Q1. Chương 75 - Tình cảm muộn màng như đợt sóng thủy triều mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phát tiết xong rồi, em bình tĩnh chưa."

Trần Thuyên vừa chạm vào mặt ta, toàn thân ta đã theo bản năng mà vội vàng né tránh bàn tay của hắn. Bên má bị hắn tát vẫn còn rát bỏng. Tong lòng ta tức điên như muốn giết người, Trần Thuyên lại có gan mỉm cười.

"Dù em đã nghe thấy cái gì, nhưng trẫm nghĩ với trí thông minh của em thì em có thể hiểu được tất cả mới phải. Tại sao em lại có phản ứng mạnh thế này."

Đúng vậy, những điều ta vừa nghe được đâu phải ta không hiểu được. Tự cổ chí kim, con đường của bậc đế vương đi đều được xây bằng xương máu của hàng ngàn hàng vạn người, từ cái chết của mẹ cho tới cả kết cục hiện tại của bản thân, ta hiểu được đây chính là cái giá phải trả của những thuộc hạ theo phò đế nghiệp. Nhưng ta không cam lòng, ta không cam lòng vì sao tính mạng của mẹ trong mắt Hưng Đạo Vương chỉ là một nước cờ, ta không cam lòng tình cảm của ta trong mắt Trần Thuyên chỉ là một loại đồ vật. Ta buông thõng tứ chi, áp bàn tay lạnh buốt lên khuôn mặt, ngồi giữa một đống hỗn độn hỏi hắn.

"Đúng vậy, dân nữ hiểu hết, cũng không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng không ngờ khi nghe tận tai vẫn cảm thấy đau đến thế." Ta chỉ vào trái tim mình, cười khẩy nói với hắn. "Ở đây, thật sự rất đau, đau đến không thở nổi. Hay là ... quan gia giết dân nữ đi."

Trần Thuyên sững người nhìn ta, dường như hắn cảm thất phản ứng của ta rất khó hiểu. Ta bật cười mỉa mai.

"Dân nữ vẫn nhớ, lần đầu tiên mẹ dẫn dân nữ tới ra mắt Đại Vương và quan gia. Dân nữ đã thấy quan gia rất lạnh lùng, rất khó gần. Tuy đại vương luôn tươi cười và tận tình chỉ điểm cho dân nữ nhưng mẹ vẫn luôn nói với dân nữ rằng: Người đó không phải là người mà con có thể chạm tới, con có thể thần phục hắn, có thể trung thành với hắn, nhưng tuyệt đối không được yêu hắn. Dân nữ nghe theo mẹ, luôn chôn chặt thứ tình cảm ấy ở đây." Ta mỉm cười vỗ về trái tim mình. "Nhưng bao nhiêu năm qua quan gia vẫn như gần như xa, không thật sự vô tình, cũng không cho dân nữ hi vọng. Dân nữ đã ảo tưởng, ít ra quan gia không có tình cảm nam nữ với dân nữ nhưng ít ra còn có tình thân. Với dân nữ, một chút tình thân ấy cũng đủ rồi."

Nói ra những lời này ta phải dùng toàn bộ sức lực của bản thân bởi cổ họng đã nghẹn đắng. Ta không có sức đối diện với hắn nữa, chỉ có thể cúi đầu nhìn hai bàn tay mình.

"Không ngờ, người đã ngồi lên vị trí chí cao vô thượng, dân nữ mất đi mẹ, mất đi tâm huyết cả đời, mất đi thanh xuân, nhưng cả một chút tình thân dân nữ cũng không xứng có được."

"Điểm, đừng nói nữa." Ta nghe giọng Trần Thuyên mang đầy sự bất lực nên hiếu kỳ ngước nhìn hắn. Cái vẻ đau đớn trong mắt hắn nghĩa là sao?

"Tại sao không nói, quan gia đã thương xót không hủy đi thanh đao sắc này nhưng lại e ngại không muốn trao cho người khác. Ít ra người cũng nên cho dân nữ một cái gợi ý nên làm sao cho phải chứ." Ta cảm thấy nực cười, khóe miệng cũng nhếch lên nhưng trái tim lại vẫn đau âm ỉ. Đau đến nỗi ta ghét bản thân mình, ta ghét cảm giác đau đớn này, ta bỗng nhiên cảm thấy nếu có cái đau nào khác thì ta sẽ quên đi đau đớn này trong tim. Nghĩa sao làm vậy, ta nhíu mày tự lấy tay đấm vào lồng ngực mình.

