Q2. Chương 105 - Ai cũng có một lá bài tẩy cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày qua, có quá nhiều chuyện xảy ra, trí não ta luôn luôn căng thẳng như dây đàn, cả đầu óc và thể xác đều vô cùng mệt mỏi. Chỉ một lần nhắm mắt dưỡng thần, ta liền ngủ thẳng một đường tới cửa Vương phủ, Linh thị và Nguyễn Thị La phải lay mạnh, ta mới giật mình tỉnh giấc.

Bên ngoài xe ngựa lúc này vang lên tiếng người xì xào nói chuyện.

"Thuộc hạ Chu Đạt theo lệnh của quan gia mang thần y lão Trúc tới chẩn bệnh cho Đại Vương. Mong quản gia cho phép thuộc hạ đưa người trực tiếp vào phủ."

Từ khe hở trên rèm xe ngựa, ta có thể thấy rõ chú Đạt đang khoanh tay cúi người trước lão quản gia của Vương phủ. Lão quản gia này tên Đại Hành, vốn là một trong năm vị thuộc hạ thân cận của Hưng Đạo Đại Vương, chỉ huy đội thân vệ riêng bảo vệ an toàn của lão cáo già.

Sau khi Thát tặc bị đánh đuổi lần thứ ba, cha ta được phong hiệu, lãnh binh tới Ai Lao, chính thức thoát li khỏi thế lực của Hưng Đạo Đại Vương. Bốn vị mãnh tướng khác dưới trướng Đại Vương là Yết Kiêu, Dã Tượng, Cao Mang, Nguyến Địa Lô đều lãnh binh riêng trấn thủ ở các vùng khác nhau cận kề Vạn Kiếp. Riêng chỉ có tướng quân Đại Hành lại tự nguyện trở thành quản gia của Vương phủ.

Đối với người ngoài, lý do Đại Hành đưa ra là bởi trọng thương không tiện lãnh quân. Thực chất, ta biết được ông ấy nắm trong tay mạng lưới gián điệp của Hưng Đạo Đại Vương đang nằm vùng trong thế lực quân phiệt khắp nơi. Trước khi mẹ qua đời, ông ấy chính là mắt xích liên lạc giữa bà và lão cáo già.

Ta từng nghe Trần Thuyên nói, tuy Đại Hành quanh năm chỉ ở tại Vương phủ ở Vạn Kiếp nhưng lại có trí nhớ hơn người. Nghe nói, chỉ cần ông ta gặp qua ai một lần sẽ không bao giờ quên mặt. Trước đây, hàng năm ta đều tới đây chào hỏi lão cáo già một hai lần, chỉ cần bây giờ đi ra khỏi xe ngựa, chắc chắn ta sẽ bị ông ấy nhìn ra. Trái tim trong lồng ngực ta lúc này liền đập thình thịch vì lo lắng, chỉ cần Đại Hành tiến tới vén rèm xe ngựa là bao nhiêu sắp xếp của ta sẽ đổ bể.

Trong xe ngựa, ta, Linh thị và Nguyễn Thị La đều nín thở chờ đợi, không dám gây nên một tiếng động, không ngờ ghét của nào trời trao của nấy. Quản gia Đại Hành đột nhiên nhìn về phía ta rồi hất cằm hỏi.

"Đại Vương lệnh cho ngươi đi đón lão Trúc, tại sao lại có tới hai cỗ xe ngựa?"

Chú Đạt nhìn về hướng quản gia hỏi rồi gãi đầu trả lời.

"Thầy tuổi già sức yếu nên có nhận một nữ đồ đệ, người này là hậu duệ của gia tộc thần y họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng vốn nổi tiếng về y thuật trị các chứng bệnh mãn tính. Thật may, gần đây thầy cử nàng ấy cùng tỳ nữ riêng tới lân cận Vạn Kiếp có công chuyện nên liền gọi nàng ấy cùng tới Vương phủ phòng có lúc cần dùng."

Ta thấy đôi lông mày của quản gia Đại Hành hơi nhíu chặt, ông ấy liền tiến tới vài bước, lúc này cả ta và Linh thị đều chưa kịp hóa trang nên vô cùng luống cuống. Không ngờ, Nguyễn Thị La chủ động tiến tới một bước trực tiếp vén lên rèm xe rồi mỉm cười với Đại Hành.

"Tiểu nữ ra mắt tiền bối. Đã lâu không gặp, tiền bối có khỏe không?"

Quả là tin tức chấn động, thế nào mà Nguyễn Thị La này lại quen biết với quản gia Đại Hành của phủ Hưng Đạo Vương?

"Ngươi là?" Vừa nhìn thấy Nguyễn Thị La, quản gia Đại Hành liền lộ ra vẻ không chắc chắn, có vẻ như ông ta đang cố nhớ tới một sự việc trong quá khứ. Trước phải ứng ấy của Đại Hành, Nguyễn Thị La liền vén tay áo lộ ra một miếng ngọc nhỏ màu trắng được đeo quanh cổ tay bằng một sợi dây đỏ đã sờn màu. Vừa nhìn thấy miếng ngọc này, quản gia Đại Hành liền giật mình trợn mắt vui mừng hô lớn.

"Nhóc con, thì ra đúng là ngươi, đã lớn đến thế này rồi? "

Lúc này Nguyễn Thị La mới xuống khỏi xe ngựa, mừng mừng tủi tủi gạt nước mắt nghẹn ngào nói.

"Chú, thì ra chú còn nhớ con."

