Q2. Chương 111 - Người chết rồi sẽ đi về đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm ấy, sau khi sư tổ đồng ý sẽ giúp ta, tâm tình của ta lập tức trở nên phấn chấn. Có lẽ trời phật phù hộ, những ngày sau đó, phía quản gia Đại Hành cùng người trong vương phủ không hề có biểu hiện nào khác lạ đối với ta. Tuy nhiên ngặt một nỗi, vài ngày tiếp sau, thời tiết không thuận, cứ chiều tới là lại có mưa giông, khí trời ẩm ướt, bệnh khớp của đại vương trở nặng, có khi còn đau tới ngất đi. Sư tổ và Nguyễn Thị La phải cùng lúc thi châm, kết hợp đắp cao thuốc mà vẫn không thể giảm bớt đau đớn.

Ba ngày qua đi, Đại Vương tiều tụy đi trông thấy, nhìn một vị đại tướng từng một thời hô phong hoán vũ giờ đây chỉ còn một nắm hơi tàn, thâm tâm của ta cũng âm ỷ đau. Nhớ ngày nào ông vẫn còn oai vệ vỗ trán ta, dạy ta cách sử dụng binh pháp vào thông thương kinh doanh, giờ đây lại nằm một chỗ cắn chặt răng chịu đau không kêu rên một tiếng. Những thời khắc này, ta mới hiểu rõ lời sư tổ nói, mẹ qua đời đột ngột như vậy vừa là cái họa nhưng cũng là sự may mắn của bà. Ta không thể tưởng tượng ra nếu bà cũng phải chịu đựng sự đau đớn này thì liệu ta còn có thể bình tĩnh đối diện hay không?

Những ngày Đại Vương bệnh nặng, vương phủ chìm trong một không khí nặng nề, ngay cả các vị đại vương khác đang ở tại phủ đệ ở Chí Linh cũng ngày ngày cho người chạy tới hỏi thăm tình hình. Thượng hoàng cũng cử vài vị đại sư tới chính đường vương phủ lập bàn thờ, thay phiên nhau tụng kinh niệm phât. Trước tấm lòng này, toàn phủ trên dưới cùng người dân khắp vùng Vạn Kiếp đều phát nguyện ăn chay để cầu phúc cho Đại Vương. Có lẽ tấm lòng ấy đã cảm động tới trời xanh, ngày thứ năm qua đi, kể từ ngày thứ sáu thời tiết liền trở nên mát mẻ, ánh nắng không còn quá gay gắt, những khớp xương vốn sưng lớn của Đại Vương liền xẹp dần, làn da vốn xanh xao vàng vọt cũng dần dần có sắc hồng khỏe mạnh.

Mỗi ngày qua đi, thời gian tỉnh táo minh mẫn của Đại Vương lại càng nhiều. Qua một trận thập tử nhất sinh này, Đại Vương lại càng tỏ ra trọng dụng sư tổ, ngày thứ năm sau khi tỉnh táo, Đại Vương cao hứng lệnh sư tổ sau khi kiểm tra đồ ăn không cần lui xuông mà lệnh người dọn thêm một bộ bát đũa. Trước hành động này, sư tổ đương nhiên là thụ sủng nhược kinh không dám nhận, nhưng Đại Vương ngày trẻ vốn nổi tiếng là một người dạn dĩ, thương dân như con nên liền cười lớn vỗ vai sư tổ nói.

" Ơn cứu mạng lớn như trời bể, lão còn cứu bản vương không dưới một lần, bản vương muốn mời lão cùng ăn cơm thì có làm sao? Đừng quá câu nệ, nào, ngồi xuống đây."

