Q1. Chương 73 - Người ta thật sự có thể tức giận tới thổ huyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ phía ngoài cửa, tiếng bước chân đi vào trong thư phòng rồi ngừng lại, Trần Quốc Chẩn dường như nhận ra việc Trần Thuyên vẫn chưa phát hiện ta ở đây, vì thế liền nhanh nhẹn lên tiếng trước.

"Hoàng huynh, anh đã xem qua bất ngờ mà em chuẩn bị cho anh chưa?"

"Im miệng, em ngoan ngoãn đứng đó. Trẫm nghe xong câu trả lời của đốc tướng quân rồi sẽ xử tội em." Trần Thuyên rõ ràng không có tâm trạng tốt, cách hắn quát Trần Quốc Chẩn đặc biệt lạnh lùng, thư phòng lập tức trở nên yên ắng.

"Thiệu Nghĩa, nói đi. Trẫm hi vọng quyết định của khanh không khiến trẫm thất vọng."

Trần Thuyên dứt lời, ta nghe tiếng áo giáp va chạm với nền gạch, tiếp theo đó vang lên giọng của Trần Thiệu Nghĩa.

"Bẩm quan gia, mạt tướng đã suy nghĩ rất kỹ lời dạy bảo của bệ hạ, cũng hiểu rõ ràng hậu quả sau này. Thần chọn nàng ấy."

Nước mắt tràn mi, tâm ta đau như chết lặng.

Tại sao? Tại sao ông trời lại bắt ta nghe những lời này?

Ta đã cố gắng gượng không rơi nước mắt cho tới tận lúc này. Ta nghĩ mình không thể rơi nước mắt vì những kẻ không coi trọng mình. Tại sao chỉ một câu của Trần Thiệu Nghĩa ta lại không thể kìm được những giọt nước mắt chết tiệt này?

Ta cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, ta chỉ mong muốn một cuộc sống tốt cho bản thân mà thôi. Tại sao người ta toàn tâm toàn ý hướng về lại cứ phải khiến trái tim ta tan nát. Tại sao hắn phải khiến cho ta hi vọng rồi lại đẩy ta vào tình huống áy náy, giằng xé thế này? Kể cả Trần Thiệu Nghĩa chọn ta, làm sao ta có thể sống vui vẻ khi biết hắn đã vì ta mà quay lưng với người có ân nuôi dưỡng hắn. Vết thương lòng này, ta làm sao có thể bù đắp cho hắn đây? Làm sao ta và hắn có thể ngày ngày nhìn mặt nhau đây?

"Ồ, trẫm không ngờ đốc tướng quân dũng mãnh trên chiến trường nhưng cũng không bước qua được cửa hồng nhan. Vì một nữ nhân mà bỏ qua cả thân nhân, đáng không?"

Trần Thuyên buông lời mỉa mai, mỗi từ, mỗi chữ như mũi đạo đâm vào tim ta, khiến ta không những đau mà còn vô cùng hổ thẹn với Trần Thiệu Nghĩa.

"Mạt tướng thiết nghĩ một nam nhân mà không thể bảo vệ cho nữ nhân của mình thì sao có thể lên chiến trường bảo vệ non sông đất nước. Phàm là một người dân Đại Việt thì ai cũng đều có trách nhiệm phò tá quan gia, nếu cha nuôi và Bảo Từ phu nhân không có lòng riêng thì kỳ thực mạt tướng không phản bội bất kỳ ai." Trần Thiệu Nghĩa bình tĩnh trả lời.

"Hoàng huynh, hai người đang nói về ai vậy?" Đột nhiên Trần Quốc Chẩn lên tiếng. "Mấy năm không gặp, cuối cùng Thiệu Nghĩa cũng có người trong lòng rồi sao? Ai vậy?"