"Nhớ chứ, ơn cứu mạng lớn như trời bể, năm ấy nếu không nhờ cha của con cưu mang, ta đã táng thân dưới vó ngựa Thát tặc rồi. Năm ấy ta không có gì trong tay, chiến sự lại phức tạp nên chỉ có thể để lại miếng ngọc này làm tín vật. Chiến loạn qua đi, ta có quay lại nơi năm ấy tìm gặp cha con thì đã cảnh còn người mất. Thật không ngờ tới ân nhân ta vẫn đi tìm lại chính là thần y họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng."

Cả ta và Linh thị đều giật mình quay sang nhìn nhau. Lẽ nào việc nàng ấy chạy từ Xích Đằng tới đây không phải là tình cờ mà vốn đã muốn tới nương nhờ dưới trướng Đại Vương? Tâm tư cao ngạo trong lòng ta đột nhiên như bị ai đó đánh mạnh, lẽ nào, suốt quãng đường vừa qua, ta khổ sở cứu chữa rồi che giấu cho nàng ấy thực ra là bị nàng ấy lợi dụng ngược lại.

Khuôn mặt Nguyễn Thị La lúc này giống như bị rửa qua bằng nước mắt. Quản gia Đại Hành lập tức luống cuống rồi quay sang chú Đạt nói.

"Trong Vương phủ hiện tại đang chuẩn bị để nghênh đón quý nhân, sợ là không đủ chỗ cho toàn bộ thuộc hạ của ngươi. Ngươi cùng với thuộc hạ chịu khó tới phủ đệ của tướng quân Yết Kiêu ở. Về phần thầy ngươi, ta không biết ông ấy mang theo nhiều người thế này nên chỉ chuẩn bị một tiểu viện năm gian của người hầu ở bên cạnh hậu viện để tiện thăm khám cho Đại Vương. Các ngươi chịu khó ở chật chội một chút vậy. Nhóc con, có chuyện gì thì sau giờ cơm tối ta sẽ cho người tới đón con. Ngoan, nín khóc rồi đi về nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Thị La nghe vậy mới ngoan ngoãn gật đầu chùi nước mắt quay trở lại trong xe. Thấy nàng ấy cúi đầu đi vào, ta liền hít sâu một hơi để che giấu đi sự cảnh giác trong lòng nhưng Nguyễn Thị La vẫn lộ ra vẻ túng quẫn ngập ngừng hướng ta nói.

"Ngày tiểu nữ mới hơn ba tuổi có từng theo gia đình chạy giặc Thát. Trên đường đi, cha tiểu nữ từng cứu rất nhiều người, trong số ấy có quản gia Đại Hành. Vì việc quân gấp rút, sau khi tỉnh lại, ông ấy nói ra thân phận rồi lập tức rời đi. Tuy cha không để bụng nhưng ông ấy vẫn đưa cho mẹ miếng ngọc này, nói đại ân tất báo, nếu sau này có chuyện gì thì mời tới Vương phủ ở Vạn Kiếp tìm, ông ấy sẽ hết sức giúp đỡ. Không ngờ đại họa tới quá nhanh, mẹ chỉ kịp giao lại cho tiểu nữ miếng ngọc này liền qua đời. Tiểu nữ thân cô thế cô, không còn cách nào, đành chạy tới Vạn Kiếp, trong lòng cũng chỉ có hai phần hi vọng rằng ông ấy sẽ nhận ra tiểu nữ. Nhưng cung phi yên tâm, cung phi có ơn cứu mạng với tiểu nữ, tiểu nữ vẫn sẽ dốc hết sức giúp đỡ người."

Tuy ngoài mặt ta tỏ ra cảm kích với Nguyễn Thị La, nắm chặt lấy bàn tay nàng ấy, nhưng trong lòng lúc này đã nảy mầm một sự cảnh giác. Cả đoạn đường xa xôi như vậy, vào sinh ra tử mấy bận mà nàng ta vẫn giữ kín bí mật này, rõ ràng là không hoàn toàn tin tưởng vào ân nhân cứu mạng là ta. Ta có thể đoán, nàng ta che giấu chi tiết này chính là bước đề phòng cuối cùng, nếu ta có ý định xấu xa, nàng ta sẽ lập tức bỏ lại ta mà chạy một mình tới tìm Đại Hành. Càng nghĩ mồ hôi lạnh của ta càng chảy nhiều. May mắn là cả ngày hôm nay ta đã dốc hết lòng dạ với nàng ta nên lúc này thay vì bán đứng ta, Nguyễn Thị La lại lựa chọn giúp đỡ ta, quả thật là thoát thân trong một đường tơ kẽ tóc.

Sau khi xác định thân phận người nhập phủ, quản gia Đại Hành liền đi trở vào lo chuẩn bị đón quý nhân. Chú Đạt ghé qua xe ngựa bọn ta dặn dò phương pháp liên lạc với ông mấy ngày tới rồi liền dẫn người rời đi. Đoàn người của bọn ta và sư tổ liền được vài người người hầu tới giúp dỡ đồ để nhập phủ.

Trước khi xuống khỏi xe ngựa, Linh thị giúp ta và nàng ấy chỉnh đốn lại vẻ ngoài, mặc lên một thân áo vải thô, búi lên mái tóc dài rồi mới vơ một đống đồ đạc đi xuống xe ngựa. Lúc này, sư tổ đã đứng trước cửa đợi sẵn cùng người hầu của vương phủ, Nguyễn Thị La ngoan ngoãn bước tới đi cạnh ông lão. Nàng ấy là một mỹ nhân hàng thật giá thật, chỉ đơn giản đi lại nhẹ nhàng cũng đủ thu hút hết ánh nhìn của người hầu và thị vệ trong vương phủ. Nhờ có hào quang của Nguyễn Thị La, ta cùng Linh thị đã hóa trang kỹ càng hoàn toàn yên tâm mà ôm đồ đi phía sau, cứ như vậy an toàn đột nhập vào Vương phủ. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net