Q1. Chương 68 - Mỗi người đều có phiền muộn riêng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta và Chi thị về tới cửa thượng tướng phủ vừa kịp lúc bóng tối ập xuống, mưa phùn hây hây. Trong lòng ta lúc này chỉ có một mong muốn duy nhất là được trở về căn phòng ấm áp, uống một tách trà gừng, chui vào trong chăn ngủ một giấc.

Chi thị bước tới gọi cửa. Ta lơ đễnh nhìn xung quanh lại giật minh khi nhận ra một bóng đen cao lớn đang đứng nơi góc đường. Dường như người ấy đã đứng đó rất lâu nhưng không hề phát ra tiếng động, trong cơn gió buốt giá của tháng giêng, khắp người hắn toát ra một vẻ lạnh lẽo. Ta đứng chôn chân tại chỗ nhìn hắn, một lúc lâu sau người đó mới tiến lên vài bước.

"Thiệu Nghĩa ... tại sao chàng lại đứng ở đây? Chàng đã ăn tối chưa? " Nhận ra người đó là Trần Thiệu Nghĩa, ta vội vàng chạy tới cầm tay hắn. Bàn tay hắn đặc biệt lạnh, tay áo ẩm ướt, rõ ràng hắn đã đứng đây lâu lắm rồi. Hắn nhìn ta không nói, chân cũng không dời bước, ánh mắt đặc biệt khổ sở.

Ánh mắt của hắn khiến ta giật mình, dường như ta đã quên điều gì đó rất quan trọng. Đúng vậy, ngày mai chính là hạn cuối cùng hắn phải trả lời Trần Thuyên. Dáng vẻ của hắn bây giờ ...

"Có chuyện gì vào nhà rồi nói, tay chàng lạnh thế này, cẩn thận ốm." Ta hít sâu một hơi, quay người kéo tay hắn đi vào trong phủ tướng quân, không ngờ rằng chưa bước được một bước, cánh tay của hắn đã ôm chặt lấy eo ta rồi nhảy lên lưng ngựa lao vút đi.

"Tiểu thư." Chi thị lo lắng gọi với theo, nhưng ta không thể trả lời nàng ấy, đơn giản vì vừa mở miệng đã thấy bản thân cách nàng ấy rất xa. Tức mình ta nhéo mạnh vào tay Trần Thiệu Nghĩa rồi mắng hắn.

"Chàng bình tĩnh lại đi, thả em ra."

Trần Thiệu Nghĩa vẫn không trả lời ta, hắn phi ngựa một đường ra khỏi cổng thành, ta bị gió lạnh quất vào mặt tới đau rát vì thế đành giấu đầu trong lồng ngực hắn để tránh đi. Lồng ngực hắn phập phồng, hơi thở dồn dập, vạt áo trước ngực hắn cũng vô cùng ẩm ướt, mùi hương trầm đặc trưng trên người hắn trộn với mùi vải ẩm ướt mang cho ta một cảm giác thê lương khó tả. Ta không biết lựa chọn cuối cùng của hắn là gì nhưng ta có thể cảm nhận thấy rõ ràng sự xúc động của hắn lúc này. Ta không biết mình nên làm gì để an ủi hắn nên dùng cách trực tiếp nhất chính là giang rộng vòng tay ôm chặt lấy lưng hắn, dùng cơ thể ta sưởi ấm cho hắn.

Vó ngựa dần chậm lại, hơi thở của Trần Thiệu Nghĩa cũng dần ổn định. Hắn để con ngựa chậm rãi thả bước, bàn tay vốn cầm chặt cương ngựa bây giờ đã vòng qua ôm chặt lấy ta. Khuôn mặt của hắn chôn chặt trong hõm cổ của ta, hơi thở nóng bỏng.

Chúng ta cứ ôm chặt nhau như vậy cho tới khi con ngựa dừng hẳn bước chân, Trần Thiệu Nghĩa dường như đã bình tĩnh lại, hắn vuốt nhẹ lưng ta thì thầm.

"Đêm qua ta muốn tới thăm nàng nhưng thấy thượng tướng phủ nhốn nháo, hôm nay lại nghe nói cả Nhân Huệ Vương và Chiêu Văn Vương đều ghé qua thăm thượng tướng quân nên không tiện tới hỏi thăm. Nàng không có việc gì là tốt rồi."

Ta cười khẽ vỗ nhẹ lưng hắn trấn an.

"Chàng nghĩ ở kinh thành này có mấy ai lợi hại hơn đốc tướng quân chàng. Đám trộm cướp quèn ấy mới chỉ trèo qua tường đã bị người của cha đuổi đi rồi."

Trần Thiệu Nghĩa không trả lời ta nhưng vòng tay của hắn càng siết chặt hơn, mạnh tới nỗi ta cảm thấy xương sườn của mình như bị nghiền nát, hòa tan vào cơ thể hắn.

"Có chuyện gì vậy?" Ta hỏi nhỏ vào tai hắn, cố gắng không để hắn biết hắn đang làm ta đau. Trần Thiệu Nghĩa nhẹ lắc đầu, đôi môi của hắn dán chặt lên cổ ta như thiêu đốt da thịt nơi ấy.