Có lời này của đại vương, đương nhiên sư tổ cũng không thoái thác nữa. Quản gia Đại Hành có ý đuổi ta đi nhưng sư tổ liền kịp thời lên tiếng nói ông đã quen để ta hầu hạ. Nhờ vậy, ta liền ngoan ngoãn đứng ở đó xới cơm, rót trà, gắp thức ăn cho ông lão còn lão cáo già thì đã có người hầu của vương phủ và quản gia hầu hạ. Nửa bữa cơm qua đi, bát canh củ sen hầm đã vơi một nửa, Đại Vương cùng sư tổ đã nói chán về chuyện giang hồ, bệnh tật, sư tổ mới uyển chuyển đề cập về chuyện mẹ.

"Nói ra, tuy lão không có cái phúc được theo quân cống hiến cho triều đình nhưng vẫn vô cùng hãnh diện vì cả ba đệ tử của lão đều được đại vương nâng đỡ."

Lão cáo già nghe sư tổ nói về vấn đề này liền đưa bàn tay vuốt lên chòm râu dài bình luận.

"Đúng thật là như vậy, tuy Ngũ Lão từ lâu không còn là tướng lĩnh trực tiếp dưới quyền bản vương nhưng Chu Đạt vẫn luôn là một trong những thuộc hạ mà bản vương tin tưởng nhất. Lão rất biết cách dạy dỗ đồ đệ. Chỉ đáng tiếc Thái Tần qua đời quá sớm, nếu không, giờ đây thế lực của quan gia còn có thể vững chắc hơn nhiều."

Hưng Đạo Vương dứt lời, hơi ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng phía xa xăm, đôi mắt chim ưng giờ đã không còn ánh sáng lấp lánh, sống lưng ông lão hơi chùng xuống lộ rõ vẻ mệt mỏi.

"Mấy chục năm qua, bản vương đã không thể nhớ hết bao nhiêu lần đọc kinh chiêu hồn, cũng tận tay chôn cất vô số thuộc hạ và anh em. Theo lão, liệu họ có tới đón bản vương hay không?"

Ta hơi giật mình nhìn lại Hưng Đạo Đại Vương, thì ra con người kiêu hùng một đời khi đứng ở ranh giới sống chết cũng có thời khắc yếu đuối. Ngược lại với phản ứng của ta, sư tổ lại điềm đạm đáp lời.

"Người bình thường nếu có cuộc đời viên mãn sau khi chết bốn mươi chín ngày là siêu thoát. Ngược lại thì tướng sĩ trên chiến trường tay nhuộm máu tanh, lấy trung hiếu làm tiêu chỉ, chết đi rồi cũng sẽ đợi để đi theo chủ tướng của mình. Huống hồ Đại Vương là bậc thánh sống được cả thiên hạ thờ phụng, nếu một ngày ngài về trời, lão chắc chắn không chỉ có các liệt sỹ tới đón ngài, mà còn có thần phật bốn phương tới chứng giám."

Hưng Đạo Đại Vương không tỏ ra vui mừng cũng không buồn bã, ông vẫn hướng đôi mắt mờ đục nhìn về phía ánh trăng.

"Được như vậy thì tốt. Đáng tiếc ..." Dường như đại vương đã chìm vào một miền ký ức nào đó, ông không thở dài, chỉ lẩm bẩm một mình. Dù bên cạnh chúng ta có không ít người, bao gồm cả quản gia Đại Hành nhưng không ai dám lên tiếng. Cuối cùng vẫn là sư tổ phá vỡ sự yên lặng.

"Lão sống đến cái tuổi này cũng đủ hiểu thật ra ở đời làm gì có ai lúc nào cũng suôn sẻ, có lúc phải ích kỷ, có những việc bất đắc dĩ phải làm. Chỉ cần những việc bất đắc dĩ đó là vì đại cục chung, không trái với lương tâm thì sao ta phải hổ thẹn. Lão tin dù trong quá khứ có chuyện gì đã xảy ra cũng đều có lý do của nó."

Quản gia Đại Hành lập tức nhìn sư tổ bằng ánh mắt cảm kích. Hưng Đạo Đại Vương ngược lại chỉ hơi giật mình, đôi mắt già nua dần nheo lại nhìn xuống bàn tay mình. Ông hít sâu một hơi rồi mới nói.

