Q2. Chương 108 - Người càng khỏe mạnh lại càng không thể chủ quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cùng Linh thị đứng kiên nhẫn chờ đợi, sư tổ và Nguyễn Thị La ngồi ở bàn đá cũng chăm chú suy nghĩ không hé răng nửa chữ. Mãi cho tới khi chân ta vừa đau vừa mỏi, ta mới thấy Nguyễn Thị La ngẩng đầu nói.

"Tiểu nữ đi theo cha khám bệnh đã nhiều, nhưng chưa từng gặp qua người nào có bệnh trạng nghiêm trọng như đại vương. Người bình thường nhiễm hàn khí thì chỉ đơn giản là da dẻ nhợt nhạt, tay lạnh, chân lạnh. Nhưng, nhìn qua tất cả các khớp xương trên người đại vương đều sưng lớn, chuyển màu xanh đen, dùng kim chích thì máu chảy ra mang màu đỏ sẫm. Biểu hiện này vừa giống như bệnh phong thấp lại vừa giống như trúng hàn độc."

Sư tổ gật gù vuốt chòm râu dài đáp lại.

"Máu đỏ chứng tỏ là người khỏe mạnh, máu đen đích thị là trúng độc còn màu máu đỏ sẫm thì chính là máu ứ. Huyết mạch trong người đại vương bị sưng lớn, máu không thể lưu thông nên ứ đọng tại các khớp xương. Thấp khớp là bệnh mãn tính, có thời gian ủ bệnh lâu, nhìn tình hình của đại vương có lẽ ngài mắc phải chứng thấp hiếm gặp. Lão đoán ngày còn trẻ đại vương vận động nhiều nên cơ xương vững chắc, trong thời gian ngắn bệnh không phát ngay. Mùa đông năm ngoái trời có sương giá, ra riêng khí trời lại nồm ẩm, thân thể của đại vương đã già cả nên không thể chống lại thời tiết mới phát bệnh ra ngoài. Người bình thường càng khỏe mạnh thì lại càng chủ quan, bệnh tới không chữa chạy ngay sẽ vô cùng nguy hiểm."

Nguyễn Thị La hơi nhoài người về phía sư tổ tiếp tục đưa ra chẩn đoán của mình.

"Theo tiểu nữ thấy trong tẩm phòng của đại vương có thoang thoảng mùi thuốc, rõ ràng không phải là vì người khinh bệnh không chữa chạy. Lại nó,i khi tiểu nữ theo tiền bối tiến vào, đại vương tuy tỏ ra tỉnh táo nhưng đôi mắt có biểu hiện sưng đỏ, chảy nước, lưỡi bạc, tiếng nói ra có nhiều đờm, mạch tượng không ổn định. Có khả năng là ngoài bệnh thấp khớp thì trong người đại vương vẫn còn có một loại bệnh khác."

Ta cùng Linh thị tuy đi nhiều, nghe nhiều, nhưng về mặt y học thì hoàn toàn mù tịt. Đúng lúc này, Đào thị cũng dáo dác đi tới. Ta nhanh tay đặt ngón trỏ lên môi ý chỉ nàng ấy yên lặng rồi vẫy nàng đi về phía chúng ta đứng nghe. Sư tổ tuy thấy Đào thị đi vào nhưng mặt không hề đổi sắc tiếp tục nói.

"Nhóc con nói đúng nhưng chưa đủ. Mạch tượng bất ổn chỉ là một biểu hiện của cơ xương bị sưng nghiêm trọng, gây tác động lớn tới việc máu huyết lưu chuyển bên trong. Những dấu hiệu trên gương mặt của Đại Vương có thể chỉ ra ngũ tạng bên trong đang chịu áp lực lớn, nguyên nhân có thể là do đồ ăn, đồ uống, chế độ sinh hoạt hoặc cũng có thể là độc dược mãn tính. Hôm nay chỉ là chẩn bệnh thông thường, sợ là không thể nhìn ra hết bệnh của Đại Vương, cũng may ta đẵ dặn quản gia đưa tới ghi chép thực đơn hàng ngày cùng các đơn thuốc do thái y kê cho Đại Vương. Sau bữa tối, nhóc con ở lại đây với lão cùng xem xét."

Sư tổ nói tới đây, đương nhiên là dụng ý cho bọn ta biết điều mà đi lấy cơm chiều, ta nhìn qua Đào thị cùng Linh thị, hai nàng ấy liền hiểu chuyện lui ra ngoài. Đợi họ đi rồi, sư tổ mới nhìn ta hắng giọng nói.

"Lão cần sắp xếp lại dụng cụ trong phòng, ngươi theo lão vào trong phụ việc. Nhóc con về phòng nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì tới giờ cơm tối hẵn nói."

