Q1. Chương 72 - Đau thấu tận tâm can

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Két."

Ta giật mình tỉnh lại, vô lực đến mức mí mắt còn không nhấc nổi lên. Cổ họng không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể lắng nghe tiếng động xung quanh. Vừa rồi có ai đỏ mở cửa, tiếng bước chân đi lại phía xa. Nơi này đầy mùi long diên hương, có lẽ là nơi nào đó ở Cung Quang Triều, nghĩ tới đây ta hơi thả lỏng người, miễn là ở nơi có Trần Thuyên, ta biết mình sẽ không bị nguy hiểm.

Dòng suy nghĩ này khiến ta giật mình. Thì ra ta ỷ lại hắn như vậy, trong sâu thẳm nội tâm, chỉ cần nơi nào có hắn, nơi đó sẽ an toàn. Ta im lặng lắng nghe, người kia vẫn đi lại phía xa, bước chân thong thả, đều đặn khiến nhịp tim vốn đang đập thình thịch trong lồng ngực ta cũng vô thức chậm lại. Đột nhiên, ở xa hơn lại có tiếng bước chân vọng lại.

"Nô tài khấu kiến quan gia." Giọng này là giọng của Hồ Phúc.

"Đứng lên đi, Đại Vương đến chưa?"

"Bẩm quan gia, Đại Vương đang đi tới, ngoài ra Hồ Lộc mới truyền lời cho thần, Huệ Vũ Vương tâu lên đã chuẩn bị cho quan gia một bất ngờ trong tẩm phòng." Trần Thuyên không trả lời, chỉ là âm ừ rồi đuổi Hồ Phúc ra ngoài.

Thì ra ta không những đang ở Cung Quang Triều mà còn đang bị đặt ở trong tẩm phòng của hắn. Ta dù có là người ngu độn đi chăng nữa cũng nên hiểu rõ dụng ý của Trần Quốc Chẩn. Thằng nhóc này là muốn thay ta quyết định đại sự, muốn Trần Thuyên lập tức lựa chọn, một là đánh cho ta tỉnh mộng, hoặc là trực tiếp gạo nấu thành cơm, biến ta trở thành nữ nhân của hắn.

Ta bỗng có cảm giác nuôi ong tay áo, Trần Quốc Chẩn này cũng giống hoàng huynh của hắn, đều là kẻ cố chấp chỉ làm theo ý mình, không cho ai quyền lựa chọn. Ta hồi hộp lắng tai nghe, trong lòng vô cùng sợ hãi, ta không sợ hắn sẽ xử tội mình, mà là sợ sự lựa chọn của hắn, dù hắn lạnh lùng đẩy ta đi hay dang tay ôm ta lại, ta cũng đều không biết nên phản ứng thế nào. Thật may, Trần Thuyên dường như không để lời của Hồ Phúc vào trong tai, hắn không đi lại nữa, trong phòng chỉ vang lên tiếng giấy bút sột soạt. Không lâu sau, bên ngoài liền có người đi vào.

"Lão thần khấu kiến quan gia, quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

"Miễn lễ, mời hoàng phụ ngồi." Trần Thuyên lãnh đạm trả lời, qua giọng nói ta không thể nghe ra cảm xúc của hắn.

Trong Cung Quang Triều có hai tẩm phòng. Phòng chính nằm riêng biệt ở hậu viện, phòng nhỏ cũng là phòng nghỉ được đặt ngay trong thư phòng, được ngăn cách với thư án bằng một bức bình phong lớn. Ta có thể nghe rõ giọng nói của Trần Thuyên thế này, chắc hẳn Trần Quốc Chẩn đã để ta ở lại trong thư phòng.

Tuy Hưng Đạo Đại Vương đã tới nhưng không gian trong phòng vẫn trầm mặc, không lâu sau, ta nghe Trần Thuyên cất tiếng.

"Ông ngoại truyền lời có chuyện muốn nói với trẫm, tại sao bây giờ lại không nói nữa."

"Lão phu nghe nói mấy ngày gần đây thượng tướng phủ rất náo nhiệt." Hưng Đạo Đại Vương trầm trầm tiếp lời.

