Q1. Chương 7 - Đại sự thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như để xác minh suy đoán của ta là sự thật, ta vừa vỗ vai khen Trần Thiệu Nghĩa xong thì cũng bị một bàn tay to như tay gấu chụp xuống đầu vai. Một cú chụp ấy đủ khiến ta phun ngay ra ngụm trà vừa vào tới cổ họng.

"Nữ thí chủ, nữ nhân quá thông minh thì thường không có kết cục tốt đâu."

Người vừa lên tiếng tuy nói tiếng Việt nhưng lại không quá liền mạch khiến giọng nói có vẻ nặng nề, chỉ nghe qua cũng đủ làm ta rùng mình. Lẽ nào số ta đen đủi như vậy, mới vào lãnh thổ Chăm Pa đã gặp người không muốn gặp hay sao? Ta liền tiện đà ngã úp mặt trong lồng ngực của Trần Thiệu Nghĩa rồi hét lên.

"A, có kẻ phi lễ."

Ta không biết Trần Thiệu Nghĩa có hiểu ý ta hay không nhưng rõ ràng ta thấy người hắn cứng lại. Đúng là trai tân phản ứng ngô nghê, ta đành tự giải cứu mình bằng cách bắt đầu giả vờ run rẩy, thút thít khóc lồm cồm bò ra phía sau lưng hắn, yên vị xong mới thò bàn tay vào trong vạt áo hắn tìm đến vùng da bụng nhạy cảm nhéo nhẹ.

"Ta sợ hãi, chàng đuổi hắn đi đi."

Dường như cái véo của ta khiến Trần Thiệu Nghĩa nhớ lại nhiệm vụ chính của hắn trong chuyến đi này, vì thế hắn kéo lấy bàn tay phi lễ của ta trong vạt áo, đứng dậy che khuất ta phía sau tấm lưng rộng của hắn rồi mới khoanh tay nói.

"Vợ ta vốn tính tình nhút nhát, mong đại sư bỏ qua. Không biết ngài có nhận nhầm nàng ấy với ai không?"

Ta bị tấm lưng của Trần Thiệu Nghĩa che khuất nên đương nhiên không nhìn được phải ứng của người nọ, chỉ thấy một bàn tay gãi nhẹ cái đỉnh đầu bóng loáng rồi giọng nói kia tiếp tục cất lên.

"Ấy chết, nữ thí chủ phản ứng như vậy thật khiến bần tăng bị oan rồi. Bần tăng có ăn gan hùm cũng đâu dám phi lễ đại thương gia Đoàn Điểm, chỉ là bần tăng đang trên đường khất thực qua đây, lại nghe loáng thoáng giọng nói của thương gia nên mới tới đây chào hỏi."

Quả nhiên là hắn, không thể nhầm vào đâu được, ta đương nhiên vẫn còn nhớ món nợ mà ta trót dại thua cược dưới tay hắn, chính vì thế dù chết ta cũng không muốn ló đầu ra. Ta liền vò chặt lưng áo của Trần Thiệu Nghĩa nghiến răng thì thấm với hắn "Cứu ta." Trần Thiệu Nghĩa lập tức khoanh tay nói.

"Đại sư đã xuất da tức là đã tự cắt hết hỉ nộ ái ố trần tục, cớ sao vẫn còn nhung nhớ giọng nói nữ nhân. Dù vợ ta là ai thì bây giờ cũng đã là phụ nữ có chồng. Lấy chồng theo chồng, ở nơi đông người mà trò chuyện với nam nhân đúng là không hợp lễ nghi, nếu đại sư có điều gì muốn dạy bảo, tại hạ xin vui lòng lắng nghe. Nếu không thì kính mời đại sư rời bước đi thôi."

Trần Thiệu Nghĩa nói xong, ta cố gẳng vểnh tai lại không nghe được tiếng trả lời, sau một hồi tiếng quần áo sột soạt, ta nghĩ người kia đã bỏ đi nên ló đầu ra, ai dè liền gặp ngay một khuôn mặt vuông chữ điền đang mỉm cười.

"Bần tăng dù ngày ngày tụng kinh niệm phật nhưng tai vẫn nghe bốn hướng, tâm nhìn bốn phương, lại chưa nghe thấy Đoàn Điểm đại thương gia gả chồng khi nào? Thật uổng công khiến bần tăng ngày xuống tóc vẫn còn áy náy vì để lại nàng cô quạnh nơi thế tục."

Quả nhiên không hổ danh tiên vương Chế Mân của mảnh đất Chiêm Thành giàu có. Dù đã xuất gia mà phong thái oai hùng và cách nói chuyện phóng khoáng reo rắc hoa đào vẫn không thay đổi. Nếu không phải thấy được đạo bào khổ hạnh khoác trên người hắn cùng cái đầu nhẵn thín, ta còn tưởng mình vẫn đang tiếp chuyện với nhà vua nơi hoàng cung Chăm Pa hoa lệ. Thấy đã không còn đường lùi, ta đành phải nhún vai lấy lệ. Ngẩng đầu nhìn lên thấy vẻ mặt áy náy của Trần Thiệu Nghĩa, ta thở dài ăn ủi hắn rồi quay sang Chế Mân. Lúc này ta mơi nhận ra trong tay của Chế Mân đang giơ ra tấm lệnh bài vàng chói của thượng hoàng, bảo sao Trần Thiệu Nghĩa lại không dám manh động. Ta lúc này cũng chẳng còn gì phải run sợ, dù trước đây có từng cá cược ra sao thì giờ Chế Mân đã xuống tóc đi tu, chẳng nhẽ hắn còn định bắt ta làm ni cô đi theo hắn khất thực hay sao?

