Q1. Chương 71 - Năm năm không gặp, trẻ con cũng phải lớn lên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thái giám trẻ dẫn ta đi ra khỏi điện Diên Hiền rồi lại đi qua rất nhiều đoạn đường lòng vòng, ta đã có quãng thời gian ở trong cung, nhìn qua là biết đường này rõ ràng không dẫn tới chỗ thái hậu mà là tới thằng Cung Quang Triều. Lấy làm lạ, ta liền hỏi hắn.

"Dám hỏi công công, thái hậu đang ở tại Cung Quang Triều hay sao?"

Thái giám trẻ nghe ta hỏi thì cứng người, tay chân run lẩy bẩy, đúng lúc hắn định nói gì đó thì đột nhiên toàn thân ta bị ai đó từ phía sau nâng khỏi mặt đất rồi quay vài vòng trên không trung. Đến lúc chân ta chạm vào mặt đất lần nữa đã bủn rủn lập cập, đầu óc quay cuồng, ruột gan phèo phổi như muốn trào ngược ra ngoài. Ta bị người nọ ôm chặt trong lồng ngực, tóc trên đỉnh đầu bị cái gì đó cọ sát tới rối tung lên.

"Chị, em nhớ chị đến chết mất."

Nghe câu nói này ta mới biết người tới là ai, vừa mừng vừa giận ,ta đánh mạnh lên bàn tay hắn.

"Thằng nhóc này, chị của em già rồi, xương cốt rệu rã, không chịu nổi bị em quăng qua rồi quật lại đâu. Bỏ tay ra."

"Không bỏ, đây là phạt chị năm năm liền không thèm tới nhìn em một cái."

Trần Quốc Chẩn xoay vai ta lại đối diện hắn rồi nhìn ta không bỏ sót góc nào từ đầu đến chân rồi lại ngược từ chân lên đầu, nhìn xong một hồi mới vỗ đầu ta nói.

"Năm năm rồi sao chị lại trở nên bé tí như thế này? Hay đổi lại chị gọi em một tiếng anh đi."

Ta tức điên lên liền giơ chân đá hắn một cái, không ngờ thằng nhãi này bây giờ lông tóc đầy đủ, thân thủ nhanh nhẹn, chân ta chưa hạ thì hắn đã kịp tránh đi, sau đó mới nhấc bổng ta lên lần nữa rồi cười sang sảng nói.

"Đấy, nhìn xem, giờ chị còn nhẹ như con mèo, một tay cũng xách lên được."

Nặng nhẹ đều không dùng được, ta nghiêm mặt nhìn hắn mắng.

"Bỏ chị xuống ngay, không thì sau này đừng hòng tìm chị xin tiền tiêu vặt."

Trần Quốc Chẩn tuy là thân vương nhưng trước đây khi tuổi hắn còn nhỏ thì bị thái hậu và lão cáo già quản rất chặt, ra ngoài, đi đâu đều có tùy tùng, tuy tiêu tiền không phải nghĩ nhưng đều bị ghi chép lại cho hai vị kia xem xét. Ta chứng kiến cách dạy con này của thái hậu liền không đồng tình. Với một người tự lập từ bé như ta mà nói, trẻ con không ra đời va chạm thì lớn làm sao được. Trước khi trưởng thành hắn bị kìm kẹp là tốt, nhưng vẫn là nên biết đến giá trị của đồng tiền, biết chơi bời, biết hư hỏng, biết cảm giác ê chề bị lợi dụng, biết lợi dụng người khác thì càng tốt hơn. Chính vì thế, mấy nắm nay, ta tuy không đi gặp Trần Quốc Chẩn nhưng vì coi hắn như em trai ruột mà vẫn lén Trần Thuyên gửi cho hắn ít tiền tiêu vặt và quà cáp này nọ vào các dịp lễ Tết.

Bây giờ nhắc đến, quả nhiên Trần Quốc Chẩn liền lộ vẻ ấm ức thả ta ngồi xuống ban công hành lang.

"Em lớn rồi, chút tiền cỏn con của chị thật chẳng bõ dính răng."

"Tiền cũng không phải vỏ hến, em không thích thì trả đây chị tiêu."

Mấy ngàn lượng một năm mà còn không bõ cho hắn dính răng, ngần ấy tiền đủ cho hắn bao nuôi cả cái hậu viện mấy chục tiểu thiếp trong cả năm rồi đấy, đúng là phá gia chi tử, ta tức hận đến nổ mắt, hắn lại tiếp tục cười hì hì nói.

"Ngại quá, tiền ấy em tiêu hết rồi, chị muốn lấy lại cũng không có mà đưa đâu."

Thật hết nói nổi, ta chỉ còn biết trợn mắt nhìn người trước mặt. Lúc này Trần Quốc Chẩn mới vuốt lọn tóc dài của ta rồi thay đổi sắc mặt nói.

"Mấy năm nay hoàng huynh không nói cho em biết nhiều tin tức về chị nhưng em vẫn nghe được một, hai. Bao nhiêu năm rồi, sao chị vẫn chưa gả chồng."

Ta đã quen nhìn một Trần Quốc Chẩn ngây thơ, hay cười, bây giờ đột nhiên mới nhận ra cậu nhóc năm nào nay đã lớn. Khuôn mặt nghiêm túc của hắn cũng đã có bốn năm phần bá khí giống Trần Thuyên nên tâm ta hơi chột dạ, tránh ánh mắt hắn ậm ừ trả lời.