"Trẫm cũng nghe nói. Chuyện này, bất quá chỉ là xã giao thông thường, dù sao hiếm có dịp thượng tướng quân hồi kinh, nhiều người tới chào hỏi cũng hiểu được. Trẫm thiết nghĩ không có chuyện gì phải lo lắng."

"Lão phu tuy đã lui về dưỡng già lâu nay nhưng tin tức trong ngoài triều vẫn nghe được, người ta đang đồn vị quý nữ thất lạc kia của thượng tướng quân bây giờ là củ khoai nóng, ai cũng muốn cướp nhưng lại không giữ được lâu. Đoàn Điểm chỉ là một nhân vật nhỏ nhưng con bé là con gái duy nhất của Phạm Ngũ Lão, hôn sự của nó ít nhiều sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới thế cục sau này, lão phu muốn tới hỏi xem ý quan gia thế nào?"

"Trẫm đương nhiên có chủ ý riêng. Đoàn Điểm dù sao cũng có công lao không nhỏ, về tình về lý, trẫm đều sẽ không bạc đãi nàng. Nhưng trẫm nhớ ông ngoại cũng từng rất yêu thích nàng, ngược lại trẫm hiếu kỳ chủ ý của người thế nào?"

"Nàng bây giờ không còn là chủ nhân của Bách Nguyệt hội, chỉ là một quý nữ bình thường, tùy tiện lựa chọn một nhà quý tộc trung lập nào đó gả đi. Với bản lĩnh của nàng, muốn thu phục trên dưới một cái phủ đệ nho nhỏ chắc cũng không khó."Hưng Đạo Đại Vương dứt lời, Trần Thuyên liền thở ra cười nhẹ.

"Thì ra không phải chỉ có mình trẫm đánh giá quá thấp nàng, ngay cả hoàng phụ một đời dày dạn cũng để cái vẻ nhàn nhã lười biếng của nàng lừa. Ông ngoại biết mấy tháng nay việc kinh doanh của Bách Nguyệt Hội đã thất thoát bao nhiêu không."

"Chẳng phải đã quyết định để Đoàn Nhữ Hải tạm thời tiếp quản Bách Nguyệt hội hay sao?" Giọng nói của Hưng Đạo Vương lộ rõ vẻ ngạc nhiên. Ta lại nghe Trần Thuyên thở dài.

"Quả thật trẫm cũng tự tin một cái Bách Nguyệt hội sao có thể làm khó một nhân tài như Đoàn Nhữ Hải. Nhưng trẫm đã nhầm, Đoàn Nhữ Hải cũng nhầm, Bách Nguyệt hội có ngày hôm nay hoàn toàn là vì có Đoàn Điểm. Nàng vắng mặt nửa năm, trên dưới Bách Nguyệt hội đều lung lay, thương nhân khắp nơi như sói đói rình mồi, đỏ mắt chờ đợi sơ hở để thu mua lại sản nghiệp của Bách Nguyệt hội. Trẫm thậm chí còn phải xuất thêm tiền từ trong hậu cung mới tạm chống đỡ được cho tới bây giờ."

"Nếu đã như vậy, chuyện hôn sự của nàng không thể suy nghĩ qua loa được. Đặc biệt không thể để nàng gả cho người của Nhân Huệ Vương, ông ta đã có trong tay một Trần Khánh Toàn, thêm một Đoàn Điểm sẽ chẳng khác nào hổ thêm cánh. Người bên phái Chiêu Văn Vương cũng cần để ý, con cái của ông ta đều đã thành gia lập thất, cháu nội ngoại thì lại còn quá nhỏ. Tuy nhiên trong đám học trò của ông ta có rất nhiều tinh anh đều giữ vị trí trọng yếu trong lục bộ, nếu gả Đoàn Điểm cho bất kỳ ai trong số họ, người đó vừa có thế lực trong đám quan văn, lại có hậu thuẫn võ lực của Phạm Ngũ Lão sẽ trở thành một nguy cơ mới trong triều đình."