"Ta cứ tưởng là kẻ nào vô lễ, thì ra lại là đại sư."

Thấy ta thẳng lưng không sợ chết đáp lời, Chế Mân mới phá ra cười nói.

"Đây mới là Đoàn Điểm mà bần tăng biết, là con gái mà ngang tàng khí phách không thua kém gì nam nhân."

Ta khoanh tay nhìn hắn cười cho đến lúc hắn cũng tự nhận thấy cái nụ cười đó không hợp với thân phận nhà sư khổ hạnh cho lắm. Chế Mân phẩy nhẹ hai ống tay áo nâu đã sờn nói tiếp.

"Sau lần gặp cuối cùng, nàng đi liền hai năm không trở lại, nhờ thế mà bần tăng mới có quyết tâm xuất da từ bỏ bụi trần."

Hắn nói ra lời này trôi chảy như thể hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình nhưng lại khiến ta kinh hồn tán đản, sợ đến mức chôn chân trợn mắt tại chỗ. Ta bàng hoàng mất một khắc, rùng mình lùi một bước về lại sau lưng Trần Thiệu Nghĩa rồi mới có dũng khí trả lời.

"Lần này đại sư tới gặp tiểu nữ chắc không phải để ôn lại chuyện cũ đấy chứ? Dù có chuyện gì xảy ra thì giờ ngài đã là người xuất gia, giữa chúng ta không nên có quan hệ gì mới phải."

Thấy ta trả lời như vậy, dường như Chế Mân cũng cảm thấy câu chuyện đùa đã trở nên nhạt nhẽo nên liền thu liễm lại, hắn chắp hai bàn tay phía trước ngực, lùi lại phía sau một bước rồi cúi người nói.

"Thú thật với hai vị, bần tăng tuy đã xuất gia nhưng chưa thể hoàn toàn cắt bỏ duyên trần. Đại sự lần này đã được chuẩn bị kỹ càng, Chăm Pa đã sẵn sàng trao trả Huyền Trân công chúa để chứng tỏ thiện chí với Đại Việt. Nhưng bần tăng lại không lường trước việc ngoài đoàn sứ thần do đại nhân Trần Khắc Chung dẫn đầu tới Chăm Pa bằng đường biển thì còn có mội đoàn người khác cũng vượt rừng núi tới thành Đồ Bàn nên mới ở đây đợi sẵn. Không ngờ người tới không phải là người của triều đình mà lại là thương gia. Có lẽ bần tăng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, xin cáo từ ở đây."

Chế Mân nói xong thì cúi người quay đi, không một chút quyến luyến. Hắn đã hoàn thành mục đích hắn cần nhưng ta thì chưa có được lời giải thỏa đáng. Nếu như mọi chuyện đã được định sẵn, Trần Thuyên mất công cử ta cùng Trần Thiệu Nghĩa đi tới đây làm gì? Ta đánh liều chạy theo chặn đường Chế Mân hỏi:

"Xin mạn phép thỉnh giáo đại sư một chuyện, có thể nào tất cả những sự việc này đều đã được công chúa Huyền Trân giải thích rõ ràng trong bức thư gửi về Đại Việt hay không?"

Chế Mân nghe ta hỏi vậy thì im lặng một lúc, ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Thiệu Nghĩa phía sau rồi mới thở dài nhỏ giọng trả lời ta.

"Bần đạo là người xuất gia, không nên can dự vào chuyện thế tục. Bần đạo chỉ khuyên thí chủ làm người không nên quá nổi bật, công cao hơn chủ, đặc biệt làm nữ nhân thì không nên nghịch lại với nữ đạo, rất dễ dẫn tới họa sát thân."

Hắn nói xong lại ngước mắt nhìn xa xăm rồi chầm chậm bước đi, bước chân thanh thoát thoải mái không vướng bụi trần như trêu tức, khiến ta thật muốn cướp thanh kiếm của Trần Thiệu Nghĩa mà chém hắn mấy nhát. Cái gì mà người xuất gia không bàn chuyện thế đạo, cái gì mà nghịch nữ đạo dễ dẫn tới họa sát thân, hắn nói rõ ràng một chút không được à.

Nhìn bóng Chế Mân đi xa dần, Trần Thiệu Nghĩa mới tiến tới cạnh ta.

"Vị này là ai? Tại sao ông ta lại có thể hiểu rõ mọi chuyện chúng ta vừa nói như vậy?"

Ta giật mình nhìn sang phía Trần Thiệu Nghĩa, trong lòng đột nhiên lo lắng một cách lạ thường. Lẽ nào vì có Trần Thiệu Nghĩa ở đây, Chế Mân mới không thể nói rõ cho ta suy nghĩ của hắn.

"Ta đang hỏi cô đấy. Ông ta không những biết rõ nội tình hoàng tộc Chăm Pa, trong tay lại còn cầm lệnh bài của thượng hoàng. Lẽ nào ông ta chính là tiên vương Chế Mân?" 

Trần Thiệu Nghĩa nhíu mày hỏi lại một lần nữa, nhưng lúc này trong lòng ta đã loạn như tơ vò. Ta không muốn bản thân thất thố trước mặt hắn nên chỉ đáp lại một câu duy nhất.

"Tướng quân thử đoán xem."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net