Trần Quốc Chẩn vui vẻ cất tiếng hỏi nhưng dường như không ai hưởng ứng hắn. Tuy ta không ở bên ngoài phòng nhưng vẫn cảm thấy một áp lực vô hình xung quanh. Không lâu sau ta mới nghe tiếng Trần Thuyên lạnh lùng nói.

"Được lắm, trẫm mong đốc tướng quân thật sự có thể dám làm dám chịu. Lui xuống đi."

"Mạt tướng tạ ơn quan gia, ngày mai mạt tướng sẽ cho người chuyển sính lễ tới thượng tướng phủ."

Tâm ta đã đau tới giới hạn, trong bóng tối chạng vạng của tẩm phòng, ngay cả màu vàng chói của đỉnh màn cũng khiến mắt ta cay xè. Không biết là thật hay ảo giác, lẫn trong mùi long diên hương xa xỉ ta lại nhớ tới cỗ mùi xạ hương khi chính tay ta dọn dẹp nơi này không lâu trước đây. Nhớ tới dáng người yểu điệu của Huy Tư hoàng phi, nhớ tới ánh mắt bất mãn của nàng ta, nhớ tới thái độ của Trần Thuyên khi lệnh cho ta quỳ trên mặt đất đi ủng cho hắn.

Ta cảm thấy thật trào phúng, có lẽ trong lòng Trần Thuyên, vị trí của ta chẳng thể sánh nổi với bất kỳ một nữ nhân nào chốn hâu cung này. Ít nhất các nàng còn là nữ nhân của hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng trao các nàng cho một nam nhân khác. Nhìn Văn Đức phu nhân mà xem, dù nàng ta bị hắn bỏ rơi nhưng hắn cũng đâu có chịu để nàng tái giá. Còn ta thì sao, dù trước hay sau khi ta nói rõ lòng mình, hắn vẫn có thể thoải mái trao ta cho nam nhân khác, quyết tuyệt như vậy, lạnh lùng như vậy, vô tâm như vậy. Đoàn Điểm à Đoàn Điểm, ngươi thật là hèn mọn.

"Hoàng huynh, Thiệu Nghĩa vừa nói thượng tướng phủ, nhưng tướng quân Phạm Ngũ Lão chỉ có một con gái duy nhất là chị Điểm mà." Trần Quốc Chẩn lớn tiếng chất vấn, câu hỏi của hắn càng khiến dạ dày ta quặn lên.

"Cầm lấy." Trần Thuyên không trả lời Trần Quốc Chẩn mà dường như đưa cho hắn một cái gì đó.

"Đây là ...?" Trần Quốc Chẩn ngạc nhiên hỏi lại.

"Ấn chủ nhân của Bách Nguyệt hội, ngày mai em đi tìm Đoàn Nhữ Hải để bàn giao với hắn, trẫm đã đợi em sáu năm, đừng khiến trẫm thất vọng."

Như một tiếng sét bên tai, ta mở lớn mắt nhìn trân trân vào khoảng không trước măt. Thì ra, thì ra tất cả ngay từ đầu chỉ là một mưu kế của hắn, sáu năm, hắn để ta tùy ý mở rộng Bách Nguyệt hội, không bao giờ can dự, thậm chí còn tỏ ra dung túng ta là vì hắn đang đợi.

Kế hoạch lâu dài như vậy, hắn đã bắt đầu từ bao giờ?

Là khi ta chính thích tiếp quản Vạn Nguyệt Lâu? Hay khi hắn trở về Đông Cung? Hay là ngày hắn đăng cơ?

Hắn vốn chưa bao giờ nghĩ để ta nắm hoàn toàn Bách Nguyệt hội, hắn chỉ muốn ta mở rộng nó nhất có thể, trong thời gian đó hắn lại thảnh thơi nuôi nhân lực riêng. Đợi Trần Quốc Chẩn đủ lông đủ cánh rồi, ta sẽ không còn tác dụng gì với hắn nữa.