"Ha ha ... trẫm được hoàng phụ nuôi lớn, không ngờ ông ngoại còn có một mặt lạnh lùng thế này. Nàng ấy ít nhiều gì cũng do người dìu dắt, mẹ nàng ấy vì người mà mất mạng, lẽ nào người không có chút lo lắng nào cho nàng ấy hay sao?"

"Thái Tần vốn là người đầu quân đánh giặc. Đã là người trong quân, dù ra chiến trường hay làm nhiệm vụ khác cũng đều phải chuẩn bị sẵn đối mặt với chuyện sống chết. Lão phu thương Đoàn Điểm không mẹ, Ngũ Lão thì ở xa, bản thân con bé là đứa thông minh sáng dạ nên phá lệ dìu dắt nó. Vừa thực hiện lời hứa với Ngũ Lão, vừa bồi dưỡng một cây đao sắc cho bệ hạ, để nó thay bệ hạ làm việc. Bây giờ trong tay bệ hạ không thiếu tinh anh, không cần thiết phải dùng một nữ nhân. Hơn nữa nhìn sự lớn mạnh của Bách Nguyệt hội những năm này, thậm chí còn vươn tay tới cả Ai Lao và Chiêm thành, đủ thấy thanh đao này đã trở nên khó khống chế, nếu không thể dùng thì ít nhất cũng không nên để nó rơi vào tay địch thủ."

Đau, thì ra cảm giác tâm đau là như thế này. Trong mắt người ta yêu nhất và người ta kính trọng nhất ta chỉ như một món đồ vật, bao nhiêu năm nay ta tận tâm tận lực vì Trần Thuyên và Hưng Đạo Đại Vương vào sinh ra tử, tất cả chỉ đổi lại những lời này hay sao?

Tim ta thắt chặt, đau tới không thở nổi, ta muốn giơ tay vỗ về lồng ngực, nhưng cái gì cũng không làm được, gắng hết sức cũng chỉ có thể mở mắt nhìn lên đỉnh màn giường vàng chói. Thật lạnh, Trần Quốc Chẩn đặt ta nằm ở đây nhưng lại không cho ta đắp chăn, khí lạnh len lỏi từ gang bàn chân tới toàn bộ cơ thể. Cảm giác lúc chết là thế này chăng, tâm đau, thân đau, toàn thân giá lạnh lại chẳng thể làm được gì.

Mẹ, khi người qua đời cũng đã cảm thấy thế này sao?

"Tóm lại ý của hoàng phụ là gì?" Sau một khắc im lặng Trần Thuyên mới tiếp lờn.

"Lão phu nghĩ chỉ có hai lựa chọn, đao sắc không dùng thì chỉ có thể phá hủy, hoặc là đặt ở bên người." Hưng Đạo Vương nói xong lời này liền im lặng, Trần Thuyên cũng không trả lời ông ấy.

Ta không muốn tiếp tục nghe nữa, chỉ muốn bỏ chạy khỏi nơi này, trong đầu ngàn vạn câu hỏi lướt qua như hồng thủy, lồng ngực càng ngày càng nặng nề.

"Lão phu nghe nói Trần Thiệu Nghĩa rất có ý với Đoàn Điểm ..."

"Người này không được, trẫm đã có an bài khác cho hắn." Lời này của Trần Thuyên nói ra vô cùng chắc chắn nhưng không đưa ra lý do rõ ràng. Ta thật muốn cười nhạo hắn, làm nhà vua thật tiện, thích thì sẽ chẳng cần phải giải thích bất kỳ điều gì với ai. Kể từ khi Trần Thuyên nhận ra ta không vô dụng như hắn tưởng, cửa hôn sự này đã chắc chắn không thể hoàn thành. Ta thật hận cái lòng nghi kỵ của Trần Thuyên, cũng hận bản thân sao không nhận ra sớm hơn, hận trái tim ngay lúc này vẫn còn biết đau khi nghe lời hắn nói, hận lý trí vẫn còn hy vọng hắn sẽ nghe theo lời Hưng Đạo Vương để ta trở thành nữ nhân bên cạnh hắn.

"Đoàn Nhữ Hải thì sao, người này xuất thân thấp hèn, do một tay quan gia cất nhắc tuyệt sẽ không có lòng riêng."

