Q2. Chương 110 - Quân có gia quyến xum vầy, thần lại lạnh lẽo bỏ mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ta nói cá không ăn muối cá ươn, sau mấy chập trốn thầy lang mở tiệc uống rượu, quả nhiên Hưng Đạo Đại Vương chính thức nằm liệt giường. Xương khớp sưng tím tới không thể cử động, thị lực cũng giảm rõ ràng. Nghe người trong Vương phủ nói, bây giờ Đại Vương làm gì cũng cần có thuộc hạ thân tín bên cạnh. Trước tình hình nghiêm trọng, sư tổ và Nguyễn Thị La quyết định thay phiên nhau túc trực bên giường bệnh bất kể ngày đêm.

Ban ngày, Nguyễn Thị La túc trực ở tẩm phỏng để theo dõi quá trình ăn uống, nghỉ ngơi của Đại Vương, chỉ cần người tới thăm có hành động nào bất cẩn, nàng ấy sẽ tiến tới chặn lại. Sau khi Đại Vương ngủ trưa dậy, sư tổ sẽ tới để cho Nguyễn Thị La trở về nghỉ ngơi. Sư tổ sẽ ở tại tẩm phòng cho tới tối muộn, sau đó quản gia Đại Hành sẽ tới trông cho đại vương an giấc.

Những ngày này, người tới gõ cửa vương phủ vẫn nườm nượp không ngừng, hầu hết sẽ do quản gia và Hưng Nhượng Vương tiếp đón, chỉ có các vị đức cao vọng trọng trong triều mới có thể vào tận giường bệnh. Cũng vì vậy mà trong Vương phủ rất hay thiếu người, thị vệ phải tăng ca liên tục, không có việc quan trọng sẽ không thể rời vị trí canh gác. Trước tình hình này, quản gia Đại Hành liền gật đầu để cho Nguyễn Thị La và Sư tổ mang theo tỳ nữ bên người để chạy việc. Nhờ vậy, ta có nhiều cơ hội để vào tẩm phòng của Hưng Đạo Đại Vương hơn.

Sau khi đại vương ngủ trưa tỉnh giấc sẽ có người thay phiên nhau tới thăm viếng, đưa quà cáp này nọ. Những chuyện tiếp đón ấy đều do quản gia Đại Hành chủ trì. Những khi như vậy, vì để tránh có quá nhiều người trong phòng, tỳ nữ như ta sẽ bị đuổi ra ngoài đứng đợi. Tới giờ cơm chiều, sư tổ sẽ xem xét thực đơn nhà bếp đưa tới, loại một số món cay mặn, thay bằng nhiều món thanh đạm, canh hầm dễ tiêu hóa, đợi người dọn đồ ăn lên rồi mới lui xuống. Thi thoảng, thái hậu, Anh Nguyệt quận chúa hoặc Hưng Nhượng Vương sẽ tới hầu đại vương dùng bữa tối, những lúc ấy, sư tổ và ta sẽ được đi về nghỉ bởi đã có quản gia Đại Hành túc trực ở đó. Mỗi dịp như vậy đều có người làm tới báo trước một câu, ta sẽ thuận lợi theo sư tổ rời đi trước khi họ tới, trộm vía, đã nửa tháng qua đi mà ta chưa từng chạm mặt người quen.

Nói về Anh Nguyệt quận chúa, những ngày có bà ấy ở trong vương phủ ta thật sự đã từng nhiều lần nghĩ tới việc có nên tìm cách liên lạc với bà ấy hay không? Nói cho cùng, dù mục đích sống của ta và bà ấy khác nhau, nhưng chúng ta đều có mong muốn bảo vệ cha, bảo vệ thượng tướng phủ. Ta có thể không dám nói với cha về những khúc mắc trong chuyện nạp phi nhưng cũng không phải là không thể nói với bà ấy. Một thứ nữ lới lên trong chốn cung đình như Anh Nguyệt quận chúa đương nhiên có thể hiểu rõ nguồn cơn bên trong, thậm chí có thể giúp ta một tay.

Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, chuyến này ta đột nhập vào vương phủ nếu để bị phát hiện, nhẹ thì là trái lệnh trốn khỏi hậu cung, nặng thì chính là khi quân trọng tội. Càng ít người biết càng an toàn. Lại nói, mục đích của ta là tìm hiểu về nguyên nhân cái chết của mẹ, với hiềm khích của Anh Nguyệt quận chúa với mẹ và thân phận con gái của Hưng Đạo Đai Vương của bà, rất có thể ta sẽ không bắt được gà mà còn mất nắm gạo. Nếu bà ấy muốn ngăn ta lại, chỉ cần bí mật gửi một bức thư cho Trần Thuyên là ta xong đời, lại còn thành công khiến hắn nợ bà một cái ân tình.

Sau vài ngày nhẩm tính, ta liền quyết định không đi tìm Anh Nguyệt quận chúa nữa.

......................

Những ngày này đã là tiết mùa hè, hoàng hôn tới cũng là lúc ánh sáng hài hòa, gió trời mát mẻ. Dùng xong bữa tối, đại vương sẽ lệnh cho người làm dọn một cái phản gỗ ở giữa sân, quản gia sẽ chỉ đạo thị vệ khiêng đại vương ra ngoài phản nằm hóng gió. Lúc này, đám con cháu như Trần Quốc Chẩn, Trần Thiệu Nghĩa cùng vài vương tôn quý tộc sẽ tới hầu trà Đại Vương. Chuyện phiếm của hoàng gia vốn không thể để người ngoài nghe, những lúc có họ ở đó, ta theo sư tổ trở về trong tiểu viện nghỉ ngơi. Tới giờ đại vương đi nghỉ, hai người bọn ta mới quay lại tẩm phòng để sư tổ bắt mạch cho đại vương lần cuối trong ngày. Với cái lịch sinh hoạt như vậy, ta an toàn ẩn thân trong vương phủ, không có ai để ý tới một tỳ nữ nhỏ bé bên cạnh thầy lang của đại vương, đặc biệt là ở bên vị thầy lang ấy còn có một đệ tử tài sắc vẹn toàn như Nguyễn Thị La.

Nghe Linh thị kể lại, ngày nọ có vị Hầu gia trẻ tuổi mến mộ Trần Thiệu Nghĩa liền rủ hắn tới luyện võ cho Đại Vương xem. VÌ họ tới đột ngột không báo trước với quản gia nên chạm mặt Nguyễn Thị La đang kiểm tra bữa sáng của Đại Vương. Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, những ngày sau đó, không có việc gì là vị Hầu gia trẻ kia lại kiếm cớ chạy tới trước cửa tiểu viện nơi ta ở đợi bóng mỹ nhân, khiến ta và Linh thị ngày nào cũng phải dậy từ canh tư gà gáy để hóa trang cho cẩn thận, thấy dáng hắn lấp ló sau bụi chuối là lập tức tìm cớ đẩy Đào thị ra làm lá chắn còn bản thân trốn kỹ trong viện không dám ló đầu ra.

Tuy nhiên, càng gặp nhiều người quen, ta càng cảm thấy lo lắng, trong lòng có cảm giác vỏ bọc này sớm muộn sẽ bị lộ, nếu vài ngày nữa mà ta vẫn không có cách khiến lão cáo già nói tới chuyện của mẹ, có lẽ ta sẽ phải rời khỏi đây trước khi bị người khác phát hiện.

Ta cũng không có cách nào tiếp cận lão cáo già mà không để lộ ra thân phận của mình, để lộ ra rồi thì dù có mọc ra trăm cái chân cũng không thể chạy khỏi thiên la địa võng nơi này. Càng nghĩ, càng bế tắc, mấy ngày liền ta không tránh khỏi ủ rũ thở dài. Có lẽ biểu hiện của ta vô cùng lộ liễu, ngày nọ, trong lúc ta theo bước sư tổ trở về tiểu viện, sư tổ gõ đầu ta trách.

"Lại thở dài, mấy ngày nay ngươi cứ âu sầu, thở ngắm than dài, là có chuyện gì?"

Ta xoa nhẹ chỗ đau trên trán, ủ rũ trả lời.

