Q2. Chương 100 - Trong họa có phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cơm hôn mê vô tận, ta thấy mình bị giam trong một không gian tối đen, tuy cố mở mắt nhưng cũng không thể nhìn thấy cái gì. Ta nghĩ hơn hai mươi năm cuộc đời mình thật là thất bại, yêu người thì bị lợi dụng, phản bội người mình yêu, đến ngay cả cái chết cũng chịu cảnh táng thân làm mồi cho cá. Ta nghĩ mình đã chết nên rất ngoan ngoãn ngồi đợi, trong lòng chỉ thắc mắc người tới đón hồn của ta sẽ là hắc bạch vô thường, ngưu đầu, mã diện, quỷ sai địa ngục hay là thủy thần đây. Nghe thiên hạ truyền miệng chuyện sau khi chết, ta chỉ mong tới đón ta không phải ma quỷ sông này tới bắt hồn về làm nô bộc. Sống đã đau khổ mà chết còn phải làm hồn ma vất vưởng khuất phục người khác thì ta thật sự không thể chịu nổi.

Ta suy nghĩ trong mông lung, cảm thấy trong người lúc nóng lúc lạnh, xung quanh khi thì chìm nổi, khi lại xóc nảy, có lúc thì cảm giác toàn thân đau đớn râm ran như kiến cắn.

Không ngờ rằng ta vốn đang đợi ma quỷ tới dẫn hồn, khi mở mắt ra thì lại thấy khuôn mặt một cụ già râu tóc bạc phơ, nụ cười phúc hậu. Ta bán tín bán nghi hỏi.

"TIểu nữ xin mạn phép hỏi, cụ là thổ công hay là thần sông ạ?"

Cụ già trước mặt ta mở lớn đôi mắt nhăn nheo rồi sau vài cái chớp mắt liền mỉm cười, nhìn nụ cười ấy ta có cảm giác ông Bụt trong cổ tích Tấm Cám chính là đây. Ta đã định dõng dạc hô lên điều ước của mình thì đột nhiên ông Bụt quay ra bên ngoài hô lớn, giọng nói trầm khàn có thể sánh ngang với sấm chớp đì đùng trên trời.

"Chu Đạt, vào đây."

Ta hơi ngẩn người, lẽ nào người này không phải thần sông cũng chẳng phải ông Bụt mà chính là Thiên Lôi? mà Chu Đạt là ai? Trong cổ tích với truyền thuyết ta chưa nghe thấy có vị thần tiên hay ma quỷ nào tên Chu Đạt. Hay vị này chỉ là tiểu tiên râu ria nên ít người nhắc đến.

Trong lúc ta miên man suy nghĩ, ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân chạy bình bịch rồi ầm một cái, ai đó đá manh vào cánh cửa gỗ.

"Thầy gọi con có chuyện gì ạ, con bé sao rồi?"

Ta tuy lúc này vẫn nằm ngửa trên giường không thể nhúc nhích nhưng vẫn nhận ra giọng nói vừa rồi, ồ, chính là thầy Chu. Thì ra ta đãng trí đã quên tên húy của ông ấy chỉ có một chữ Đạt, nhưng tại sao ông ấy lại ở đây, lại còn gọi ông lão trước mặt này là thầy. Ta mải tròn mắt suy nghĩ lung tung, chú Đạt đã chạy tới bên giường, thấy ta đang mở mắt, ông ấy lập tức rơi nước mắt lã chã.

"Tỉnh lại là tốt, tỉnh lại là tốt rồi."

Chú Đạt vừa sịt mũi cái đầu tiên, ông Bụt đang ngồi bên giường của ta liền giơ tay vỗ đầu ông ấy mắng.

"Người còn sống sờ sờ, khóc cái gì? Ngươi xem có nên giới thiệu một câu không? "

Ta giật mình, thì ra mình còn sống, lúc này ta mới hoàn hồn cố gắng cử động tay chân. Không động thì thôi mà động rồi ta mới hốt hoảng nhận thấy khớp xương đau rần nên theo bản năng kêu lên một tiếng.

"Ai ui."

Chú Đạt nghe ta kêu đau thì liền lấy tay vỗ nhẹ lên vai ta.

"Ngoan, con bị đuối nước rất lâu, ngũ tạng đều nhiễm hàn khí nghiêm trọng, mới tỉnh dậy thì đừng vội cử động."