"Đoàn Điểm không vừa mắt ngoại hình của hắn, vì chuyện Bách Nguyệt hội, nàng ấy và hắn có hiềm khích lớn. Ông ngoại cũng biết tính bướng bỉnh của nàng. Trẫm sợ ép gả nàng cho hắn, nàng không ngại mang tội giết chồng."

"Thôi được, lão phu nghĩ chuyên này quan gia hẳn đã có chủ ý riêng, lão phu sẽ không hỏi tới nữa. Hi vọng dù quyết định của quan gia là gì thì nên làm cho sạch sẽ một chút, tránh đêm dài lắm mộng. Lão phu cáo lui trước." Ta nghe Hưng Đạo Đại Vương thở dài rồi bỏ đi.

Khi tiếng bước chân của Hưng Đạo Đại Vương đã biến mất, ta vẫn không thể cử động, nhưng toàn thân lại run rẩy vì lạnh. Chủ ý, Trần Thuyên lại còn có cái chủ ý gì cho ta nữa đây. Ta nghe tiếng sột xoạt lớn dần, lông tóc liền dựng đứng, cơn sợ hãi phập phồng trong lồng ngực. Ta không muốn gặp hắn, đặc biệt trong cái trạng thái thảm hại này, ta không biết hắn sẽ làm gì, nhưng ta chỉ muốn giết chết hắn mà thôi.

Đúng lúc này, ngoài cửa liền vang lên một hồi tiếng bước chân, tiếng chậm, tiếng nhanh, rõ ràng không phải chỉ một người tới.

"Thiệu Nghĩa, bổn vương lệnh cho ngươi đứng lại đó." Giọng nói này rõ ràng là của Trần Quốc Chẩn.

"Huệ Vũ Vương, mạt tướng có chuyện quan trọng cần tâu lên quan gia, nêú vương gia có chuyện cần dặn dò thì thỉnh ngài đợi mạt tướng một lúc được không?"

Trần Thiệu Nghĩa, nghe được giọng hắn, ta chợt cảm thấy lo sợ. Hắn tới đây để làm cái gì? Nhớ tới khuôn mặt chân thành của hắn tối hôm qua, ta chỉ có thể run rẩy cầu trời phật, vạn lần đừng để hắn biết được ta đang ở đây.

"Không được, hoàng huynh bây giờ không rảnh gặp ngươi đâu. Đã lâu rồi bổn vương không gặp ngươi, cùng bổn vương đi uống vài chén đi."

"Chắc vương gia nhầm rồi, Hồ Phúc nói với mạt tướng rằng quan gia tiếp kiến Đại Vương ở thư phòng, mạt tướng đã đợi Đại Vương rời bước rồi mới vào đây mà."

"Ai ồn ào phía ngoài." Ta nghe tiếng Trần Thuyên quát lớn, người bên ngoài liền im bặt, theo sau đó là tiếng bước chân dồn dập bước vào.

"Mạt tướng, thần đệ khấu kiến quan gia, quan gia vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Trần Thiệu Nghĩa và Trần Quốc Chẩn đồng thanh hành lễ.

"Hai người các ngươi đêm hôm khuya khoắt xông tới đây làm gì? Lại còn ầm ỹ ở ngay trong Cung Quang Triều, không coi trẫm ra gì đúng không?" Trần Thuyên quát.

"Mạt tướng thỉnh tội cùng quan gia." Trần Thiệu Nghĩa trầm giọng hô lên, trong khi đó Trần Quốc Chẩn lại chẳng hề biết sợ, ta nghe giọng hắn vẫn vô cùng cợt nhả.

"Ấy ấy, thần đệ chính là vì gấp gáp chuyện của hoàng huynh nên mới không quản tới đây chặn người làm phiền mà."

"Huệ Vũ vương gia, mạt tướng tới là để trả lời một câu hỏi của quan gia, không phải tới làm phiền bệ hạ." Trần Thiệu Nghĩa từ tốn giải thích.

"Đừng náo loạn nữa, các ngươi vào đây." Trần Thuyên dường như cảm thấy bất lực nên thở hắt ra, ra lệnh cho hai người kia.

..........................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net