Q2. Chương 104 - Giang hồ thật nhỏ, nhìn quanh ai cũng là người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chú Đạt là người của Hưng Đạo Đại Vương nên đương nhiên thuộc hạ trong tay ông ấy đều có hiệu suất làm việc rất tốt. Ta đi theo sư tổ cùng đoàn người khởi hành thêm nửa ngày đường đã tới Vạn Kiếp, cả đoàn liền dừng chân nghỉ ngơi ăn trưa.

Vừa bước chân vào trong quán ăn, ta đã thấy Linh thị và Nguyễn Thị La đợi sẵn.

Thấy ta bước vào, cả hai người họ vội vàng chạy tới. Linh thị đi theo ta lâu ngày, từng gặp chú Đạt vài lần nên có lẽ đoán được phần nào sự việc, trông nàng ấy không có vẻ gì là lo lắng. Tuy nhiênn khuôn mặt của Nguyễn Thị La lại vô cùng hoang mang. Ta liền cầm tay của nàng ta trấn an.

"Đừng lo lắng, người ở đây đều là thuộc hạ tin cậy của Hưng Đạo Đại Vương, không ai có thể làm hại cô. Chắc buổi sáng hôm nay cô bị ngạc nhiên không ít, cùng vào trong ăn cơm trưa rồi chúng ta từ từ nói chuyện trên đường."

Nguyễn Thị La nghe ta nói vậy mới mỉm cười gật đầu, khuôn mặt xinh đẹp lập tức bừng sáng lên khiến người xung quanh lóa mắt. Từ phía sau liền có người lên tiếng.

"Ồ cô bé này là ai, lão nhìn quen lắm này."

Dù ta đã nghe qua giọng nói sang sảng của sư tổ nhưng vẫn bị giật mình, quay lại đã thấy ông đứng ở thềm cửa nheo mắt nhìn Nguyễn Thị La. Cũng may, đúng lúc ấy chú Đạt cũng bước vào phá vỡ không khí ngượng ngùng.

"Mọi người còn đứng ở đây làm gì thế. Thầy, có chuyện gì thì vừa ăn vừa nói, sau bữa trưa chúng ta cần lập tức khởi hành ngay."

Chú Đạt vừa dứt lời, từ bên trong quán ăn liền có người hầu đi tới đưa mọi người vào chỗ ăn cơm. Bởi vì tình huống cấp bách nên chú Đạt và sư tổ không hề để ý tiểu tiết mà cho phép Linh thị và Nguyễn Thị La ngồi xuống cùng một bàn. Trong lúc đợi người hầu dọn trà và đồ ăn ta liền lên tiếng giới thiệu.

"Giới thiệu với chú và sư tổ, vị này là Nguyễn Thị La, truyền nhân của dòng họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng. Giới thiệu với cô nương đây là sư thúc của ta tên Chu Đạt, còn vị này là sư tổ ... ờ ... cũng là một người nổi danh trên giang hồ."

Ta nói tới đây mới cảm thấy ngập ngừng có lỗi, từ nhỏ, mẹ chưa từng nói với ta về sư tổ. Khi được chú Đạt cứu ta liền thuận miệng nghe theo ông gọi sư tổ, chưa từng nghĩ tới chuyện hỏi thật ra quý danh của ông ấy là gì. Lúc này không khỏi tự xỉ vả sự sơ ý của bản thân. Dường như thấy ta thất thố, chú Đạt bên cạnh liền mỉm cười nói đỡ.

"Người trên giang hồ thường gọi thầy là lão Trúc."

Nguyễn Thị La nghe vậy hai mắt liền mở lớn rồi lập tức đứng dậy chắp hai tay vái sư tổ.

"Tiểu nữ ngưỡng mộ danh tiếng Trúc lão tiền bối đã lâu, hôm nay mới được gặp."