"Sư tổ thứ lỗi, mấy ngày này con đột nhiên nhớ tới mẹ, ngày bà qua đời, con không về kịp để đưa bà đoạn đường cuối cùng. Mấy ngày nay chứng kiến đại vương xum vầy cùng con cháu liền cảm thấy bản thân thật bất hiếu."

Sư tổ nghe lời ta nói liền cũng thở dài vỗ đầu ta khuyên nhủ.

"Sinh lão bệnh tử là số mệnh, mẹ của ngươi qua đời đột ngột là nghiệp của nó nhưng cũng là cái may mắn của nó. Ở đời, giữa người bệnh tật triền miên không thể rời khỏi giường và người được chết nhanh, không đau đớn khổ sở, chưa biết ai may mắn hơn ai. Ngươi đừng tự trách bản thân mình."

Lời sư tổ nói thuần túy là để an ủy nhưng trong lòng ta lại nảy ra một ý, ta không thể nói chuyện với lão cáo già, nhưng đâu phải sư tổ không thể? Nghĩ là làm, ta cúi đầu nặn ra vài giọt nước mắt.

"Nói là nói như vậy, nhưng mẹ qua đời đột ngột không rõ lý do, bao nhiên năm qua, trong lòng con có rất nhiều câu hỏi nhưng không có một khắc nào có thể quên đi. Giờ nhìn người khác có thể hạnh phúc quây quần, trong lòng không tránh khỏi cảm thấy xót xa."

Sư tổ không nói gì, lại tiếp tục thở dài quay lưng bước đi. Ta không cam lòng với phản ứng ấy của ông cụ, không kìm được bản thân ngẩng đầu chất vấn.

"Mẹ tuy chỉ là một đồ đệ của sư tổ nhưng dù sao cũng đã đi theo người mười mấy năm trời, lẽ nào sư tổ chưa một lần muốn biết chân tướng năm ấy vì sao mẹ lại qua đời hay sao?"

Sư tổ vội vàng quay người như muốn ra hiệu gì đó nhưng lời đã nói ra, ta không thể rút lại. Lúc này chúng ta đang đi qua một cây mít, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một tầng lá rậm rạp cùng những trái mít lớn nhỏ, chi chít như lợn con, ngay cả ánh trăng rằm cũng không thể lọt qua. Ta nín thở hoang mang nhìn qua sư tổ thấy ông lão nhíu mày lắng nghe một lúc sau đó tức giận nhìn ta rồi quay người đi nhanh về phía tiểu viện. Ta biết bản thân đã tự cho mình thông minh mà quá manh động, lúc này liền không dám nhiều lời, cun cút đi theo sau ông. Về tới tiểu viện, sư tổ bỏ qua Nguyễn Thị La và Linh thị đang đi ra chào mà lập tức trở vào phòng, ông lão ra hiệu cho ta đi theo sau rồi đóng kín cửa lại.

Lúc này chỉ còn hai người trong phòng, ta lập tức biết điều cúi đầu nhận tội.

"Sư tổ thứ lỗi, con vì quá xúc động mà không để ý tới xung quanh. Có phải đã để ai đó nghe được gỉ rồi không?"

Sư tổ im lặng đi tới bên bàn trà rồi ngồi xuống, ông lão tự rót một cốc trà lạnh rồi nghiêm nghị nói.

"Ta vẫn nghĩ ngươi vốn là một cung phi cao cao tại thượng trong hoàng cung lại chịu hạ thấp bản thân đóng giả làm tỳ nữ hạ đẳng ở đây bao nhiêu ngày là vì sao? Thì ra ngươi tới đây không phải đơn thuần chỉ vì muốn gặp Hưng Đạo Đại Vương lần cuối mà thật ra là muốn tìm hiểu về cái chết của mẹ ngươi đúng không?"

Ta bị sư tổ vạch trần, chân tay lập tức trở nên luống cuống. Ta biết lúc này nếu ta còn tiếp tục nói dối thì không những sư tổ sẽ không giúp đỡ ta mà còn không ngần ngại lập tức thông báo thân phận của ta với quản gia Đại Hành. Bao nhiêu công sức lẩn trốn của ta hơn một năm nay cứ như vậy mà đổ sông đổ biển. Lựa chọn duy nhất của ta lúc này chính là khiến cho sư tổ thông cảm mà giúp đỡ ta. Ta nhắm mắt quyết tâm quỳ gối trước ông lão, cúi đầu kể ra tất cả.

