Q2. Chương 103 - Thân thế phức tạp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm ấy ta ngủ không sâu, lại không có Linh thị và Chi thị bầu bạn nên ngay khi gà gáy tiếng đầu tiên đã tỉnh giấc rời giường. Ngày mai là mồng một tháng năm, cũng là ngày cuối cùng trước khi chúng ta tiến vào Vạn Kiếp.

Kể từ trạm dừng chân này, chúng ta chỉ cần đi thêm nửa ngày cưỡi ngựa là sẽ tới đền Kiếp Bạc, từ đền Kiếp Bạc vào tới Vương phủ chưa mất tới hai canh giờ. Trong lòng ta lúc này không những lo lắng mà còn có cảm giác bồn chồn không yên, như thể sắp có chuyện xấu xảy ra.

Từ trước tới nay, ta là người có thể dễ dàng điều khiển phản ứng của bản thân. Nhưng ngay lúc này, dù không có uy hiếp nào bên cạnh, ta cũng không thể an ủi cõi lòng mình. Càng nằm càng cảm thấy bồn chồn, ta liền dứt khoát ra ngoài đi dạo một vòng cho khuây khỏa.

Sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, từ cửa phòng nhìn ra tiền viện, ta có thể thấy bóng dáng cứng cáp của hai hàng thị vệ. Vì không muốn chạm mặt ai, ta quyết định men theo hàng cây chuối xum xuê đi về phía ao sen.

Người chủ của trạm nghỉ có dụng ý rõ ràng khi tạo ra lối đi này. Con đường lát gạch thô được che mát bởi hai hàng cây chuối cao quá mái nhà, những cái lá to lớn đan xen vào nhau như một mái vòm tự nhiên, ban ngày, dù nóng tới đâu, chỉ cần đi dưới tầng lá này liền sẽ cảm thấy mát mẻ sảng khoái. Tuy nhiên, trong cái ánh sáng chạng vạng của buổi sớm mai này nó lại mang một vẻ lạnh lẽo âm u.

Ta mang theo tâm trạng ngổn ngang thả bước chậm rãi dưới tán lá tăm tối, bên tai văng vẳng tiếng ếch kêu và tiếng người dân chuẩn bị ra đồng. Không khí này khiến ta nhớ tới ngày còn thơ ấu, ngày ngày dậy sớm phụ mẹ kiểm lại số tiền thu được đêm trước đó.

Khi ấy thư phòng của mẹ nằm trong một viện nhỏ biệt lập, bên khung cửa sổ cũng trồng một bụi chuối lớn, quanh năm chỉ có lá, rất hiếm khi đậu quả. Mỗi lần ta trốn học thường hay thích chui trong cái bụi chuối ấy nghe lỏm các cuộc hội thoại của mẹ. Khổ nỗi, ngày nhỏ tính tình ta vô tâm vô phế, dù có là đại sự gì thì vào tai trái sẽ lọt sang tai phải, bây giờ có vắt óc suy nghĩ cũng không nhớ ra điều gì.

Ta không khỏi thở dài ngắt đại một mảnh lá chuối để cầm trên tay xé chơi.

"Roạt." Ta vừa xé vừa tự lẩm bẩm.

"Không được, thử nghĩ lại một lần nữa xem nào."

"Roạt."

"Mẹ chỉ dùng thư phòng để làm hai việc, kiếm tiền và tiếp các vị khách quan trọng."

"Roạt."

"Khi mẹ kiểm sổ sách thì sẽ chỉ nói chuyện với quản gia. Người này trung hậu, không có người thân, chết già trong lâu, không có khả năng tìm hiểu thêm được cái gì."

"Roạt."

"Khi mẹ tiếp khách quan trọng thì chỉ có thể là thuộc hạ của đại vương và thái hậu. Khoan ..."

Mũi giày của ta chợt khựng lại, toàn thân như bị cắm rễ trong lòng đất. Ta nhớ rõ có một lần, thư phòng của mẹ tiếp một vị khách lạ mà người này không nói ngôn ngữ của Đại Việt.

