc hệ trọng cần nhờ. Em cứ yên tâm."

"Tiểu thư, em chỉ sợ hắn sẽ lợi dụng người."

Ta phá ra cười vỗ đầu nàng ấy.

" Tiểu thư nhà em giờ là gái già tay trắng, có gì để hắn lợi dụng, ngược lại, hắn không sợ ta lợi dụng hằn thì thôi chứ. Ngoan, nằm nghỉ đi."

Trấn an Linh thị xong, ta ra sân ngồi dưới tán cây ngọc lan, mặt trời mùa đông tỏa nắng nhẹ, gió lạnh hiu hiu, trong lòng một mảng tiêu điều. Nam nhân trên đời này thật là phức tạp, người ngươi đem hết lòng yêu hắn vẫn có thể phản bội ngươi, người thề non hẹn biển vẫn có thể vì một thử thách mà chùn bước, người vốn cùng ngươi vạch rõ ranh giới thì lại có thể trở mặt săn đón. Nhắc tới Trần Khánh Toàn, ta sực nhớ tới bức thư trong chiếc hộp kia vì thế vội vàng trở vào phòng mở thư ra đọc. Trong đó chỉ vỏn vẹn mấy câu.

"Tại hạ mạo muội viếng thăm khiến tiểu thư hiểu lầm, trong lòng hối hận khôn nguôi. Mời tiểu thư cùng du hồ ngắm cảnh để tạ lỗi. Hẹn nàng giờ Thân bên hồ Lục Thủy, không gặp không về."

Đúng là thương nhân lỗ mãng, thông thường, dù không phải là văn nhân mặc khách thì cũng nên học đòi thơ văn lai láng một chút chứ. Ta vò nát bức thư của Trần Khánh Toàn, bàn tay lập tức thơm ngát mùi kỳ nam. Thiết nghĩ, nếu là tiểu thư nhà bình thường, có khi chẳng cần đọc thư, chỉ cần nhìn khuôn mặt đại mỹ nhân và cây trâm kia chắc cũng đủ tình nguyện cả đời nâng khăn sửa túi cho chàng.

Giờ Thân ... vừa đúng lúc ăn trưa xong, coi như là đi gặp hắn tản bộ cho tiêu cơm vậy. Đại mỹ nhân đã hẹn, không đi thật thẹn với lương tâm.

...................

Giờ cơm trưa hôm nay, cha phá lệ để cho ai ăn ở nhà nấy Có lẽ cuộc viếng thăm của hai đại nhân vật sáng nay đã làm cho người phải suy nghĩ ít nhiều. Nhân dịp này, ta và Chi thị ăn vội bát cơm để chuẩn bị chuồn ra khỏi phủ.

Chuẩn bị đi gặp mỹ nhân thì không thể xuề xòa, bên cạnh hắn lại có nhiều ám vệ như vậy, càng yểu điệu lại càng không hợp.Vì thế, ta chọn một bộ nam trang màu mỡ gà, vạt áo thêu hoa văn mây trắng, búi cao tóc trên đỉnh đầu, dùng cây trâm kỳ nam kia cố định lại, đeo thắt lưng bạch ngọc điểm ngọc bội phỉ thúy. Xong xuôi, ta dặn dò quản gia vài câu rồi mang Chi thị cưỡi ngựa ra khỏi tướng phủ.

Tiết cuối đông, gió mùa Đông Bắc thổi rát mặt, không có mấy người có nhã hứng ra hồ hưởng gió lạnh, ta cùng Chi thị cưỡi ngựa một đường chỉ gặp các hàng quán đìu hiu. Tới bờ hồ Lục Thủy đã thấy một con thuyền xa hoa hai tầng lầu. Trên thuyền treo rất nhiều đèn lồng đỏ, nhã nhạc vang lên du dương. Bên thành thuyền, mỹ nhân đã đứng đợi sẵn, người mặc một thân áo xanh màu dương liễu, tay cầm quạt phỉ thúy, nụ cười trên mặt tươi đẹp như gió xuân. Ở trên lưng ngựa từ xa ta đã vui vẻ mỉm cười, khẽ gật đầu chào hắn, khí thế này nào giống tình nhân gặp gỡ, rõ ràng là bạn hàng làm ăn hẹn nhau đàm phán mà.

Ta nhảy xuống khỏi lưng ngựa, giao lại dây cương cho người của Trần Khánh Toàn, bước tới khoanh tay vái chào hắn.

"Để công tử đợi lâu rồi."

"Không lâu, không lâu, từ lâu tại hạ đã nghe danh tiếng của Đoàn Điểm đại thương gia, mong được gặp mặt thương gia một lần để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Chỉ chờ đợi một lúc có là gì."