Nguyễn Thị La hiểu rõ hàm ý trong lời của sư tổ, không nói gì thêm mà gật đầu trở về phòng, nhìn qua dáng điệu của nàng ấy thì thật sự là vô cùng mệt mỏi.

Ta đi theo sư tổ vào trong phòng, ông ấy ngồi xuống bàn nhắm mắt dưỡng thần một lúc rồi mới nói.

"Người bên ngoài đã đi cả rồi, con có chuyện gì muốn hỏi thì hỏi đi."

Sư tổ dù sao cũng là người nhà, ta không ngại mà trực tiếp nói ra thắc mắc trong lòng.

"Bệnh tình của đại vương thật sư nghiêm trọng lắm ạ?"

Sư tổ nhìn ta một cái rồi thở dài.

"Sống trên đời làm gì có ai không trải qua sinh, lão, bệnh, tử? Như ta đã nói, hôm nay chỉ là chẩn bệnh lâm sàng, kết quả ra sao, có cứu được không thì còn phụ thuộc vào ghi chép mà quản gia đưa tới."

Sư tổ là bậc thần y trên giang hồ mà còn nói lời này, ta đột nhiên có cảm giác mông lung lo lắng. Trong ký ức của ta, lão cáo già luôn giống như một bức tường vững chắc, dù có gió dập mưa sa cũng không hề suy chuyển. Thật chẳng ngờ, đến một ngày con người như vậy cũng không thể chống lại bệnh tật. Một vĩ nhân chinh chiến cả đời, đến cả giặc Thát còn phải sợ vỡ mật, thế lực trong triều đình lại hùng mạnh mấy chục năm không đổi, ai có thể ngờ về già cũng chỉ là một bệnh nhân nằm một chỗ đợi người tới cứu.

Ta mải mê suy nghĩ, sư tổ lại lần nữa chống trán thở dài.

"Đời người khó đoán, có người chết vì một gáo nước lạnh, có người nhìn qua thì tưởng thập tử nhất sinh mà uống vài chén thuốc lại qua khỏi. Con đừng suy nghĩ nhiều quá, mấy ngày sắp tới, ta sẽ sắp xếp cơ hội để đưa con vào thăm Đại Vương."

Ta máy móc gật đầu đáp lại ông ấy.

"Vâng, con nghe theo sư tổ sắp xếp, mấy ngày tới người ra vào Vương phủ không ít, nếu không có đại sự quan trọng, con sẽ tránh mặt ở trong viện không ra ngoài."

Sư tổ nghe lời ta đáp liền gật đầu phẩy tay đuổi ta ra ngoài, đúng lúc lại gặp được Linh thị và Đào thị mang cặp lồng đựng cơm theo vào. Hai người họ mỗi người cầm một giỏ lớn. Đào thị nhanh tay đi tới bàn đá giữa viện bày lên mấy đĩa thức ăn thịnh soạn, trong khi đó Linh thị nhanh tay vẫy ta ra hiên nhà sạch sẽ để bầy xuống ba bát cơm, một đĩa trứng rán hành, một đĩa dưa muối và một món canh. Nhìn đối đãi khác biệt này, ta không khỏi có cảm giác phượng hoàng sa cơ không bằng gà mái, cực chẳng đã, đi vào phòng gọi Nguyễn Thị La ra ngoài ăn cơm.

Vì có mặt Đào thị ở đây, ta không thể không tuân thủ lễ nghi, vào trong phòng liên lễ phép cất tiếng gọi.

"Tiểu thư, cơm chiều đã dọn xong rồi, mời tiểu thư ra ngoài xơi cơm ạ."

Lúc này Nguyễn Thị La đang ngồi bên gương chải tóc, ánh nắng cuối ngày hắt qua cửa sổ tạo nên khung cảnh đẹp thơ mộng. Ta vừa bước vào, nhìn thấy cảnh này, tuy là nữ nhân mà cũng phải thất thố nuốt một ngụm nước bọt, cụp mắt không dám nhìn tiếp. Nguyễn Thị La giật mình buông cây lược, dùng một cây trâm gỗ đơn giản búi tóc sau đầu rồi theo ta đi ra ngoài sân.

.................

Cơm tối ở vương phủ tuy không nhiều món nhưng rất đầy đủ và vừa miệng. Theo đúng lệ thì chủ nhân ăn xong, người hầu như bọn ta mới được dùng cơm. Ta, Linh thị và Chi thị đều quy củ đứng bên bàn ăn đợi chủ nhân dặn dò. Không ngờ sư tổ vừa cầm bát lên, thấy ba người bọn ta đứng khoanh tay bên cạnh liền không tự nhiên đuổi bọn ta ra hiên ăn cơm tối cho ông được thoải mái.