"Chưa gặp ai phù hợp thì chưa gả thôi, chị của em tốt xấu gì cũng là chủ nhân Bách Nguyệt hội, tại sao phải thiệt thòi lấy người mình không thích."

"Chị vẫn chưa thể bỏ được tình cảm với hoàng huynh?"

Ta quay lại nhìn Trần Quốc Chẩn, thấy hắn vẫn chân thành nhìn mình. Dưới ánh đèn lồng đỏ, ta nhận ra hắn đã thay đổi rất nhiều, khuôn mặt góc cạnh hơn, cao lớn hơn, tay chân cũng vững vàng hơn rất nhiều.

"Em của chị lớn lên thật là đẹp trai nha. Chẳng trách em vừa xuất hiện, quý nữ trên yến tiệc lại tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán."

Ta vươn tay vò nhẹ tóc Trần Quốc Chẩn cười nói, hắn không hề tránh nhưng cũng không thay đổi sắc mặt nhìn ta. Lông mày hắn hơi nhíu lại, điềm đạm nói.

"Quả nhiên chị vẫn còn yêu hoàng huynh."

"Chẩn, đừng nói chuyện này nữa." Ta mỉm cười ngắt lời hắn, hôm nay là ngày vui, nói mấy chuyện này làm gì.

"Ngày em còn nhỏ không hiểu nhiều chuyện, chỉ cảm thấy giữa chị và hoàng huynh vô cùng hòa hợp. Chị rất để ý tới anh ấy, hoàng huynh cũng vô cùng dung túng chị. Ngày ấy, em thật sự ghen tị với chị nên lúc nào cũng chỉ muốn chạy tới cướp lấy sự chú ý của hai người. Nhưng bây giờ em bằng tuổi hoàng huynh năm ấy, em hiểu rõ ràng hoàng huynh cũng có tình cảm với chị."

Ta đã không muốn nói chuyện này, Trần Quốc Chẩn lại từng bước ép sát, khiến ta không thở nổi, bây giờ hắn đã lớn rồi, quả nhiên không còn là đứa trẻ con để ta dễ dàng bắt nạt. Nhìn thái độ nghiêm túc của hắn, ta cũng bỏ đi cái mặt nạ tươi cười trên mặt, thở dài nói.

"Em đã lớn rồi, em hiểu được anh ấy có tình cảm với chị, nhưng em có hiểu được tình cảm ấy giờ còn lại bao nhiêu? Anh ấy bây giờ không còn là một hoàng tử thất thế trốn sau hậu viện,ngoài chị cùng thuộc hạ của Hưng Đạo Vương thì không còn thân tín nào có thể tin cậy. Anh ấy bây giờ là thiên tử, khoảng cách giữa bọn chị càng ngày càng xa. Chị có thể vẫn coi anh ấy là trời, trong mắt anh ấy chị chỉ có thể là một con kiến trong cả đàn kiến, một thuộc hạ trong hàng trăm tinh anh, hoặc một nữ nhân trong muôn vàn nữ nhân. Dù tình cảm của anh ấy với chị là gì, là tình thân cũng thế, áy náy cũng thế, hay cảm tình nam nữ cũng được, vì một chút cảm tình ấy mà phải đánh đổi tự do trong tay, cam chịu làm một cung phi nho nhỏ trong hậu cung này ngày ngày chờ anh ấy nhớ tới. Chẩn, nếu coi hạnh phúc cả đời của một nữ nhân là vốn liếng làm ăn, theo em, đầu tư lỗ bậc ấy, chị nên hay không nên bỏ vốn đây?"

Ta không muốn rơi vào quỵ lụy trước mặt thằng nhóc được mình phát tiền tiêu vặt hàng năm, chính vì thế, khi nói câu cuối cùng liền khoanh tay cao ngạo nhìn hắn. Ta nói những lời này một lần duy nhất, tốt nhất hắn nên hiểu được mà đừng tiếp tục lặp lại chủ đề này. Trần Quốc Chẩn im lặng nhìn ta, thiếu niên mười tám tuổi tuy đã trổ mã hoàn toàn nhưng khuôm mặt vẫn còn phảng phất nét ngây thơ, thật sự không phù hợp để nhíu mày nhăn mặt, ta liền cười cười nhảy khỏi lan can quay đi.

"Thôi, nói chuyện mất hứng chi bằng không nói, em mới trở về từ Vạn Kiếp, đi đường mệt mỏi, về phủ nghỉ ngơi đi."

Ta quay lưng về phía Trần Quốc Chẩn, dáo dác tìm đường trở lại yến tiệc. Bất ngờ thay, sau ót đột nhiên đau nhói. Toàn thân ta theo cơn đau đó liền trở nên vô lực ngã ngửa về phía sau. Ta trợn mắt nhìn Trần Quốc Chẩn, muốn chất vấn hắn thì liền bị hắn đổ vào miệng thứ chất lỏng gì đó, vị thuốc đắng nghét xộc lên, trong vô thức ta liền nuốt xuống.

"Chẩn, em đang làm gì."

Thuốc kia vừa vào tới dạ dày, toàn thân ta trở nên tê liệt, trí óc nhanh chóng không còn tỉnh táo, hai mắt dần nhắm lại, trong tai còn nghe lùng bùng câu nói của Trần Quốc Chẩn.

"Thì ra bao nhiêu năm nay chị vẫn hiểu lầm hoàng huynh như vậy. Coi như em giúp hai người lần này đi."

..................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net