"Vì đại nghiệp, bản vương quả thật đã từng làm rất nhiều việc bất đắc dĩ. Ngày trước còn khỏe mạnh thì không có thời gian nghĩ nhiều về những chuyện ấy, bây giờ già nua rồi, thời gian rộng dài, đôi khi nhớ lại, có những chuyện lẽ ra không nên có kết cục ấy. Lão không phải là quân nhân nhưng cũng là thầy thuốc, nếu như từng có người bệnh mà lão có thể trị khỏi, bởi vì lão hoài nghi người ấy có ý xấu mà không chữa cho hắn. Liệu sau này lão có hối hận hay không?"

Sư tổ trầm ngâm vuốt chòm râu dài ngẫm nghĩ, có lẽ ông cụ cũng nghĩ về những năm tháng tuổi trẻ của mình, một lúc lâu sau mới đáp lời Hưng Đạo Đại Vương.

"Lão tuy chưa từng ở trong tình huống như Đại Vương nói nhưng cũng biết quyết định của mỗi người đều mang tính thời điểm, không ai lường trước được chuyện tương lai. Có lẽ ở thời điểm Đại Vương đưa ra quyết định ấy thì vẫn chưa biết được những chuyện sau này. Với những dữ kiện lúc đó, quyết định ấy có khi chính là lựa chọn tốt nhất."

Nghe lời nói ấy của sư tổ, Hưng Đạo Đại Vương chợt mỉm cười, nhưng cái nhếch mép ấy của ông lại không mang theo sự vui vẻ mà lại có nhiều hơn hàm ý mỉa mai. Ông cầm tách trà đã lạnh trên bàn, một tay giơ lên ngăn quả gia Đại Hành đang toan cầm ấm trà nóng bên cạnh, trầm giọng nói.

"Lão có thể nói lời khách quan như vậy là bởi có lẽ những chuyện ấy không liên quan tới lão, nếu bản vương nói chuyện đáng tiếc ấy có liên hệ với lão thì sao?"

Cả ta và sư tổ đều hơi giật mình, nhìn đôi mắt hoài nghi của ông cụ, ta đoán được có lẽ sư tổ cũng đang nghĩ về cùng một việc như ta. Nhưng thay vì hỏi thẳng, sư tổ chỉ cười trừ đáp lời Đại Vương.

"Đại Vương đùa rồi, lão vốn là người cô đơn lập dị, không quê quán, không người nhà, ngoài ba đứa đệ tử thì còn gì có thể ảnh hưởng tới lão đây?"

Hưng Đạo Đại Vương uống cạn chén trà lạnh rồi mới điềm tĩnh đặt cái chén không lên bàn, một tay ông chống vào cạnh bàn, đôi mắt nhìn thẳng về phía sư tổ, hiếm hoi lắm, lúc này đôi mắt ấy mới lộ ra ánh sáng tinh anh của những năm xưa cũ. Từ góc độ này, chỉ cần một cái liếc mắt, lão cáo già có thể nhìn thẳng khuôn mặt của ta, dù đã có lớp hóa trang trên mặt, ta vẫn chột dạ mà cúi gằm mặt xuống, vì tầm nhìn hạn hẹp, giọng nói của Hưng Đạo Đại Vương lại càng trở nên hùng hồn trong tai ta.

"Bản vương biết trong ba đứa đệ tử, lão thương yêu nhất Thái Tần, coi nó như con gái ruột. Nhưng bản vương lại đối xử với nó bất công nhất. Lẽ nào lão thật sự không có ý bất mãn với bản vương hay sao?"

Lần nữa nghe người mình tôn kính nhắc về mẹ, trái tim ta đập mạnh, lồng ngực âm ỷ đau nhưng lại không thể làm gì khác ngoài lắng nghe. Trước ý chất vấn của Hưng Đạo Đại Vương, ta không nhìn được phản ứng của sư tổ nhưng có thể nhìn thấy bàn tay đặt trên đầu gối của ông cụ dần nắm chặt lại.