Vạn Nguyệt lâu là thanh lâu lớn nhất kinh thành, khách tới nơi ấy không chỉ có quan lại cấp cao, đó còn là điểm tới quen thuộc của thương nhân khắp nơi. Nhờ thường xuyên tiếp xúc với những người khách đó mà ta có thể phân biệt được một vài loại ngôn ngữ dù nghe không hiểu. Ta nhớ rõ người khách hôm ấy là một nam nhân khoảng tứ tuần, thân mặc trang phục Nguyên triều. Xiêm y của ông ta tuy rách rưới nhưng vẫn nhìn ra được chất liệu quý giá. Từ đầu tới chân ông ta có không ít vết thương vẫn còn đang chảy máu. Mẹ tiếp chuyện người này không lâu, ông ta tuy mặc trang phục Nguyên triều nhưng lại nói ngôn ngữ không phải của Nguyên triều. Mẹ cũng đối đáp với ông ta trôi chảy bằng thứ ngôn ngữ ấy. Tuy ta không hiểu gì nhưng rõ ràng bà không hề tỏ ra vẻ xúc động, thái độ hoàn toàn chỉ như là gặp mặt người dưng. Khi câu chuyện kết thúc, người nọ liền lập tức giận dữ bỏ đi. Sau này ta cũng chưa từng thấy ông ta quay trở lại.

Ngày ấy, ta còn nhỏ nên không để tâm tới sự kiện này, bây giờ đột nhiên nghĩ tới thì liền thấy có điểm kỳ lạ.Trong suốt thời gian ta ở Van Nguyệt lâu, từng theo mẹ học một vài câu giao tiếp thông thường của một số ngôn ngữ thông dụng để trao đổi với khách nhân. Ta biết rõ dù mẹ rất thông minh nhưng cũng không thể nghe nói trôi chảy bất kỳ một loại ngôn ngữ nào. Mỗi khi giao tiếp, dù muốn hay không, bà cũng sẽ bị vấp váp nhất định. Ấy vậy mà trước mặt người nọ, mẹ lại có thể nghe nói trôi chảy, không hề ngắc ngứ. Rõ ràng, đó phải là một loại ngôn ngữ mà mẹ vô cùng quen thuộc, quen tới mức dù không luyện tập hàng ngày nhưng chỉ cần nghe qua vẫn có thể nói như là một loại bản năng.

Theo như sư tổ nói, mẹ vốn là cô nhi, đi theo sư tổ học nghệ từ khi còn rất nhỏ. Sau này, khi gia nhập quân triều đình bà lại chỉ ở kinh thành phục sự Đại Vương. Vậy thì bà làm sao có thể học được ngôn ngữ của nước khác?

Khả năng duy nhất đó chính là ngôn ngữ mà bà học được trước khi đi theo sư tổ.

Lẽ nào mẹ không phải là người Đại Việt?

....................

Ta mải mê suy nghĩ sâu xa nên vẫn đứng nguyên giữa hàng cây chuối âm u, lúc này, từ phía xa liền vang lên tiếng ai đó đang chạy rất gấp. Ta không muốn gặp ai nên toan quay trở lại đường cũ, không ngờ đi được vài bước lại nghe tiếng xì xào nói chuyện vọng tới từ cuối đường. Ta không làm gì sai nhưng đột nhiên cảm thấy chột dạ nên liền trốn vào trong tầng lá chuối xum xuê.

Ta vừa ẩn mình, hai nhóm người từ hai phía liền đi tới, ta không nhìn rõ họ là ai, chỉ nghe tiếng người nói chuyện.

"Anh kia, sáng sớm tinh mơ chạy nhanh thế làm gì? Cẩn thận làm phiền tới khách nhân."

"Bẩm quản gia, tiểu nhân có chuyện cấp báo tới Chu đại nhân."