Giọng chú Đạt trầm thấp, đôi mắt nhìn ta yêu thương như một người cha nhìn con gái của mình khiến trong lòng ta lập tức cảm động muốn khóc, hai mắt đều nóng lên. Ông ấy thấy ta như vậy liều yêu thương vuốt tóc ta rồi nói.

"Đừng sợ, con an toàn rồi, nào, đây là thầy của ta và cha mẹ con. Mau chào một tiếng sư tổ đi."

Gì cơ? Ta giật nảy mình nhìn qua ông Bụt đang cúi đầu sắp xếp bộ kim châm cứu bên cạnh. Ta vội vàng ngồi bật dậy cúi đầu chào ông ấy.

"Đoàn Điểm vấn an sư tổ."

Ta vì quá ngạc nhiên mà ngồi bật dậy, toàn thân liền lập tức đau lên ê ẩm, nhưng vì không muốn tỏ ra thất thố trước mặt nhân vật quan trọng nhường này nên chỉ biết cắn răng nhịn đau. Không ngờ sư tổ lại nói.

"Được rồi, đau thì cứ kêu lên một tiếng. Vừa hay đã ngồi dậy rồi thì thử cử động hai chân cho ta xem nào."

Ta nghe lời sư tổ, cố gắng gập hai gối, nơi khớp xương lập tức trở đau.

"Gập được đầu gối có nghĩa là vẫn đi lại được bình thường. Xương khớp nhiễm hàn khí nên có thể hơi đau, uống thuốc vài bữa sẽ hết. Sau này cố gắng chăm chỉ rèn luyện thân thể, hàng đêm đắp các khớp xương bằng rượu gừng. Ta về nghỉ trước, Chu Đạt, con ở lại trò chuyện với con bé."

Sư tổ vỗ đầu ta ba cái rồi đi ra ngoài, ta không biết ông ấy đã bao nhiêu tuổi nhưng dáng đi vẫn vô cùng vững vàng, nhanh nhẹn, quả nhiên là cao thủ giang hồ.

"Con cảm thấy trong người thế nào?"

Câu hỏi của Chú Đạt khiến ta quay lại nhìn ông, ta liền mỉm cười .

"Con không sao ạ, chú cho con hỏi, tại sao con lại ở đây ạ?"

Chú Đạt ngồi lại bên thành giường của ta rồi giải thích.

"Ta phụng mệnh đi thuyền đón thầy tới Vạn Kiếp, không ngờ vừa đi qua ngã ba sông Kinh Thầy thì thấy con bị sóng đánh dạt vào một bụi cỏ lau bên bờ sông. Con bây giờ đã là cung phi, không ngoan ngoãn ở trong hậu cung lại chạy tới nơi này làm gì?"

Ta hơi giật mình, thì ra thông tin ta không ở trong hậu cung hơn một năm qua không nhiều người biết được. Ngẫm nghĩ lại, với cục diện ta bỏ lại cho Trần Thuyên ở đại lễ phong phi ngày ấy, hắn sẽ không ngu xuẩn tới mức để lộ tin này ra ngoài. Nếu để lộ việc đệ nhị cung phi bỏ chạy ngay trong ngày đại hôn, cha ở biên ải Ai Lao sẽ nghĩ sao? Rồi hắn làm sao có thể xử lý thân phận khó nói của Thanh Liên ? Tuy nhiên, tính tình chú Đạt hồn hậu chất phác, ta không muốn chú ấy biết nhiều nên liền thở dài bịa đại ra một lý do hợp lý.

"Con nghe nói Đại Vương bệnh nặng nên trong lòng vô cùng lo lắng, quan gia lại bận rộn trăm công nghìn việc, dăm bữa nửa tháng cũng không có thời gian qua chỗ của con. Chú biết đấy, quy tắc hậu cung nhiều vô số kể, quan gia không triệu thì dù là cung phi cũng không được tự tiện tới xin gặp, cực chẳng đã con mới phải trốn ra khỏi cung."

Quả nhiên chú Đạt nghe ta nói lời này liền thở dài nặng nề, ta nghĩ có lẽ chú ấy đang cảm thây khó xử vì dù sao với bổn phận của chú ấy, chuyện hậu cung không phải là loại vấn đề mà chú ấy có tư cách bàn tới. Ta nhân cơ hội chú Đạt khó xử không nghĩ ra câu đáp trả liền hỏi phủ đầu.