Nhìn hành động này của nàng ấy ta cũng giật mình. Trước đây, trong quá trình làm ăn, ta thi thoảng có giao lưu với nhân sĩ giang hồ. Ta thường nghe người ta đồn đại về một vị thần y được ví như Hoa Đà tái thế, tên chỉ có một chữ Trúc. Nghe nói người này hành tung thần bí, không phải ai muốn gặp cũng có thể. Có lẽ, không ai ngờ được, lão Trúc cũng đã quy thuận triều đình.

Sư tổ nhận một lạy của Nguyễn Thị La rồi mới cười nói.

"Không cần câu nệ, lão đã tới cái tuổi gần đất xa trời, một chút danh tiếng này cũng chẳng dám đem ra khoe khoang với người đời. Thánh nhân đã dạy Trường Giang sóng sau xô sóng trước, có khi y thuật của cô nương đây còn tiến bộ hơn cả lão không chừng. Mười mấy năm trước lão từng có cơ hội tới thăm cha cô, cũng đã nghe cha cô khen ngợi con gái thông minh sáng dạ. Khó trách bây giờ vừa gặp qua cô nương đã cảm thấy thân quen. Không biết bây giờ cha cô có khỏe không?"

Ta ở bên sư tổ chăm chú nghe họ đối đáp, nhưng lời này sư tổ nói ra quá nhanh khiến ta không kịp phản ứng. Nguyễn Thị La vừa nghe sư tổ hỏi về gia quyền liền không kìm được nước mắt.

"Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, người nhà của tiểu nữ không lâu trước đã bị kẻ xấu hãm hại, chỉ còn một mình tiểu nữ sống sót."

Nguyễn Thị La nghẹn ngào trả lời sư tổ, nước mắt rơi như đê vỡ, thấy tình hình không ổn ta liền ôm lấy nàng ấy vỗ về.

"Là do lỗi của ta chưa nói trước tình hình của cô nương với sư tổ. Cô nương nếu quá đau buồn thì đừng nhắc tới. Nếu sư tổ đã coi cô là đồng đạo giang hồ thì ta lại càng phải chắm sóc cô nhiều hơn. Nào, mau ngồi xuống ăn cơm."

Ta kéo Nguyễn Thị La ngồi xuống băng ghế rồi dùng mắt ra hiệu với sư tổ và chú Đạt, họ liền hiểu ý không tiếp tục câu chuyện xã giao nữa.

...................

Cơm nước xong xuôi, quả nhiên Nguyễn Thị La chỉ gảy vài đũa rau. Mấy ngày tới ta còn cần nàng ấy giúp đỡ nên đương nhiên không thể không để ý sức khỏe của nàng. Ta liền dặn Linh thị cầm theo một nắm cơm với thịt kho khô lên xe ngựa để nàng ấy có thể ăn trên đường đi.

Từ trung tâm Vạn Kiếp tới vương phủ còn khoảng hai canh giờ cưỡi ngựa. Chú Đạt thương mấy người bọn ta là thân con gái, không chịu nổi nắng gió nên sắp xếp cho ba nữ nhân bọn ta một cỗ xe ngựa. Đợi cho đoàn người khởi hành rồi ta mới quay sang Linh thị và Nguyễn Thị La nói.

"Đêm hôm ấy mưa bão lớn, làm thế nào mà hai người thoát được lên bờ?"

Linh thị nhìn ta trả lời.

"Đêm hôm ấy sau khi tiểu thư rời đi, bọn em đều không ngủ. Khoảng nửa đêm thì nghe tiếng động ở thân thuyền, sau đó thuyền liền va và một mỏm đá lớn. Thành thuyền bị vỡ ra, lúc ấy em không nghĩ được nhiều, liền lập tức nhảy lên mỏm đá ấy. Cũng may mỏm đá ấy khá gần bờ nên bọn em đã lên bờ kịp trước khi trời bắt đầu đổ mưa."