"Chu đại nhân vẫn chưa thức giấc, đợi nửa canh giờ nữa có được không?"

"Ai da, tiểu nhân chỉ sợ việc này không thể chậm trễ một khắc nào."

Ta không nghe tiếng người trả lời, một lúc sau lại vang lên tiếng bước chân đi xa dần về phía hậu viện.

Phòng ngủ của chú Đạt cách cái viện nhỏ nơi ta ở không xa, cũng không cần đi qua trạm gác ở cửa. Vì tò mò muốn biết đại sự cấp bách là gì, ta liền quyết đoán bám theo bọn họ.

May cho ta,vì trước đây từng học một vài bộ pháp phòng thân từ mẹ và chú Đạt nên có thể dễ dàng đi theo những người kia. Thấy cửa phòng chú Đạt ngay trước mặt, ta liền lựa một gốc cây to để ẩn mình.

Quản gia đưa tay gõ lên cửa ba tiếng rồi mới cất tiếng gọi.

"Chu đại nhân đã dậy chưa ạ?"

Bên trong không có tiếng người trả lời, quản gia nhíu mày quay lại lườm tên hầu đưa tin một cái rồi mới tiếp tục gõ ba tiếng mạnh hơn lên cửa. Không đợi ông ta lên tiếng, trong phòng liền có tiếng động sột soạt phát ra, không tới nửa khắc sau chú Đạt đã mở cửa, khuôn mặt ông vô cùng tỉnh táo, quả nhiên là tác phong của quân nhân.

"Có chuyện gì gấp vậy?" Chú Đạt hắng giọng hỏi.

"Bẩm đại nhân, người này có tin cấp báo." Quản gia cung kính cúi người thưa lại.

Chú Đạt nheo mắt nhìn tên hầu đưa tin, hắn cúi người trước mặt chú dâng lên một vật sau đó chú Đạt mới ồ lên.

"Ồ, ngươi là người bên cấm vệ quân."

"Thưa đại nhân đúng ạ." Tên hầu cũng cung kính gập người. Hắn vừa dứt lời, quản gia cũng giật mình vội vàng khoanh tay xin lui xuống.

Đợi người của dịch trạm đi rồi, Chú Đạt mới quay sang tên hầu nói.

"Có tin gì gấp nói đi."

"Bẩm đại nhân, quan gia bí mật xuất cung để tới thăm Đại Vương, thủ lĩnh cấm vệ quân sai tiểu nhân đưa tin trước cho đại nhận để chuẩn bị nghênh giá. Bệ hạ còn truyền khẩu dụ rằng nhiệm vụ cứu người là quan trọng nhất, khi đại nhân tới thì cứ trực tiếp đưa thần y vào xem bệnh cho Đại Vương trước, không cần phải đợi thánh giá."

Chú Đạt nghe xong lời này khuôn mặt vẫn không lộ vẻ ngạc nhiên mà chỉ gật đầu rồi lệnh cho tên hầu lui xuống. Đợi cho xung quanh không còn người nào, ta liền vội vàng đi tới trước phòng chú Đạt, bây giờ ta đã hiểu vì sao gần đây trong lòng liền có cảm giác bồn chồn không yên.

Lúc này cửa phòng của Chú Đạt vẫn mở rộng, còn ông ấy thì đã quay người đi vào bên trong, ta liền đứng trước thềm gọi nhỏ.

"Chú Đạt, con có thể vào được không?"

Ta cứ nghĩ Chú Đạt đã đi vào trong phòng, không ngờ tới vừa mới dứt lời đã thấy ông xuất hiện sau cánh cửa thở dài lắc đầu.

"Đúng là không thể nào qua được mắt con mà, biết thế này, ngay từ đầu sao con không nói một tiếng với quan gia. Biết đâu bệ hạ sẽ đồng ý để con đi cùng, đỡ một đường bôn ba, gặp nạn."