"Lần này con rời cung không đi một mình, vốn thuyền của bọn con an toàn xuôi dòng sông Đuống đã được nhiều ngày. Không ngờ tới. đêm qua bão lớn, thuyền bị đứt dây buộc, va phải đá ngầm mà bị đánh chìm. Bọn con vì quá cấp bách nên đành bỏ thuyền nhảy xuống sông bơi vào bờ. Không ngờ gần tới bờ lại đụng trúng xoáy nước nên lạc mất thuộc hạ. Không biết khi chú cứu được con thì có thấy ai khác hay không?"

Chú Đạt dường như không lường trước ta không đi một mình nên đột nhiên ngẩn người, nhìn vẻ mặt của ông ấy thì rõ ràng ông ấy đang nghĩ lại tình huống lúc ông cứu được ta. Ta kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau Chú Đạt liền nhìn ta lắc đầu.

"Không thấy, trên suốt khúc sông Đuống trước khi cập bến Vạn Kiếp chúng ta cũng không thấy xác tàu đắm hay xác người nào, con có nhớ bọ con bị nạn ở khúc sông nào hay không?"

Nếu đã như vậy, có lẽ những người còn lại đều đã lên bờ, hoặc đã có người cứu. Nghĩ lại, nếu không vướng bận ta trên lưng, có lẽ cái xoáy nước ấy không thể làm khó Phùng Thanh, Chi thị đã có Trọng Lâm chăm sóc, Chu Minh và nhóc Lâm đều có kinh nghiệm sông nước. Không có ta và Nguyễn Thị La là gánh nặng, dù họ có rơi vào tay Chu lão gia đi chăng nữa thì lão cũng chẳng có lý do gì để giết bọn họ, thậm chí cứu được Phùng Thanh còn tạo cho lão một cái ân tình với Trần Khánh Toàn, lão sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy cơ chứ, chắc chắn họ sẽ an toàn.

Nhưng nói dại, nếu như tất cả mọi người đã chết ... Ta không dám nghĩ tới trường hợp này, hai mắt liền nhắm chặt, lồng ngực đau âm ỷ tới mức hít thở không thông. Có lẽ thấy phản ứng của ta bất thường, chú Đạt liền vội vàng vỗ lưng ta hỏi.

"Con cảm thấy khó chịu chỗ nào? Để ta gọi thầy quay trở lại."

Ta giật mình kéo tay áo của Chú Đạt, Trong lòng ta tự chấn an bản thân, người chết phải thấy xác, Chú Đạt đã nói ngoài ta thì không còn thấy bất kỳ xác người nào. Trong lúc này, ta không được phép loạn.

Ta hít sâu vài hơi mỉm cười nhìn Chú Đạt nói.

"Con không sao? Chỉ là hơi lo lắng cho thuộc hạ đi cùng mà thôi. Chú có thể giúp con tìm kiếm tung tích của họ được không?"

Chú Đạt thấy ta không có vấn đề gì liền mỉm cười gật đầu.

"Yên tâm, chuyến đi lần này bề trên giao cho ta không ít nhân thủ, để họ ngồi không thì thật là phí phạm. Con nói xem thuộc hạ của con tên là gì? Ngoại hình ra sao? Ta sẽ cử họ đi nghe ngóng."

Nghe ông ấy xác nhận, ta liền vui mừng thuật lại vắn tắc đặc điểm nhận dạng của mỗi người bọn họ, trong đó Chu Minh và Phùng Thanh có thể coi là người có tướng tá dễ nhận thấy nhất. Chú Đạt cẩn thận ghi chép lại lời ta nói vào một tờ giấy, đợi mực khô rồi mới gấp lại đứng lên. Ta giật mình kéo tay áo ông ấy hắng giọng cầu xin.

"Chú Đạt, lần này con trốn khỏi hậu cung không nhiều người biết, nếu tin này để lộ ra bên ngoài chỉ sợ sẽ làm liên lụy tới cha. Chú đừng ..."

Chú Đạt thấy ta quẫn bách liền hiểu ý, ông ấy gật đầu cười nói.

" Không sao, người đi cùng ta lần này đều là ám vệ trẻ tuổi vốn được huấn luyện ở Vạn Kiếp, chưa từng tới kinh thành, khẳng định không biết thân phận của con. Sau này con khỏe rồi cứ làm thư đồng đi sát cạnh sư tổ. Có dịp thuận lợi, ta sẽ sắp xếp để con đi theo sư tổ tới yết kiến Đại Vương."

Ta có được lời đảm bảo của chú Đạt, tâm trạng liền trở nên nhẹ nhàng. Nhìn ông ấy đi ra khỏi phòng rồi ta mới cảm thấy thật sự mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống gối liền mơ màng chìm vào giấc ngủ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net