Tuy tình huống hoàn toàn ngoài dự đoán nhưng phản ứng của Linh thị quả nhiên không khiến ta thất vọng. Ta thuật lại một chút tình hình của bản thân sau đêm hôm ấy rồi mới hỏi Linh thị.

"Ta có nhờ Chú Đạt tìm tung tích của Chi thị và mấy người Phùng Thanh nhưng mấy ngày rồi vẫn chưa có tin gì. Em có nghe ngóng được thông tin nào khác không?"

Linh thị mở lớn mắt nhìn ta, sau đó nàng ấy mới thở dài lắc đầu.

"Vì thân phận của Nguyễn cô nương đặc biệt nên em nghe theo lời tiểu thư dặn dò, suốt đêm hôm ấy và ngày hôm sau đi không ngừng tới căn nhà của chúng ta ở Vạn Kiếp. Để đề phòng bất trắc, những ngày sau đó cũng rất ít khi ra ngoài nên không nghe được tin tức gì."

Ta không khỏi thở dài cần tay Linh thị vỗ nhẹ.

"Không sao, người của chú Đạt đều là ám vệ tinh nhuệ của Hưng Đạo Vương, nếu họ không nghe được tin tức gì thì có nghĩa là tin tốt. Ta đoán sự việc đêm hôm ấy dù ít dù nhiều cũng có bàn tay của cha con họ Đinh kia nhúng vào, trước sau gì lão cũng sẽ tìm cách lôi kéo Phùng Thanh cùng tới Vạn Kiếp. Lại nói, trong tay Phùng Thanh không có nhiều người, chắc chắn hắn sẽ lợi dụng đám vô lại trong tay họ Đinh để tìm ta. Ta đoán nếu họ bình yên vô sự, trước sau gì chúng ta cũng sẽ hội ngộ với họ ở Vương phủ."

Linh thị và Nguyễn Thị La đều là người hiểu biết, họ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu tán thành ý kiến với ta. Lúc này Nguyễn Thị La mới lên tiếng.

"Từ nơi này, dự định tiếp theo của tiểu thư thế nào?"

Ta có thể nhìn thấy rõ vẻ lo lắng trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy. Khi lên kế hoạch lợi dụng cha con họ Đinh để cắt đuôi Phùng Thanh, ta đã nghĩ sẽ dùng Nguyễn Thị La làm điều kiện trao đổi với Đinh lão. Nếu lão muốn nàng ấy ngoan ngoãn phục tùng thì phải có ta bên cạnh, nhờ đó ta có thể giả dạng theo nàng ấy vào được Vương phủ. Tuy nhiên, giờ đây có qúa nhiều chuyện nằm ngoài khả năng dự đoán của ta, ta không dám chắc có thể nói gì lúc này nên chỉ có thể thẳng thắn giải thích.

"Tình hình hiện tại thay đổi theo biến chuyển bệnh tình của Đại Vương, những ngày tới sẽ có rất nhiều thế lực quân phiệt khắp nơi tới Vạn Kiếp. Để đảm bảo an toàn, ta sẽ sắp xếp cô làm nữ đệ tử đi theo sư tổ. Sư tổ không những là cao thủ võ lâm mà còn là bậc đức cao vọng trọng dưới trướng Đại Vương, kể cả có là vị chủ nhân kia cũng chưa chắc có thể làm khó ông ấy chứ đừng nói tới cha con họ Đinh kia. Dù có tình cờ chạm mặt cũng không ai có thể làm gì cô. Về phần ta và Linh thị, bọn ta không tiện lộ mặt nên sẽ đóng giả tỳ nữ theo hầu hai người. Ta cũng muốn cho cô một kế hoạch rõ ràng nhưng trong lúc này chúng ta đành phải tùy cơ ứng biến thôi."

Nguyễn Thị La tuy gật đầu đồng ý với ta nhưng vẫn tiếp tục hỏi.