Hắn đã gọi thẳng tên của ta, chứng tỏ hắn biết lần gặp này ta dùng tâm thế gì mà tới. Vì thế, ta cũng không che giấu bản thân mình nữa, cúi người theo tay của hắn đi lên thuyền.

Ta và Chi thị vừa đi lên, thuyền cũng rời bến.

Bên trên thuyền hoa là một gian đại sảnh rộng rãi, khung cửa mở rộng nhìn ra toàn cảnh hồ Lục Thủy, dương liễn u buồn đứng bên hàng phượng vĩ khẳng khiu trụi lá ngả rạp bên hồ, trên mặt nước hồ xanh thẳm, từng khóm lục bình trôi lững lờ, khung cảnh này quả thật đẹp như một bức tranh thủy mặc. Ta liền gật gù tấm tắc khen.

"Tiểu nữ sinh ra và lớn lên ở kinh thành chưa bao giờ nhận thấy hồ Lục Thủy vào mùa đông lại đẹp nhường này, nhờ công tử hôm nay tiểu nữa được mở rộng tầm mắt rồi."

"Thương gia đừng khách sáo, khác với tại hạ quanh năm chỉ chôn chân ở chấn Dương Hòa, tại hạ nghe nói khắp vạn dặm hoàng thổ Đại Việt không có nơi nào không có dấu gót ngựa của Đoàn Điểm đại thương gia. Nàng bôn ba nhiều như vậy, cảnh đẹp gì mà đã chẳng gặp qua. Hôm nay tại hạ mượn cảnh làm cớ để gặp được thương gia mà thôi. Mong cô nương đừng chê cười."

Ta đi theo Trần Khánh Toàn vào chính giữa khoang thuyền, nơi đây đã có một bàn tiệc rượu bày sẵn. Dù cửa sổ ở bốn góc thuyền đều mở rộng nhưng trong khoang thuyền vẫn ấm áp như mùa xuân do lò sưởi được đặt ở khắp nơi. Ta lễ độ ngồi xuống bên bàn tiệc rượu, Trần Khánh Toàn cũng ngồi xuống đối diện với ta.

"Công tử đừng một tiếng tại hạ, hai tiếng tại hạ, nội là người có chút phân lượng trên thương trường, ai chẳng biết người đứng sau tài sản bạc vạn của Nhân Huệ Vương thực chất chính là công tử. Nói về thủ đoạn trên thương trường, tiểu nữ còn phải học hỏi công tử nhiều."

Ta khách sáo nâng ly rượu ngang tầm mắt nói lời vuốt mông ngựa, Trần Khánh Toàn cũng nâng chén rượu mỉm cười không trả lời. Trong hương rượu hoa quế thơm ngát, chỉ một hành động ấy của hắn đã đủ xứng với câu mỹ nhân như ngọc, nâng tay nhấc chân đều có thể thành ý thơ. Ta kiên nhẫn ngắm cảnh đẹp ấy, chờ đợi. Chắc chắn hắn mời ta tới đây không phải chỉ để ngồi khen nhau đi. Cạn chén rượu đầu tiên, Trần Khánh Toàn mới mở lời.

"Kỳ thật, hôm nay ta mời thương gia tới đây là có chuyện cần bàn bạc."

"Công tử, mời nói." Ta điềm đạm đáp lại.

"Chuyến này, thương gia có đoán được vì sao ta mạo hiểm tới kinh thành không?" Hắn đích thân rót đầy ly rượu trước mặt ta.

"Hẳn là vì ở kinh thành có chuyện đại sự khiến công tử không thể không ra mặt. Nhân Huệ Vương trước nay không làm chuyện vô dụng, quan gia đăng cơ bao nhiêu năm như vậy, vương gia mới chỉ trở về kinh thành một lần vào đại điển đăng cơ, vậy mà chuyến này cũng phải trở về kinh thành, tiểu nữ mạn phép đoán, đại sự này có tính quyết định tới thành bại sau này của vương gia đi."

Trần Khánh Toàn chăm chú nghe ta nói, sau đó khóe miệng xinh đẹp của hắn cũng nhếch lên một đường cong đẹp mắt. Hắn nhìn thẳng vào mắt ta nói.

"Ta biết người làm kinh doanh thường nhìn mọi việc bằng con mắt khách quan, nhưng chẳng lẽ cô nương không nghĩ những chuyện này có liên quan tới mình hay sao?"

"Ta? " ta lấy ngón tay tự chỉ vào mặt mình. "Công tử có nói đùa không? Một nữ tử xuất thân thanh lâu như ta có tài đức gì khiến vương gia cao cao tại thượng tới tận kinh thành."