"Dù tình cảm của lão với đệ tử ra sao, khi trong nhà, lão còn có thể che chở mấy đứa bọn chúng nhưng một khi chúng đã đầu quân đánh giặc thì phải theo lệnh chủ nhân. Dù chủ nhân đối xử với chúng ra sao, lão cũng không có tư cách nói."

"Ồ, nếu bản vương nói thật ra cái chết năm ấy của Thái Tần chính là vì mệnh lệnh của bản vương thì sao?"

Lời này của Hưng Đạo Đại Vương khiến hai tai ta như ù đi, ta không phải không nghĩ tới khả năng này, nhưng vẫn luôn không bao giờ muốn tin vào nó. Toàn thân ta lập tức trở nên lạnh giá, cái lạnh từ gót chân theo xương cốt dần lan tới tận đỉnh đầu, cõi lòng như chết lặng. Trước mặt ta, sư tổ cũng vô cùng bất ngờ, hai bàn tay của ông cụ trực tiếp nắm chặt tới mức có thể nhìn rõ từng khớp xương trắng dưới làn da nhăn nheo, hơi thở của ông cụ cũng dần trở nên gấp gáp. Đúng lúc ta ngỡ như sư tổ sẽ có hành động nào đó thì ông cụ đột nhiên sững lại, hơi thở gấp dần trở nên đều đặn, ông cụ từ tốn nói.

"Lão đã nói rồi, một khi Thái Tần tôn Đại Vương làm chủ thì dù quân bảo thần chết, thần cũng không thể không chết. Nhưng lão lại thắc mắc, Đại Vương đợi tới thời khắc này mới nói với lão là có dụng ý gì?"

Lời nói này của sư tổ thành công khiến ta tỉnh táo trở lại, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn vì vừa rồi ta chưa có biển hiện gì khả nghi. Hưng Đạo Đại Vương lắc nhẹ đầu trầm giọng đáp.

"Dụng ý gì? Thật ra mấy tháng nay nhìn lão ở bên tận tâm chữa chạy cho bản vương, trong lòng bản vương vẫn luôn có một khúc mắc. Bản Vương thân là chủ tướng, từ trước tới nay đều ghét làm chuyện khuất tất, càng không muốn nhận ơn người mà còn đâm người một đao. Không phải vì bản vương không thể mà vì bản vương khinh thường chuyện ấy. Lão đã cứu sống bản vương nhiều lần, bản vương không muốn che giấu sự thật năm ấy nữa. Mà hơn nữa ..."

Hưng Đạo Đại Vương ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.

"Hơn nữa, lão cũng giống bản vương, đều đã ở cái tuổi gần đất xa trời, chuyện gì ở đời cũng đã gặp qua, bản vương biết lão sẽ hiểu được quyết định năm ấy. Nói hết chuyện nào với lão, dù lão lựa chọn tiếp tục ở lại đây chữa chạy cho bản vương hay bỏ đi, bản vương cũng thoải mái chấp nhận."

Tất cả những người có mặt ở trong sân lúc này đều nín thở không dám phát ra tiếng động, Đại Vương đã nói vậy, nào ai còn dám nói lời ngăn cản, trái tim trong lồng ngực ta liên tục đập gất rút, hai mắt dán chặt vào từng cử chỉ nhỏ nhất của sư tổ. Sư tổ im lặng một lúc rồi khoanh tay vái dài nói.

"Lão biết những ngày này trong lòng đại vương có khúc mắc khiến ngài không thể tập trung phối hợp trị bệnh, nếu nói ra điều ấy có thể khiến Đại Vương nhẹ lòng thì lão sẵn sàng lắng nghe. "

Hưng Đạo Đại Vương nhìn sư tổ rồi gật đầu, ông vẫy quản gia Đại Hành lại nhỏ tiếng căn dặn.

"Ngươi vào thư phòng mang cái hộp gỗ ở bên cạnh thư án ra đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net