"Con không dám lừa dối sư tổ, nhưng những năm qua đã có quá nhiều chuyện đã xảy ra, một lời khó mà kể hết. Những ngày qua sư tổ cũng biết, chuyện của hoàng cung, người ngoài càng biết ít càng tốt vì thế mới dùng lý do hợp lý nhất tới cầu sư tổ giúp đỡ. Bây giờ nếu người đã đoán được mục đích thật sự của con, con sẽ không dám giấu diếm nửa điều."

Sư tổ im lặng nhìn ta, ta cảm thấy rõ không khí căng thẳng xung quanh đã dần tan biến, tuy nhiên ông lão có lẽ vẫn còn giận nên chỉ hừ giọng nói.

"Lão phu dù chỉ là bậc phàm phu tục tử nhưng cũng không phải hạng người ai muốn sai bảo gì cũng được. "

Ông lão dù nói vậy nhưng cũng không bảo ta đứng dậy hay đuổi ta ra khỏi phòng, rõ ràng vẫn còn muốn cho ta cơ hội để khai ra sự thật. Chính vì thế ta liền cúi đầu kể lại tất cả những chuyện ta còn nhớ được xoay quanh cái chết của mẹ. Từ việc mẹ vốn được lệnh của Đại Vương sắp xếp kế hoạch thổi bùng mâu thuân giữu Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương. Năm ấy bà từng tiếp tay cho thuộc hạ của Nhân Huệ Vương giết chết thuộc hạ thân tín của Chiêu Văn Vương rồi lại bí mật để lộ tin tức của hung thủ. Rất lâu sau ấy, mẹ lại từng gặp gỡ một người ngoại quốc, từng nói tiếng nói của người phương Bắc rồi lại tới cái chết không rõ ràng của bà.

Sư tổ nghe những lời ta nói, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang xâu chuỗi nhiều sự kiện đã xảy ra trong quá khứ. Sau một lúc lâu ông lão mới trầm giọng nói.

"Nếu ngươi đã thắc mắc như vậy, tại sao không hỏi Chu Đạt hay cha của ngươi? Ta còn biết, trước khi ngươi trở thành cung phi, ngươi cũng là một trong những thuộc hạ đắc lực của quan gia, tại sao ngươi không hỏi thẳng quan gia."

Quả nhiên, gừng càng già càng cay, sư tổ không hề dễ lừa như những người trẻ tuổi như Nguyễn Thị La, dù ta không muốn nói tới vết thương trong lòng nhưng lúc này đã không còn sự lựa chọn nào khác. Ta ngồi thục xuống sàn, vòng hai cánh tay ôm lấy đầu gối mới có dũng khí thuật lại chuyện đã xảy ra trong vòng ba năm qua.

Ta vừa kể vừa không dám ngẩng đầu nhìn lên sư tổ, ta nghĩ cũng thật thiệt thòi cho ông cụ, tới cái tuổi này rồi mà vẫn còn phải nghe chuyện tình trường của người trẻ. Ta nói rất nhiều, ông cụ cũng vô cùng kiên nhẫn lắng nghe, càng kể, ta càng không kìm chế được cảm xúc trong lòng, dạ dày càng ngày càng quặn đau, cho tới cuối cùng, nước mắt cứ tự nhiên tuôi rơi như đê vỡ. Ta không muốn bản thân thất thố liền hít sâu một hơi, dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt rồi mới tổng kết lại mục đích của mình.