Nửa bữa cơm qua đi, sư tổ và ba miếng đã hết hai bát cơm đầy, lúc này đã vắt chân xỉa răng, Nguyễn Thị La thì lại từ tốn nhai nhai nuốt nuốt chưa hết nửa bát cơm. Sư tổ nhìn sang chỗ bọn ta, thấy chỉ có hai món nên xẻ cho bọn ta nửa đĩa thịt kho dừa. Ta và Linh thị thấy thịt là mắt sáng lên còn Đào thị thì cảm động tới ứa nước mắt. Nhìn nàng ấy gắp miếng thịt ba chỉ thịt nhiều, mỡ ít mà tiếc rẻ nhìn mãi không dám cắn, ta cũng hiểu được nội quy trong vương phủ này vô cùng nghiêm ngặt, tới chủ nhân còn phân ra làm mấy cấp bậc thì tỳ nữ như nàng được ăn cơm chan nước thịt đã là xa xỉ lắm rồi, nào dám mơ được ăn miếng thịt vừa lớn vừa ít mỡ thế này. Ta liền vỗ vai nàng nói.

"Cô nương cứ yên tâm ăn đi, chủ nhân nhà chúng tôi đều có xuất thân bình dân, không câu nệ chuyện phân chia chủ tớ. Mấy ngày tới chủ nhân cho gì cô cứ dùng tự nhiên. Không cần phải sợ."

Đào thị nghe ta nói vậy liền vui vẻ ăn uống, đến cuối bừa, còn thừa lại ít đồ ăn, nàng ấy dồn hết chỗ cơm còn lại vào một cái bát to, dùng đũa cẩn thận xếp từng món thức ăn cùng dưa muối, chan nốt chỗ nước thịt còn lại, để vào cặp lồng rồi mới quay sang cùng ta và Linh thị dọn dẹp. Ta nhìn hành động ấy của nàng liền đoán được phần nào dụng ý trong ấy. Khi cùng nàng mang đồ đi ra khỏi viện mới cất tiếng hỏi.

"Cô nương còn có người nhà bên ngoài vương phủ ư?"

Đào thị quay sang ta và Linh thị mở lớn mắt, sau đó nhìn xuống cặp lồng cơm rồi mới cười trả lời.

"Cũng không tính là ở bên ngoài vương phủ. Tôi có một đứa em nhỏ, được quản gia chiếu cố nhận vào làm chân chạy việc bên chuồng ngựa. Nhưng nó còn nhỏ quá, người bên chuồng ngựa thì đều là thiếu niên cao lớn, khỏe mạnh. Đến bữa ăn, nó tay ngắn, chân ngắn, làm sao mà giành được đồ ngon nên hàng ngày vẫn để lại một chút đồ ăn cho nó. Nó đang tuổi lớn, ăn nhiều bao nhiêu tốt bấy nhiêu."

Loại chuyện như vậy trong thời này không phải là chuyện hiếm. Những người như Đào thị nơi đâu cũng có, nàng ấy được ở lại trong vương phủ này đã coi là may mắn. Ở nhà khác, có khi một cặp chị em như vậy sẽ là mục tiêu để người khác bắt nạt, cơm còn không có mà ăn. Nghĩ sao nói vậy, ta cười đáp lại nàng ấy.

"Cô nương thật may mắn, ở trong vương phủ này có chị có em đùm bọc lẫn nhau, không đến nỗi quá khổ sở. Ngày tôi còn thơ bé, bên nhà hàng xóm cũng có một cặp chị em làm chạy việc cho một quán ăn, người chị thì làm việc dọn dẹp, người em thì lo dọn rác, đưa cám lợn. Hai người họ làm quần quật mà vẫn bữa đói bữa no, mỗi ngày được một bát cơm độn khoai đã là may mắn rồi. Linh thị, em nói đúng không?"

Ta quay sang hỏi Linh thị, nàng ấy gật đầu trả lời.

"Anh thị nói đúng đấy."

Đào thị biết ta và Linh thị không kỳ thị mình thì liền phấn chấn, tiếp tục ba hoa về chuyện bát quái nhỏ nhặt trong vương phủ, ví dụ như kể chuyện trước đây sơn vương mang tới mấy con voi, nàng ấy nhìn trộm được chúng có bao nhiêu oai vệ.

Cứ như thế, bọn ta đi một đường tới nhà bếp trả đồ, sau đó đứng trong bếp đợi nàng ấy chạy đi đưa cơm cho em trai rồi mới cùng nhau trở về. Khi còn cách cửa viện vài bước, Đào thị dừng chân nói.

"Viện này quá nhỏ, không có chỗ cho nhiều người ở nên quản gia dặn tôi đêm tối trở về ngủ ở dãy nhà ở của người hầu. Sáng sớm ngày mai tôi lại tới cùng các cô đi lấy nước cho chủ nhân rửa mặt và đồ ăn sáng."

Ta và Linh thị đương nhiên không cản Đào thị, dặn nàng ấy nghỉ ngơi cho tốt, nhìn nàng ấy quay đi rồi mới cùng nhau đi vào bên trong.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net