"Quả thật nếu cô nương chỉ đơn giản là một thương gia xuất thân thanh lâu thì chẳng thể gây ra sự kiện gì trọng đại. Nhưng một vị thương gia là tiểu thư duy nhất của Điện Súy thượng tướng phủ thì khác. Đặc biệt mấy tháng gần đây, trên thương trường đang truyền miệng nhau tin đồn Bách Nguyệt hội đổi chủ."

Quả nhiên, mạng lưới chân rết của Nhân Huệ Vương vừa sâu vừa rộng, chẳng có điều gì có thể che mắt ông ta. Nghĩ lại, mấy tháng nay Đoàn Nhữ Hải quản lý mọi việc của Bách Nguyệt Hội vụng về như vây, muốn che dấu con mắt của đám cáo già lão luyện trên thương trường quả thật khó. Nếu không có sự hậu thuẫn về nhân lực và tài lực từ Trần Thuyên thì có khi Bách Nguyệt hội đã bị xâu xé không còn một mảnh rồi. Ta tập trung suy nghĩ, không trả lời Trần Khánh Toàn, hắn cũng không hề phật ý mà tiếp tục nói.

"Phản ứng của cô nương như vậy, có thể nói tin đồn này là thật đi."

Ta giật mình, mỉm cười, trả lời hắn.

"Vật hoàn chính chủ mà thôi, tiểu nữ không thấy có điểm gì đáng nói." Ngửa đầu uống cạn chén rượu thứ hai, chất lỏng cay đắng như thiêu đốt cổ họng của ta. Ta hạ nửa rèm mắt nhìn mỹ nhân Trần Khánh Toàn, trực tiếp hỏi. "Nói mấy loại chuyện mất hứng này thật là phá cảnh đẹp, hay chúng ta nói chuyện thú vị hơn đi. Ví dụ như hôm nay Nhân Huệ Vương ghé thượng tướng phủ vấn danh, còn nói công tử với tiểu nữ là nhất kiến chung tình. Điều này là thật sao?"

Trần Khánh Toàn nghe xong câu hỏi của ta thì hơi khựng lại, sau đó liền nghiêng người qua mặt bàn, ghé sát mặt ta trầm giọng nói.

"Chẳng lẽ thương gia cảm thấy chuyện này khó tin lắm sao?"

Ta đối diện đôi mắt long lanh của mỹ nhân, chớp mắt ngây thơ trả lời.

"Đứng trên vị thế của một người bình thường, nếu công tử nghe nói một đại mỹ nhân lại nhất kiến chung tình với một người vừa tầm thường, vừa thô thiển, công tử có tin được không?"

Trần Khánh Toàn cũng học dáng vẻ chống tay của ta, hạ nửa rèm mắt đáp.

"Nói về thô thiểu, ta từng ngồi xổm cạnh nàng gặm gà nướng, chúng ta vừa hay là một cặp một chín một mười, không phải sao? Người làm ăn kiếm được tiền là quan trọng nhất, quản gì chuyện thô hay không thô. Còn về vẻ ngoài, nếu ta thật sự thích người đẹp thì ngày ngày soi gương ngắm mình là được rồi. Cái ta thưởng thức ở nàng chính là thứ bên trong này." Trần Khánh Toàn dùng ngón tay chỉ vào đầu hắn, đôi mắt thủy chung vẫn nhìn thẳng vào ta.

Ừ, quả thật hắn nói đúng, nếu hắn thích người đẹp thì sáng ngủ dậy cứ soi gương ngắm mình là được. Ta đi khắp nơi chưa từng gặp một đại mỹ nhân nào vừa đẹp vừa có khí chất như hắn.

"Công tử và ta đều là người từng trải, nếu công tử mến mộ đầu óc của ta thì chúng ta có thể làm bằng hữu, làm tri kỷ nhưng chung thân đại sự của nữ nhân đâu có liên quan gì?"

"Đoàn Điểm à Đoàn Điểm, nàng đúng là thương nhân từng trải nhưng lại không hiểu gì về lòng dạ nam nhân. Nữ nhân càng khó chinh phục thì nam nhân càng phấn khích nàng có biết không." Trần Khánh Toàn vuốt nhẹ lọn tóc mai bên tai ta. Thấy hành động đó của hắn, Chi thị liền lập tức tiến lên một bước, ta sợ nàng ấy làm chuyện hại thân nên liền kéo tay nàng lại.

"Chi thị, ra ngoài ngắm cảnh đi, ở đây không có việc của em."

...................................





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net