"Thật thơm, nàng mới uống rượu?" Hơi thở của hắn phả đều đều lên da cổ khiến ta cảm thấy ngứa ngáy nên không tự chủ hơi đẩy hắn ra một chút.

"Ừ, có người mời em đi dạo hồ Lục Thủy ngắm cảnh. Hắn không ngại tốn tiền thì em cũng không ngại tiêu tiền giúp hắn."

"Là Trần Khánh Toàn?" Trần Thiệu Nghĩa buông tay đang ôm ta nhưng lại giữ chặt vai khiến ta đối mặt với hắn.

"Đúng vậy, hắn nói muốn trả ơn lần trước em giúp hắn." Ta cười tươi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang căng thẳng của Trần Thiệu Nghĩa, trong lòng tự phỉ nhổ bản thân khi không lại nhắc tới chuyện này làm gì? Quả nhiên, không nói thì thôi, ta vừa thừa nhận, hơi thở của hắn lập tức trở nên dồn dập.

"Nàng bị ngốc à, hôm ấy người cứu hắn là ta cùng các anh trai của nàng, nếu hắn muốn trả ơn thì cũng đâu đến lượt nàng. Rõ ràng hắn có ý riêng. Sao nàng chẳng cảnh giác gì thế?"

Ta bị hắn mắng đến ngẩn người, vộ vàng giơ hai bàn tay lên giải thích.

"Chàng bình tĩnh đã. Em thề, em chỉ cùng hắn ngồi thuyền dạo một vòng hồ, uống ba chén rượu, không làm gì hơn. Em thật ra chỉ muốn tìm hiểu xem tại sao hắn lại cố tình muốn tiếp cận em cùng thượng tướng phủ. Chàng xem, xét về cả tuổi tác, bề ngoài, thân phận, em không thấy mình có điểm gì đáng để một mỹ nhân như hắn coi trọng."

Ta không ngờ rằng mình càng giải thích, Trần Thiệu Nghĩa lại càng tức giận.

"Nàng thật sự điên rồi đúng không? Nàng bây giờ đâu còn là chủ nhân Bách Nguyệt hội, cùng lắm chỉ là một tiểu thư tướng phủ mà thôi. Dù ai có ý gì cũng không đến lượt nàng phải ra mặt, nàng coi thượng tướng quân là cái gì? Coi ta là cái gì? Nàng có còn nhớ nàng đã đồng ý trở thành vợ ta hay không?"

"Em ..." Ta muốn nói rằng mình không chắc cuối cùng hắn có lựa chọn ta hay không? Ta cũng muốn nói từ trước tới nay ta đã quen xử lý mọi việc một mình, tại sao lại phải phiền tới người khác. Nhưng ta không kịp nói ra lời nào đã bị môi của hắn chặn lại.

Nụ hôn này như chứa đựng tất cả sợ hãi, tất cả bất an của cả hai chúng ta, hắn hết sực gặp cắn môi ta, còn ta cũng vô thức mà nhiệt tình hưởng ứng tình cảm của hắn. Trong bóng tối chạng vạng, gió lạnh gào thét bên tai, hơi thở chúng ta hòa quyện làm một, hai cơ thể lạnh giá dần nóng lên, ta quả thật đã có ý nghĩ phóng túng một lần rồi đến đâu thì đến. Dường như Trần Thiệu Nghĩa cũng có suy nghĩ tương tự, cánh tay hắn ôm ta rất chặt khiến toàn thân ta dán chặt vào lồng ngực hắn, một bàn tay hắn lại đặt lên nơi mềm mại trước ngực ta xoa nhẹ. Ta rùng mình, sống lưng như tan ra thành một vũng nước xuân, mặc kệ cho hắn thưởng thức.

"Hí ..." Toàn thân ta bỗng nhiên chao đảo, Trần Thiệu Nghĩa vôi vàng với lấy dây cương để kìm lại con ngựa đang kháng nghị. Dường như bọn ta quá nhập tâm nên quên mất mình vẫn còn đang ngồi trên lưng ngựa, con chiến mã này liền tỏ thái độ bất mãn, dù Trần Thiệu Nghĩa đã ghìm dây cương nhưng nó vẫn liên tục gõ móng.

Ta ngồi trong lồng ngực Trần Thiệu Nghĩa thở hổn hển, nhớ tới việc bọn ta vừa làm, lại thêm vật cứng rắn nào đó đang áp trên bụng mình, ta quả thật thẹn tới mức chỉ muốn giấu mặt vào hai bàn tay. Tuy nhiên cái tình cảnh ngượng ngùng này lại khiến ta không kìm được bật cười. Trần Thiệu Nghia cũng giống ta, sau một khắc ngại ngùng hắn cũng cúi đầu bật cười còn khẽ lắc đầu.

"Nhân Huệ Vương là một người khó lường, người dưới trướng ông ấy cũng không đơn giản. Nàng nên hạn chế tiếp xúc với Trần Khánh Toàn."

Ta ngoan ngoãn gật đầu đồng ý với hắn. Trần Thiệu nghĩa liền khiển ngựa quay trở về. Đoạn đường này ta ngồi yên trong lồng ngực hắn, nhắm mắt lắng nghe tiếng tim hắn đập. Mặc kệ ngày mai ra sao, giờ khắc này ta có hắn thế là đủ lắm rồi.

.................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net