Trần Thuyên bắt lấy hai tay của ta rồi bẻ chúng ra phía sau lưng, ta bị ép vào lồng ngực nóng bỏng của hắn, bị ép nghe tiếng trái tim hắn đập thình thịch, lồng ngực hắn phập phồng theo từng hơi thở gấp gáp. Là ta quá đau nên ảo tưởng rằng hắn cũng đang đau đớn phải không? Thật nực cười, đã tới nước này rồi tại sao ta vẫn cố chấp không chịu tỉnh ngộ.

Những ngón tay của hắn luồn vào tóc ta, cánh tay vòng quang người ta siết chặt như muốn nghiền nát ta thành mảnh vụn, khuôn mặt hắn dán sát lên cổ ta. Hơi thở hắn phả ra nóng rẫy nhưng toàn thân ta lại run lên vì vẫn cảm thấy lạnh tới không chịu nổi.

"Thật nực cười đúng không, dân nữ nghĩ rằng dân nữ đã ở bên quan gia lâu đến vậy, lẽ ra dân nữ nên hiểu rõ quan gia mới phải. Thì ra ..." Trần Thuyên không để ta kết thúc lời muốn nói, gáy ta bị tay hắn giữ chặt, bị động để hắn hôn. Đôi môi hắn dán lên môi ta rất mạnh. Ta kiên quyết không để cho hắn hôn sâu, hắn lại cắn lên môi ta khiến ta bị đau mà kêu lên. Trong khoảnh khắc ấy lưỡi của hắn luồn vào khoang miệng của ta, lập tức toàn bộ giác quan của ta chỉ còn lại mùi vị của hắn.

Ta không tiếp tục chống cự, nụ hôn của hắn lại điên cuồng chiếm đoạt như thể muốn ăn tươi nuốt sống ta. Ban đầu ta còn miễn cưỡng chống đỡ bản thân mình nhưng chẳng mấy chốc ta đã bị hắn đẩy ngã xuống long sàng.

Tại sao? Tại sao ta chờ đợi bao nhiêu năm, chờ cho tới thời khắc thất vọng tận cùng, bị thương đầy mình mới đổi được một chút thương hại này của hắn. Cũng ở nơi này, hắn đã từng âu yếm bao nhiêu nữ nhân khác, dấu vết của họ vẫn còn ở quanh đây, bàn tay đang luồn trong tóc ta cũng đã từng chạm qua đủ loại mỹ nhân khuynh quốc, hoa khôi yểu điệu. Ta bỗng cảm thấy bản thân mình đáng khinh tới cực điểm, ta đang cầu xin tình cảm từ kẻ chỉ coi ta là một đồ vật hay sao?

Ta vội vàng dùng hết sức đẩy Trần Thuyên khỏi người mình, tận lực tránh khỏi nụ hôn của hắn, cắn mạnh lên môi hắn, lập tức khoang miệng chúng ta ngập mùi máu tươi. Hành động này của ta dường như khiến Trần Thuyên không vui, hắn gầm nhẹ dùng một tay nắm chặt hai cổ tay của ta kéo lên đỉnh đầu, bàn tay còn lại hắn nắm chặt cằm ta bắt ta nhìn hắn.

"Quan gia làm thế này là có ý gì?"

"Đây không phải là câu trả lời em mong muốn sao?" Trần Thuyên nhìn sâu vào mắt ta thì thầm, nhờ vậy ta có thể nhìn hình ảnh phản chiếu khuôn mặt chật vật của mình trong đôi mắt hắn. Ta biết mình không xinh đẹp, lúc này lại càng xấu xí tới không chịu nổi, hình ảnh của Huy Tư hoàng phi, Bảo Từ phu nhân và Thanh Liên cứ thay phiên nhau lướt qua trí óc của ta, nhắc nhở ta hắn đang nói dối, hắn đang đóng kịch, hắn chắc chắn không hề thật lòng. Ta nuốt ngược nước mắt, cố dùng giọng nói lạnh lùng hỏi lại hắn.