"Nếu như con thật sự ở trong cái chốn người ăn thịt người ấy thì chưa đợi Đại Vương lâm bệnh con đã chết trên tay của nữ nhân khác trăm lần rồi." Không nhắc tới thì thôi, vừa nghe việc Trần Thuyên sắp sửa tới đây, trong lòng ta không thể kìm chế mà bốc hỏa. Ta tuy muốn nhếch miệng nói mỉa câu này nhưng vân kìm nén lựa lời đáp lại chú Đạt.

"Chú nghĩ thử xem con rời khỏi hậu cung đã hai mươi mấy ngày mà còn chưa có ai nhận ra, cũng đủ thấy lòng của quan gia đâu có ở chỗ con. Kỳ thực, hậu cung có hàng chục nữ nhân, con đã chẳng phải là người nổi bật nhất thì làm sao có cơ hội gặp quan gia mà xin xỏ cơ chứ. Hi vọng vào người khác thì chi bằng cứ dựa vào bản thân thôi."

Ta biết chú Đạt là bậc chính nhân quân tử, cả đời ở giá vì một nữ nhân duy nhất nên có thể hiểu được lời này. Quả nhiên nghe ta nói vậy, ông không tiếp tục chủ đề hậu cung mà chỉ thở dài hỏi.

"Dự định của con thế nào? Mấy ngày nữa quan gia sẽ tới đây, sư tổ của con và ta sẽ không tránh khỏi phải qua đó diện thánh, nếu còn giữ con lại bên cạnh thì trước sau cũng bị phát hiện. Cung phi vụng trộm xuất cung là khi quân đại tội. Con không lo cho bản thân cũng nên lo cho cha con và người nhà ở biên ải. Chi bằng ta cho con vài người, nhận dịp chưa ai biết tới thì quay trở lại hậu cung đi."

Ta đã đi tới nơi này rồi, đâu thể nào bỏ cuộc dễ dàng như thế, loại chuyện ẩn thân trong lòng địch này cũng không thể làm khó được ta. Chính vì vậy ta liền mạnh dạn đề xuất.

"Đối với con, Đại Vương không chỉ là chủ nhân mà còn có ơn dưỡng dục, bây giờ con đã tới đây rồi sao nỡ quay lưng không tới gặp ông cơ chứ. Đằng nào thì quan gia đã truyền khẩu dụ cho chú và sư tổ không cần phải đợi, con sẽ trà trộn đi theo sư tổ, nhân lúc người khám bệnh mà gặp mặt Đại Vương một lần. Sau đó rời đi cũng chưa muộn. Nhưng thật sự con có chuyện cần nhờ chú giúp đỡ."

Chú Đạt nghe sắp xếp của ta như vậy liền gật đầu nói.

"Thầy là thần y trên giang hồ, có thư đồng theo bên người là chuyện bình thường, con chỉ cần dụng tâm thay đổi bề ngoài một chút khẳng định khó có người nhận ra. Chuyện khám bệnh cũng không phải một lần là xong, con có rất nhiều cơ hội. Nhưng tốt nhất là nên rời đi trước khi quan gia tới Vương phủ. Nói đi, con cần ta giúp chuyện gì?"

Ta gật đầu đồng ý với Chú Đạt rồi đáp lại.

"Kỳ thực ở Vạn Kiếp này con vẫn còn một cơ sở ngầm nhỏ, nếu như tỳ nữ của con thoát được khỏi cơn bão trên sông thì sẽ tới đó đợi con, đi cùng với nàng ấy còn có truyền nhân của dòng họ Nguyễn thần y ở phủ Xích Đằng, nếu tìm được họ, có lẽ sẽ giúp ích được cho sư tổ."

Yêu cầu này của ta không hề gây hại mà còn có lợi, chú Đạt nghe xong liền mỉm cười đồng ý. Có được lời đảm báo chắc chắn của chú ấy rồi, ta liền yên tâm trở về viện của mình chuẩn bị xuất phát tới Vương phủ.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net