Q1. Chương 77 - Tin tưởng hay không tin tưởng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta thay xong xiêm y thì căn phòng vốn bừa bộn không chịu nổi đã gọn gàng trở lại. Cùng lúc ấy, Hồ Lộc kính cẩn dẫn theo một vị thái y đi tới, Trần Thuyên cũng quay trở lại, hắn nhét ta vào trong long sàng, tự tay buông rèm rồi mới để thái y tới bắt mạch cho ta.

"Cô nương bị nộ hỏa công tâm làm ảnh hưởng lớn tới ngũ tạng gây nên thổ huyết. Đây chỉ là nội thương nhẹ nhưng nếu không được điều trị đúng cách sẽ để lại di chứng lâu dài. Bây giờ hạ quan sẽ kê cho cô nương một đơn thuốc để tạm thời chấn an ngũ tạng, tuy nhiên trong mười ngày, nửa tháng, tốt nhất là cô nương không nên bị xúc động, không ăn đồ cay nóng, không uống rượu, kiêng ăn thịt gà, kiêng ăn tôm cua, nên đi lại nhiều để điều hòa khí huyết."

Thái y hành lễ với Trần Thuyên rồi quy củ lui ra ngoài cùng Hồ Lộc. Không lâu sau, nội thị lại mang lên một bàn đồ ăn thanh đạm cùng một bát nước thuốc đen đặc. Tuy ta ăn không vào nhưng cũng thương thân mình cố gắng nuốt xuống một bát cháo rồi mới bịt mũi uống thuốc. Trong suốt quá trình ấy, Trần Thuyên đều ngồi bên cạnh quan sát ta. Đợi nội thị lui ra hết rồi, ta mới quay sang hỏi hắn.

"Anh là nhà vua, không phải có nhiều công vụ bận rộn lắm hay sao?"

Trần Thuyên thẳng lưng nhìn xuống ta đang chống tay trên bàn, hắn lắc đầu thở dài.

"Trẫm đang nghĩ, cái dáng vẻ này của em đúng là không hợp lắm với hoàng cung. Trước khi đón em vào hậu cung, có lẽ trẫm nên gửi theo vào cung tỳ để dạy dỗ cung quy cho em ."

Nghe lời hắn nói, ta lập tức bật cười.

"Anh không phải không biết tính của em, có kề dao vào cổ em thì em cũng không học được đống quy tắc, lễ nghi ấy đâu."

"Điểm, đây là trẫm muốn tốt cho em, hậu cung có luật lệ của hậu cung, trẫm có thể dung túng cho em bất cứ điều gì nhưng nếu em làm sai, trẫm sẽ không bao che cho em ."

Ta không cười nổi nữa chỉ có thể yên lặng quan sát đôi lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt Trần Thuyên. Hắn không thể bao che cho ta, nhưng lại có thể bao che Bảo Từ phu nhân nuôi thế lực riêng. Đúng vậy, một khi ta bước chân vào hậu cung, sẽ không còn ai cần một Đoàn Điểm đại thương gia, ta sẽ chỉ là một cung phi trong rất nhiều cung phi ở đây, ngoài người cha ở xa tận biên ải, ta không còn có bất kỳ một chỗ dựa hay vũ khí nào trong tay để bảo vệ bản thân. Trần Thuyên sẽ chẳng có lí do gì để bao che cho ta nữa.

"Điểm đừng suy nghĩ quá nhiều." Trần Thuyên nắm lấy bàn tay ta, sự động chạm của hắn khiến ta muốn bỏ chạy nhưng rất may ý chí đã không để ta hất tay hắn ra, ngược lại, ta dùng cả hai bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.

"Được, em tin anh."

Trần Thuyên vui mừng ôm chặt ta trong lòng, nhắm mắt lại là ta có thể nghe được tiếng tim hắn đập rất gấp. Trái tim trong lồng ngực ta cũng đang đập rất gấp, nhưng nó gấp gáp là vì muốn chạy đi, chạy thật xa khỏi vòng tay của hắn.

..........................

Sau bữa sáng, Trần Thuyên phá lệ cùng ta ngồi kiệu đi ra khỏi hoàng cung, tới Ngọ Môn hắn mới bước xuống. Trước khi hạ màn kiệu, hắn lại một lần nữa nắm chặt bàn tay ta rồi mới quay đi, thiếu hơi ấm từ hắn, toàn thân ta lập tức trở nên lạnh giá.