"Quan gia đang thương xót dân nữ hay sao? So với những mỹ nhân trong hậu cung này, dân nữ tự hổ thẹn bản thân mình ti tiện không dám làm bẩn long sàng. Cầu xin quan gia cho dân nữ trở về đi."

Trần Thuyên kiên nhẫn lắng nghe lời ta nói, mắt hắn vẫn thủy chung dán trên mặt ta như muốn lột bỏ cái mặt nạ mạnh mẽ của ta. Bàn tay của hắn siết cổ tay ta đau nhói, nhưng ngón tay đang nắm cằm ta lại dần chuyển sang vuốt nhẹ trên da mặt ta, mân mê đôi môi của ta.

"Em không ti tiện, em rất đẹp. Trong mắt trẫm, em vẫn luôn là người xinh đẹp nhất. Trẫm sẽ không để em rời khỏi trẫm. Trẫm sẽ không để em gả cho hắn." Trần Thuyên nói lời ấy với một đôi mắt chân thành và nghiêm túc mà ta chưa bao giờ nhìn thấy. Trong giây phút ta ngơ ngẩn, hắn lại cúi xuống hôn ta.

Nụ hôn lần này không còn sự chiếm đoạt mà chính là dịu dàng triền miên. Hắn trước tiên dùng môi hắn mút nhẹ hai cánh môi của ta, sau đó mới vươn lưỡi nhẹ nhàng mơi trớn trên răng hàm, trong khoang miệng, từng bước khiến ta rơi vào trầm mê.

Ta bị hắn nhấn chìm trong nụ hôn dịu dàng ấy, xấu hổ hơn khi hắn rời khỏi môi ta, ta còn vô thức ngẩng đầu theo để tìm kiếm môi hắn. Ta nghe hắn cười khẽ, bàn tay hắn luồn xuống nâng lưng ta lên rồi hôn nhẹ lên cổ ta. Chỉ bằng một cái kéo nhẹ, xiêm áo thân trên của ta bị hắn kéo mở, ta còn cảm thấy rõ ngón tay hắn đang gỡ mở dây buộc yếm phía sau cổ. Toàn thân ta run rẩy, một luồng nhiệt lạ lẫm chạy dọc theo sống lưng tới thẳng đại não khiến ta hoảng sợ.

Ta hốt hoảng cong người muốn tránh khỏi Trần Thuyên, không ngờ lại nghe tiếng than nhẹ, dường như đùi ta đã chạm phải điểm nhạy cảm trên người hắn. Hắn rời khỏi da cổ của ta để nhìn vào mắt ta một lần nữa.

"Chúng ta không thể." Ta cố gắng lấy lại tỉnh táo nói với hắn.

"Tại sao? qua đêm nay em sẽ trở thành nữ nhân của trẫm, trẫm sẽ không để em rời khỏi trẫm." Trần Thuyên tiếp tục cởi bỏ y phục của ta. Hai tay của ta không thể cử động, hai chân lại bị hắn đè chặt. Ta gấp đến phát khóc.

"Em không muốn ..." Ta không muốn chia sẻ nam nhân của mình với nữ nhân khác, ta sợ phải chứng kiến hắn sủng ái nữ nhân khác hơn mình, sợ phải ngày ngày một mình đợi hắn để mắt đến, sợ sẽ chết già trong hậu cung này.

"Tại sao? Em không muốn trở thành nữ nhân của trẫm, lẽ nào em chịu làm chuyện này với Trần Thiệu Nghĩa. Không phải em yêu trẫm hay sao?" Trần Thuyên dường như phát điên, hắn giật bỏ cái yếm trước ngực ta, ta lập tức trần trụi nằm dưới thân hắn. Cảm giác bị lột trần trước mặt người mình vừa yêu, vừa hận, muốn chạm mà không dám chạn khiến ta muốn bỏ chạy. Ta tiếp tục vùng vẫy, ta biết ta không chống lại được hắn, nhưng nếu không làm vậy, ta sẽ cảm thấy bản thân thật là đáng thương.

Trần Thuyên dường như bị ta chọc tức, hắn nhỏm dậy lật úp ta rồi trực tiếp cắn lên gáy ta. Hai tay ta đã được hắn giải phóng nhưng lồng ngực lại bị hắn đè ép xuống ván giường, không thể làm gì khác. Hắn gặm cắn khắp lưng ta, mỗi chỗ môi hắn đi qua đều để lại một trận run rẩy và nóng rẫy. Bàn tay to lớn của hắn dần vươn tới trước ngực ta, ta hốt hoảng chặn lại bàn tay của hắn, không ngờ hắn đan năm ngón tay của hắn và ta vào một chỗ hướng tới ngực ta bóp mạnh.