"Tiểu nữ mạn phép muốn hỏi mục đích cuối cùng của tiểu thư khi tới vương phủ là gì không?"

Ta quan sát kỹ sắc mặt của Nguyễn Thị La, rõ ràng tuy nàng ta đã đồng ý trao đổi điều kiện với ta nhưng không phải đã hoàn toàn tin vào ta. Nghĩ về việc sắp tới nàng ấy theo bên người sư tổ, trước sau gì cũng biết thân phận của ta. Thêm vào đó, ta còn phải nhờ vả nàng ấy nhiều chuyện, ta không ngại nói cho nàng ấy một phần sự thật.

"Cô nương có nhớ mấy ngày trước khi thuyền chúng ta đậu ở bến Chí Linh cô đã từng hỏi ta liệu có muốn trả thù cho cha mẹ hay không?"

Nguyễn Thị La nghe ta hỏi thì gật đầu xác nhận, thấy vật ta tiếp tục nói.

"Kỳ thực ta phải xin lỗi cô, thật ra cha mẹ của ta không phải chết trong tay cường đạo, ta nói vậy với cô là bởi vì thân phận của ta có chút đặc biệt."

Ta vừa dứt lời, Nguyễn Thị La liền lên tiếng.

"Tiểu nữ tuy không va chạm nhiều với người kinh thành nhưng có thể thấy được tiểu thư có thân phận rất tôn quý. Nhưng mong tiểu thư hiểu cho, tiểu nữ tuy vì muốn trả thù mà nương nhờ tiểu thư nhưng không có nghĩa là tiểu nữ sẽ đồng ý làm bất kỳ chuyện gì mà tiểu thư muốn. Hưng Đạo Đại Vương là vị thánh sống được bách tính Đại Việt tôn thờ, tiểu nữ thà chết cũng sẽ không làm gì tổn hại tới ngài ấy."

Ta đương nhiên cũng không muốn làm gì hại tới lão cáo già. Với ông ấy, ta có thể chỉ là một quân cờ nhưng đối với ta, ông không chỉ là chủ nhân mà còn là thầy. Nếu thật sự ông ấy có trách nhiệm trong cái chết của mẹ thì ta muốn có một cơ hội đối mặt để hỏi rõ lý do. Chính vì thế, ta không ngại tỏ thái độ rõ ràng với câu chất vấn của Nguyễn Thị La.

"Ta vốn không muốn để cô nương dấn sâu vào ân oán trong triều đình nên mới không để cô biết thân phận thật. Nhưng mấy ngày tới đây cô sẽ theo bên sư tổ và chú Đạt, sớm muộn cô cũng sẽ biết ta là ai nên ta không ngại nói trước. Cha của ta chính là Thượng tướng quân Phạm Ngũ Lão, nói vậy, cô có đoán được ta là ai không?"

Quả nhiên chuyện của ta toàn thiên hạ đều biết, chỉ vừa nghe tới tên cha, Nguyễn Thị La liền trợn tròn mắt há hốc mồm, sau đó ta thấy phản ứng của nàng ấy liền trở nên trì trệ, nàng luống cuống ngã ngồi trên mặt đất, lắp bắp nói.

" Tiểu thư là ... à không ... cung phi ..."

"Suỵt!"Ta vội vàng chặn tiếng nói của Nguyễn Thị La rồi mới lắc đầu đỡ nàng ấy.

"Cô thấy chưa, không biết gì vẫn là tốt hơn. Thật ra mẹ của ta là vợ cả của cha, hai người họ cùng chú Đạt đều là đồ đệ của sư tổ .Rất lâu trước đây, vì nạn ngoại xâm, hai người cùng đầu quân dưới trướng Đại Vương. Tuy nhiên, khi ấy vì mẹ đã mang thai ta nên không thể theo quân lên chiến trường. Bà ấy đã trở thành cơ sở ngầm của Đại Vương ở kinh thành, cũng vì vậy mà suốt bảy năm đầu đời ta không biết mình có cha. Sau này vì cha được Đại Vương gả Anh Nguyệt quận chúa, mẹ quyết định không theo ông ấy tới biên giới Ai Lao. Vì thế, ta cũng ở lại kinh thành theo bà phụng sự Đại Vương. Mấy năm trước, ta có việc rời khỏi kinh thành, bị cường đạo tấn công bất ngờ, thập tử nhất sinh trở về kinh thành thì mới biết được mẹ đã qua đời.