Bảo làm sao mà chỉ trong vài tháng ngắn ngủi Đoàn Nhữ Hải có thể tìm ra nhiều nhân thủ như vậy để tới tiếp quản Bách Nguyệt hội. Ta vốn luôn thắc mắc, nếu như tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ một hay vài lời dị nghị từ Hưng Nhượng Vương và Bảo Từ Phu Nhân thì không thể nào họ không đẩy thuyền để khiến ta thật sự mất mạng. Thái độ vui vẻ của Hưng Nhượng Vương và Vương phi khi tới tướng phủ cầu thân quả thật không giống như họ bị cưỡng ép, việc Bảo Từ phu nhân phải mất công tìm tới Trần Thiệu Nghĩa để khóc lóc cũng không hợp lý. Nếu họ đã nắm được điểm yếu của ta thì không thể nào không ném đá xuống giếng giết ta luôn hoặc dùng nó uy hiếp khiến ta làm việc cho họ. Xem ra, hành động của Hưng Nhượng Vương và Bảo Từ phu nhân chỉ là thuần túy muốn lôi kéo con cờ hữu dụng là ta về dưới trướng của mình. Thật sự thì không có lời dèm pha nào cả, cũng không phải ta làm gì sai khiến Trần Thuyên đột nhiên không còn tin tưởng ta. Tất cả chỉ là màn kịch mà hắn sắp xếp để ta không nghi ngờ và quay lưng lại với hắn mà thôi.

Kế này của hắn quả thật sâu xa, khiến ta không khỏi nhớ tới chuyến đi Chiêm Thành năm ngoái. Nếu Trần Thuyên chỉ cử Hồ Phúc đi theo ta, khi ta biết được mục đích thực sự của chuyến đi, rất có thể sẽ nghĩ ngay tới việc chủ mưu là hắn. Nhưng hắn lại cử cả Trần Thiệu Nghĩa, vậy thì ta không thể nào không nghĩ tới Hưng Nhượng Vương.

Có lẽ chuyến đi tới Chiêm thành kia không phải để tìm chứng cứ phản bội mà chính là để thăm dò căn cơ của ta ở đó sâu bao nhiêu. Cái Trần Thuyên muốn là đặt một trụ sở ở Chăm Pa, nếu ta thật sự có liên hệ với hoàng thất Chăm Pa thì càng tốt. Chính vì thế hắn mới dặn dò kỹ Trần Thiệu Nghĩa phải lấy lòng ta cho bằng được, có như vậy ta mới mở lòng nói cho hắn tất cả. Nắm được trụ sở ở Chăm Pa rồi, bước tiếp theo hắn sẽ làm gì đây, thôn tín hoàn toàn Chăm Pa sao? Một kế hoạch lớn như thế không thể là một quyết định nhất thời, khó trách khi ta kể lại câu chuyện ta tình cờ gặp Chế Mân và thượng hoàng ở Chiêm thành, Trần Thuyên lại có phản ứng như ngộ ra điều gì đó.

Có lẽ cuộc gặp gỡ ở Chiêm Thành chính là khởi nguồn của tất cả, chuyến đi kia cùa Thượng hoàng không chỉ là để trao đổi Phật pháp. Quan trọng hơn là ông ta muốn thăm dò triều đình Chăm Pa từ trong nội bộ. Không may mắn cho ta lại gặp thượng hoàng ở Chiêm thành, ta liền trở thành một phần trong kế hoạch lâu dài của hoàng thất.

Người bày ra đại kế là Trần Thuyên nhưng chỉ đạo phía sau chính là thượng hoàng.

Một loạt những suy nghĩ này khiến đầu óc ta tỉnh táo phần nào nhưng trong tâm lại dần cảm thấy sợ hãi. Ta yêu Trần Thuyên nhưng lúc này ta lại sợ hắn, sợ tham vọng của hắn, sợ bản thân lại lần nữa trở thành con cờ để hắn lợi dụng.