Hai mắt ta liền như nổ đom đóm, cảm giác vừa đau đớn vừa sảng khoái này khiến trí óc của ta thoáng chốc trống rỗng. Ta nghe miệng mình vô thức rên lên một âm thanh mềm mại mà lạ lùng. Nghe được âm thanh ấy, Trần Thuyên càng trở nên cầm thú, hông ta bị cánh tay hắn đè chặt, những ngón tay thô ráp hướng xuống chạm vào vị trí thầm kín mà ngay cả bản thân ta cũng chưa bao giờ dám khám phá.

"Đừng." Ta hốt hoảng hô lên rồi lại không thể nói thêm được gì nữa vì toàn thân đã căng cứng. Ta cảm nhận rõ những ngón tay của hắn đang khinh bạc da thịt nơi ấy. Khoái cảm lạ lẫm lập tức len lỏi trong từng thớ thịt, khiến ngay cả mạch máu của ta cũng rung lên như từng đợt sóng thủy triều đánh vào bãi đá, khiến ta không thể làm gì hơn là thở hổn hển để không ngất đi.

Trần Thuyên xoay mặt ta đối diện hắn, hắn tiếp tục hôn ta thật sâu, những ngón tay càng chuyển động nhanh và mạnh, cảm giác thoải mái sung sướng càng dâng lên mạnh mẽ. Thời khắc đỉnh điểm ta như có thể nghe thấy cả âm thanh lý trí của mình vỡ tan thành ngàn vạn mảnh. Trong nháy mắt, đầu óc ta trở nên trống rỗng, toàn thân vô lực nhưng vẫn hưởng ứng ngón tay của Trần Thuyên mà run lên từng đợt. Hắn rút ngón tay khỏi người ta, cắn nhẹ vàng tai của ta rồi thì thầm.

"Em thích không?"

Cao trào lần đầu tiên qua đi, ta nằm dán mặt trên đệm giường, cơ bắp toàn thân rã rời nhưng trong đầu ta lại cảm thấy sợ hãi và hổ thẹn tới không chịu nổi, ta cứ như thế mà khóc nấc. Trần Thuyện vội vàng nằm xuống bên cạnh rồi ôm chặt lấy ta.

"Điểm, ngoan, đừng khóc, đừng sợ." Hắn hôn nhẹ lên tóc mai của ta, nhưng trên bàn tay hắn đang ve vuốt cơ thể ta, ta có thể ngửi thấy cả mùi vị cao trào của chính mình. Chỉ trong nháy mắt, ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, cúi đầu lau loạn nước mắt lên long bào của hắn. Ta không hiểu hành động ấy có gì khôi hài, Trần Thuyên lại cười khẽ trên đỉnh đầu của ta, một tay hắn vuốt nhẹ mái tóc của ta, tay kia lại không an phận mà đặt trên mông ta bóp mạnh.

"Mới mở đầu mà em đã thẹn thùng thế này. Trẫm thật tò mò, tiếp theo em phải làm sao đây?"

Ta giật mình không tin nổi ngẩng lên muốn chất vấn hắn. Không ngờ Trần Thuyên lại lật người, một lần nữa đè lên người ta và tự cởi quần áo của mình.

Rất nhanh làn da trần trụi của hắn dán lên người ta, kéo hai chân của ta kẹp vòng quanh cái hông rắn chắc của hắn. Ta chưa kịp cảm thấy sợ hãi khi nơi tư mật bị dán chặt vào cái thứ rắn chắc kia thì hắn đã hạ mình hôn khắp người ta. Cơ thể ta lúc này vẫn còn nóng bừng nên dễ dàng bị hắn kích thích, khiến ta ý loạn tình mê, thừa lúc ta không tập trung hắn liền trực tiếp tiến vào.

Đau, khi ta ý thức được cái đau đớn như toàn thân bị xé ra làm đôi ấy thì đã muộn, ta đã thật sự trở thành nữ nhân của Trần Thuyên mất rồi.

.................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net