Hai năm trước, cha trở về kinh thành dự tiệc mừng thọ của thái hậu. Ta trở về nhận tổ quy tông, may mắn được nhà vua để mắt mà trở thành đệ nhị cung phi.

Ta cứ nghĩ vào hậu cung rồi, có thế lực trong tay, ta có thể thuận lợi điều tra lại nguyên nhân cái chết của mẹ. Nhưng không ngờ hậu cung là chốn muôn hoa khoe sắc, một người không có vẻ ngoài rực rỡ như ta vào nơi ấy liền trở nên nhạt nhòa, cả năm trời không gặp được quan gia một lần.

Tháng trước, ta nghe ngóng được bệnh tình của đại vương chuyển xấu, trước đây mẹ lại là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng của ngài, ta không thể bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để gặp mặt ông ẩy hỏi cho rõ chuyện gì đã xảy ra."

Ta đã dốc hết lòng nói ra sự thật, Nguyễn Thị La liền buông xuống lòng cảnh giác, nàng ấy cúi đầu nói.

"Cảm ơn cung phi đã tin tưởng, tiểu nữ hiểu rồi. Tiểu nữ sẽ dốc lòng giúp đỡ cung phi thực hiện được nguyện vọng. Chỉ mong sau khi mọi chuyện đã xong, người sẽ không quên lời hứa với tiểu nữ."

Lần nữa đạt được sự tin tưởng của Nguyễn Thị La, sự nặng nề trong lòng ta liền được cởi bỏ, ta cầm tay nàng ấy nói.

"Cô nương yên tâm. Nếu cô nương có khả nặng trị khỏi bệnh của Đại Vương, với hiểu biết của ta về ông ấy, ông ấy sẽ giúp cô vạch trần tội ác của cha con họ Đinh kia. Nếu như cô đã tận lực mà không thể thay đổi gì, với binh quyền trong tay của cha ta, khiến vị chủ nhân kia phải giao ra một con tốt nhưng cha con họ Đinh là chuyện đơn giản.

Tuy nhiên, vì bệnh tình của Đại Vương, những ngày tới sẽ có không ít người tới vương phủ, nếu họ biết được một cung phi lại trốn khỏi hậu cung để tới đây thì sẽ ảnh hưởng lớn tới cha. Ta chân thành xin cô nương giúp đỡ ta che giấu thân phận."

Nguyễn Thị La toan gật đầu nhưng đột nhiên sững lại, nhìn sự ngập ngừng của nàng ấy ta liền biết được nàng ấy đang lo sợ điều gì nên lập tức trấn an.

"Cô nương yên tâm, ta chỉ cần che giấu thân phận với người ngoài chứ không phải với Đại Vương. Cô nghĩ xem, một nửa binh lực của Đại Vương đang giao cho cha của ta, Anh Nguyệt quận chúa lại là con gái ruột của ông ấy, ta liền có thể coi là cháu ngoại của ông. Về tình về lý, ông ấy đều sẽ bảo vệ ta."

Lúc này đôi vai vốn căng thẳng của Nguyễn Thị La mới thật sự trùng xuống. Nàng ấy nhìn ta mỉm cười gật đầu.

Nhìn thấy phản ứng này của Nguyễn Thị La ta mới yên tâm vỗ nhẹ tay nàng rồi dựa vào thành xe nhắm mắt nghỉ ngơi. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net