Khi ta trở lại thượng tướng phủ, ngoài Chi thị gấp tới đỏ mắt thì dường như người trong phủ vô cùng thảnh thơi, đủ biết hôm qua Hồ Lộc đã dùng hết công phu mồm mép ra sao. Cha thấy ta mệt mỏi thì liền đuổi ta về khuê phòng rồi tự mình tiếp chuyện Hồ Lộc. Ta không hề muốn biết họ nói chuyện gì nên nhanh chóng bỏ về xem Linh thị.

"Linh thị sao rồi?" Ta được Chi thị dìu một bên trở về phòng, vừa bước qua cửa viện, ta đã không đợi được mà hỏi nàng ấy.

"Đêm qua tiểu thư không trở về bệnh tình của nàng ấy liền trở nặng, sáng nay còn cố gắng ăn được nửa bát cháo nhưng vừa rồi đã lại nôn ra hết."

Không nghe Chi thị nói hết lời, ta vội chạy vào trong phòng, viết nhanh một bức thư đính kèm tín vật rồi đưa cho Chi thị.

"Lát nữa người trong cung sẽ tới, nhất cử nhất động của chúng ta sẽ bị giám sát gắt gao. Ngay bây giờ em giúp ta đi đưa bức thư này, nhớ là phải đưa tận tay càng nhanh càng tốt."

..............

Người trong cung làm việc vô cùng mau lẹ, ta mới trở về khuê phòng không đầy một canh giờ, quản gia đã đưa tin cung tỳ trong cung tới. Người tới là hai phụ nhân tên Nguyễn thị và Mai thị, họ đều có khuôn mặt phúc hậu, ánh nhìn hài hòa. Tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vai eo vẫn vững vàng, tay chân không bị phù nề. Phía sau hai người này còn có bốn tỳ nữ cao lớn, dáng người vô cùng linh hoạt, nhìn qua là có thể nhận ra đây vốn là võ tỳ chuyên phục vụ trong nội cung, bảo vệ an toàn cho các vị cung phi và phu nhân. Thế trận này đâu phải là người tới để dạy nghi thức cung đình, rõ ràng Trần Thuyên gửi người giám sát nhất cử nhất động của ta.

Hồ Lộc rời đi rồi, quản gia rất nhanh chóng sắp xếp cho hai phụ nhân và bốn nữ tỳ kia phòng ở. Nhìn tác phong làm việc của hắn, quả đúng là người của Trần Thuyên, trái, phải, ngay cả gian phòng tắm phía sau khuê phòng của ta đều có người ở, ban ngày muốn hít thở đã khó, buổi đêm thì có thể đảm bảo đến một con muỗi cũng không lọt.

Trong suốt quá trình này, cha và Anh Nguyệt quận chúa đều không xuất hiện, chỉ có mấy đứa trẻ nhà anh cả và anh hai là lấp ló ngoài cửa tò mò nhìn. Thấy quản gia đi rồi, Phạm Ngũ Sơn mới lạch bạch chạy vào bám váy ta hỏi.

"Cô ơi, mấy người này là ai vậy?"

"Bẩm thiếu gia, chúng nô tỳ được quan gia cử tới đây để giúp Tĩnh Huệ tiểu thư học tập cung quy." một trong hai vị phụ nhân cúi người trả lời, quả nhiên là quy củ trước sau không thiếu một chi tiết nào.

Thằng nhỏ quay sang nhìn ta, ta cũng gật đầu với nó, Phạm Ngũ Sơn suy nghĩ một lúc rồi lạch bạch chay đi. Ta thở dài rồi quay sang Nguyễn thị dặn dò.

"Ta có chút mệt mỏi nên muốn nghỉ ngơi một chút, phòng bên cạnh có một tỳ nữ của ta đang có bệnh, hai bà thay ta chăm sóc nàng ấy. Ngoài ra, còn có một tỳ nữ khác không có ở đây, khi nào nàng ấy quay trở lại, hai bà dặn nàng ấy vào gặp ta ngay nhé."

Nguyễn thị và Mai thị đồng loạt khoanh tay hô vâng một tiếng, đợi họ đi hết, ta liền lê tấm thân mệt mỏi nằm thẳng xuống giường nhắm mắt ngủ.

.............................

Khi ta tỉnh dậy đã là hoàng hôn, Chị thị cũng đã trở lại và đang nói chuyện cùng Nguyễn thị và Mai thị. Họ đang trao đổi về thời gian biểu hàng ngày của ta ở thượng tướng phủ.