"Sư tổ thấy đấy, con tuy từng là thân tín bên cạnh quan gia, sau này còn được nạp vào hậu cung nhưng bệ hạ đối với con lại chưa từng thật lòng. Con tuy được Đại Vương dạy dỗ thành người, nhưng ngài lại chỉ coi con là một thanh đao sắc. Mỗi một nhiệm vụ được giao xuống, con đều dùng cả tính mạng để hoàn thành, nhưng mỗi một ân huệ quan gia trao cho con thì đều ẩn giấu mưu kế và toan tính. Bao nhiêu năm qua, mỗi một thông tin khi tới tai con đều đã bị người khác thao túng. Trước đây, con còn nhỏ dại, vô tâm vô tính để người lợi dụng, không thể trách được ai, nhưng, bây giờ con không dám tin người khác nữa. Chuyện cái chết của mẹ, bằng mọi giá con phải biết được sự thật."

Ta vốn nghĩ sư tổ dù sao cũng là nhân sĩ dưới trướng triều đình sẽ chẳng thể nào dung túng cho ta làm loạn, không ngờ tới ông lão lại từ tốn vỗ đầu ta hỏi.

"Từ ngày còn nhỏ mẹ ngươi đã là một đứa cứng rắn, dù ta can ngăn nhưng nó vẫn nhất quyết đầu quân giúp triều đình. Không ngờ con gái của nó cũng lại thừa hưởng cái bản tính này. Ngươi đã quyết định như vậy, ta biết dù ta không giúp, ngươi cũng sẽ tìm cách khác để biết được sự thật. Nhưng nhóc con, ngươi có từng nghĩ tới biết được sự thật rồi ngươi sẽ làm gì? Đầu quân giúp triều đình là lựa chọn của mẹ ngươi, đạo thần tử, vua muốn thần chết thì thần không thể không chết, mẹ ngươi đã nhận đại vương làm chủ, dù có chết vì đại vương thì cũng đâu có gì sai? Ngươi biết sự thật thì có thể thay đổi được điều gì?"

Lời sư tổ nói không phải không có đạo lý, tuy nhiên ta lại không nuốt trôi cái đạo thần tử ấy. Vì sao quân bảo thần chết thì thần không thể không chết? Vì sao ta và mẹ dốc tính mạng vì người làm việc mà người lại có quyền toan tính lợi dụng trên sự trung thành ấy? Nhưng ta cũng biết có những điều không phải ta thấy đúng thì người khác cũng phải thấy nó đúng. Chính vì thế, ta không muốn đôi co với sư tổ nữa mà chỉ lựa lời nói.

"Tiểu nữ đã là người của quan gia, cha còn là thần tử của quan gia, dù sự thật có ra sao, tiểu nữ cũng có thể làm được gì? Nhưng không phải vì vậy mà tiểu nữ có thể nhắm mắt làm một kẻ vô minh, hoàng cung là chốn đầm rồng hang hổ, nữ nhân nào ở nơi ấy chẳng có thế lực riêng chống lưng, người lợi dụng người là chuyện thường. Tiểu nữ muốn phân biệt rõ thị phi, không muốn vô tình giúp đỡ kẻ thù mà còn coi người đó là đồng minh."

Ta đã nói tới nước này, quả nhiên sư tổ đã bị thuyết phục, ông lão bóp trán thở dài.

"Từ trước tới nay ta không thích làm chuyện thừa thãi, nhưng dù sao cha mẹ của ngươi cũng là đồ đệ của ta. Mẹ ngươi mất đi một cách không minh bạch, ta cũng có trách nhiệm làm sáng tỏ chuyện này. Thôi được, nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào?"

Chỉ đợi lời này của sư tổ, ta dùng cả hai đầu gối tiến tới nắm vạt áo của ông ấy cầu xin.

" Bao năm qua quan gia đã không để cho con biết được sự thật thì dù con có dùng thân phận cung phi tới chất vấn, Đại Vương cũng sẽ không nói. Nhưng sư tổ thì khác, đại vương còn phải dựa vào y thuật của sư tổ để hồi phục, ông ấy sẽ không nói dối người. Mong sư tổ giúp con tìm hiểu sự thật này."

Sư tổ nhìn ta với đôi mắt ngập ngừng và hoài nghi, ta liền lập tức dập đầu cầu xin. Không lâu sau, cánh tay ta được sư tổ kéo lên, ta nghe ông ấy trầm giọng trả lời.

"Thôi được, nể mặt Thái Tần, ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu này của ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net