"Hoàng huynh, chẳng phải chị Điểm vẫn quản lý Bách Nguyệt hội rất tốt hay sao? Thế này là sao?" Trần Quốc Chẩn hỏi vậy chứng tỏ ngay cả hắn cũng không biết rõ mình chỉ là một con cờ được sắp xếp sẵn. Đại kế lâu dài luôn là thông tin tuyệt mật, chỉ nội chi tiết này cũng đủ chứng minh dã tâm trong lòng Trần Thuyên và thượng hoàng lớn tới đâu.

"Em cũng không phải đứa trẻ tám tuổi, tại sao còn hỏi những câu ngu xuẩn này. Cút về tự suy nghĩ đi." Trần Thuyên dường như đã khó chịu tới cực điểm, hắn gằn từng chữ như có thể bộc phát bất cứ lúc nào.

"Không, hoàng huynh phải giải thích cho em ngay bây giờ, Đoàn Điểm đã hi sinh bao nhiêu năm vì anh. Bách Nguyệt hội là tâm huyết của chị ấy, anh cũng không phải không biết tình cảm của chị ấy với anh, tại sao anh phải làm tới mức này?"

"Chẩn, em thật khiến trẫm thất vọng." Trần Thuyên tức giận quát lên, không khí trong thư phòng lập tức trở nên nặng nề.

"Khởi đầu của Bách Nguyệt hội là Vạn Nguyệt lâu, mà từ trước tới nay Vạn Nguyệt lâu chính là tai mắt của hoàng thất, dù thế nào cũng không thể để một nữ nhân khác họ làm chủ. Ngày trẫm mới đăng cơ, thế lực còn mỏng, quân phiệt khắp nơi đều lớn mạnh như hổ rình mồi, em lại còn quá nhỏ nên Đoàn Điểm là một lựa chọn tốt để che giấu tai mắt khắp nơi. Nhưng bây giờ em đã lớn, cái thuộc về hoàng thất thì nên trả về cho hoàng thất. Trẫm không phủ nhận Đoàn Điểm có công ơn lớn với hoàng gia, nhưng trẫm đã trả lại cho nàng một người cha cùng một thân phận mới rồi, thậm chí còn có người chịu bỏ cả tình thân để cưới nàng. Trẫm còn phải làm gì cho nàng ta nữa, với xuất thân của nàng ta ..."

"Hoàng huynh, đừng nói nữa." Trần Quốc Chẩn quát lớn, ngắt lời Trần Thuyên, thật vất vả cho hắn đã quan tâm tới ta. Nhưng lúc này dạ dày của ta đang quặn lại, vị tanh ngọt tràn đầy trong khoang miệng, nước mắt dường như đã khô cạn, tim đau như chết lặng.

Ai đó, làm ơn, ai cũng được, muốn cái gì cũng được, ta chỉ muốn rời khỏi nơi này.

"Sao nào, trẫm giải thích đủ rõ ràng chưa?" Thật mỉa mai, đây là lần đầu tiên ta nghe giọng hắn mỉa mai đến như vậy, dù có nhắm mắt ta cũng có thể tưởng tượng ra khóe miệng hắn đang nhếch lên. Ta sai rồi, ta hoàn toàn sai rồi, ta chưa bao giờ có một vị trí nào trong lòng hắn, dù chỉ là tình thân cũng không.

"Thần đệ đã hiểu rõ. Thần đệ xin mạn phép mang món quà đã chuẩn bị cho quan gia rời khỏi đây."

"Muốn cái gì thì mang đi đi, trẫm cũng chẳng hiếm lạ. Quay về suy nghĩ cho kỹ, ngày mai tới chỗ Đoàn Nhữ Hải để tiếp quản Bách Nguyệt Hội." Giọng Trần Thuyên cất lên đầy phiền chán, ta cũng thật mong khi thấy ta rồi, hắn vẫn còn có thể giữ cái vẻ phiền chán ấy trên mặt. Ít nhất như vậy ta có thể triệt để giết chết tình cảm trong lòng, triệt để ... hận hắn.

.....................................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net