"Tiểu thư là một chủ nhân đơn giản, ngoài các hoạt động buổi sáng ở thượng tướng phủ, bình thường tiểu thư thích ngồi đọc sách ở ngoài sân, chơi đùa cùng các tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư hoặc ra ngoài đi dạo phố. Về thói quen ăn uống thì tiểu thư thích ăn đồ cay nóng, ghét nhất các loại đồ ăn thanh đạm. "

Nguyễn thị và Mai thị rì rầm nói gì đó, quả nhiên là người làm lâu năm trong hoàng cung, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Ta chỉ cách họ một tấm màn và vài chục bước chân nhưng lại không thể nghe rõ họ đang nói cái gì. Chỉ có thể nghe Chi thị tặc lưỡi nói.

"Nói đến chuyện học cung quy thì theo nô tỳ các vị cứ nên sắp xếp vào sau giờ ăn sáng vì sợ là sau giờ nghỉ trưa tiểu thư sẽ không có hứng thú học đâu."

"......."

"Ấy, không phải là nô tỳ muốn làm khó các vị, nhưng tiểu thư nhà nô tỳ từ trước tới nay đều là như vậy, tiểu thư thường nói "Việc quan trọng thì phải làm vào lúc đầu óc tỉnh táo nhất, buổi chiều là buổi thị phi, tin tức tới tấp từ khắp nơi, đầu óc sẽ không thể tập trung được."

"......."

"Cứ như vậy đi, bây giờ các vị có thể về nghỉ trước, bao giờ tiểu thư tỉnh lại nô tỳ sẽ lập tức gọi các vị."

Ta nghe tiếng bước chân rất khẽ bước ra khỏi phòng, Chi thị cũng đi theo họ để đóng cửa sau đó liền lập tức trở lại bên giường của ta.

Khi chắc chắn trong phòng chỉ còn có hai người, ta mới lên tiếng.

"Chi thị."

"Tiểu thư." Chi thị vén màn ngồi xuống cạnh ta cố gắng nói nhỏ nhất có thể. "Mọi việc thành công, em đã cho Linh thị uống viên thuốc giải cuối cùng, nàng ấy đang nghỉ ngơi. Tiểu thư liệu đúng hết mọi việc, hai bà mụ kia muốn thay đổi thời gian biểu hàng ngày của người, bốn vị tỳ nữ mới tới đều là người có võ công, xung quanh nơi này có thêm rất nhiều người canh gác."

Ta gật đầu với nàng rồi bước xuống giường, quả nhiên Trần Thuyên là người hiểu ta nhất nên hắn mới đề phòng như vậy. Thật là nực cười, trước đây ta đi khỏi kinh thành không ít lần, hắn chưa bao giờ dụng tâm theo dõi đến như vậy, giờ đây ta ở ngay trong phủ thượng tướng thì hắn lại nơm nớp phòng trước tính sau. Thở dài một hơi nhìn khuôn mặt tiều tụy của bản thân trong gương, ta chỉ mong bức thư kia có tác dụng.

................

Những ngày sau đó ta quy củ theo Nguyễn thị và Mai thị học cung quy, ngoài giờ rèn luyện buổi sáng, ta không bước ra khỏi viện của mình nửa bước.

Sau này Chi thị mới cho ta biết, kỳ thực khi đưa ta về từ trong cung, Hồ Lộc còn trao cho cha một cặp chim nhạn nhốt trong một cái lồng vàng chạm long phượng. Quả nhiên Trần Thuyên là người nói ít làm nhiều, hắn chẳng cần truyền lời dài dòng, chỉ cần để thái giám tùy thân trao cho cha vật ấy liền có thể biểu đạt con gái này của ông đã là nữ nhân của trẫm.

Cha đương nhiều hiểu rõ dụng ý của Trần Thuyên. Nghe nói hôm ấy bà mối của Đốc tướng phủ mang theo sính lễ tới cửa liền bị phụ thân từ chối. Không lâu sau, Hưng Nhượng Vương cùng Trần Thiệu Nghĩa liền tới chất vấn, cha không giải thích nhiều, chỉ cho người hầu treo cái lồng vàng và cặp chim nhạn ở cửa sổ của chính sảnh rồi mang cặp chim nhạn khác cùng cái lồng gỗ son chạm ngọc trả lại cho Hưng Nhượng Vương. Hưng Nhượng Vương đương nhiên hiểu dụng ý của nhà vua, nhưng vẫn tức giận tới run người, ông ta đập vỡ cái lồng gỗ chạm ngọc, bóp chết cặp chim nhạn ngay tại chính sảnh rồi lập tức bỏ về, cứ như vậy, ta và Trần Thiệu Nghĩa không có cách nào đường hoàng gặp mặt.

.......................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net