Q2. Chương 113 - Nữ nhân của hoàng thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần mười năm đi theo Trần Thuyên, ta đã chứng kiến không ít chuyện khó tin, cũng không phải chưa từng nhúng tay vào những cái chết đột ngột không lý do. Ta những tưởng ,với liên hệ gần gũi giữa hai chúng ta, Trần Thuyên ít nhất sẽ không để cho ta rơi vào hoàn cảnh ấy.

Ta không ngờ mình đã lầm một lần nữa, còn bao nhiêu điều mà ta không biết đây? Ta cảm thấy lồng ngực mình đang bị ai đó bóp chặt, khó thở tới phát đau, những mạch máu hai bên thái dương đập mạnh từng nhịp vào màng nhĩ. Ta rất sợ tiếp theo quả gia Đại Hành sẽ còn nói ra sự thật khủng khiếp hơn nữa nhưng lại không có cách nào cho phép bản thân mình bỏ chạy.

Những người xung quanh ta lúc này đều im lặng, sư tổ cũng nắm chặt mảnh ngọc vỡ trong tay như không thể tin nổi. Hưng Đạo Đại Vương và quản gia Đại Hành lại dường như không để ý tới phản ứng này của người xung quanh. Quản gia Đại Hành tiếp tục đều đều thuật lại chuyện trong quá khứ:

"Sự thật này về thân thế của Thái Tần phu nhân quả thật khó mà chấp nhận được, đặc biệt, khi phu nhân lại nắm trong tay mạng lưới thông tin quan trọng của hoàng thất, con gái của bà ấy tương lai còn trở thành thuộc hạ đắc lực của thánh thượng. Thuộc hạ khi ấy không dám manh động nên đành phải làm một phép thử cuối cùng. Theo bản danh sách mà Nguyên triều gửi tới, thuộc hạ tìm thấy quản gia cũ của Huệ Vương Nam Tống nhưng không đánh rắn động cỏ, chỉ làm một số thủ thuật khiến cho ông ta biết được tung tích của Thái Tần phu nhân. Năm ấy, cả nhà Huệ Vương đã bị thảm sát, nhưng người quản gia này vẫn còn vô cùng trung thành với chủ cũ, quả nhiên đã tìm tới Vạn Nguyệt lâu để tìm gặp Thái Tần phu nhân.

Kết quả của sự kiện này có lẽ tiền bối có thể đoán được. Thái Tần phu nhân nhận ra ông ta, tuy bà ấy đã khẳng khái đuổi ông ta đi nhưng vẫn không thể phủ nhận sự thật bà ấy chính là dư nghiệp Nam Tống."

Quản gia Đại Hành nói tới đây thì Đại Vương liền giơ nắm tay khiến ông ta ngừng lại, tỳ nữ hầu bên cạnh Đại Vương lập tức dâng lên cho ông ấy một chén trà. Trong lúc ấy sư tổ liền tiếp lời, bàn tay ông lão vẫn nắm chặt mảnh ngọc.

"Hoàng thất không thể dung một thuộc hạ là dư nghiệp Nam Tống, chính vì thế mà Vương gia đã xử tội chết cho Thái Tần?"

Hưng Đạo Đại Vương thở dài, ông đưa bàn tay to lớn đầy vết chai sạn vuốt lên khuôn mặt già nua, nhếch miệng cười nói.

"Bản Vương là người chinh chiến cả đời, không dám tự nhận mình có thể sánh được với các bận thánh nhân nhưng cũng tự hào bản thân là người biết phân biệt phải trái. Thái Tần đi theo bản vương gần mười năm chinh chiến, vào sinh ra tử, hi sinh hanh phúc riêng, sao bản vương không nhận ra sư trung thành của con bé với triều đình. Với bậc công thần như vậy, cả thánh thượng và bản vương đều không hề có ý định ban chết. Bản vương đã đề nghị ban cho nó một phần lợi lớn, điều kiện duy nhất là nó phải mang theo con gái đi khỏi bờ cõi Đại Việt, vĩnh viễn không thể trở lại. Không ngờ ..."

Ta sửng sốt không tự chủ ngẩng đầu nhìn thẳng Hưng Đạo Đại Vương, lão cáo già trong lòng ta lúc này lại toát lên một vẻ bi thương ta chưa từng thấy. Tuy khuôn mặt của ông không biểu lộ nhiều, nhưng đôi vai ông chùng xuống, sống lưng cong lại, hai bàn tay đặt trên đầu gối nắm đan chặt vào nhau, khuôn mặt cúi thấp, những sợi tóc bạc lơ phơ phất qua khuôn mặt già nua. Ta bỗng nhiên cảm thấy an ủi phần nào với phản ứng của ông ấy, thì ra trong lòng ông ấy, mẹ không hoàn toàn chỉ là một loại công cụ. Hưng Đạo Đại Vương nhắm hờ đôi mắt, thở dài một hơi nặng nề rồi mới ngồi thẳng lưng nói tiếp.

"Không ngờ, tin tức này chưa truyền tới kinh thành thì Thái Tần đã qua đời. Ngày nghe tin tức ấy, ta cứ nghĩ rằng quả thật nó vì hộ giá mà bỏ mạng, chuyện này coi như kết thúc ở đây, không tiếp tục truy cứu. Nhưng không lâu sau bản vương mới nhận được một bức thư."

Khi Hưng Đạo Đại Vương nói tới đây, quản gia Đại Hành một lần nữa lấy từ trong hộp gỗ kia một bức thư đã ngả màu mở ra trên bàn dưới ánh nến. Từ vị trí của ta có thể nhìn rõ đây là nét chữ quen thuộc của mẹ.

"Thuộc hạ Thái Tần dù ngày ngày tận lực trung thành hướng về triều đình nhưng trong lòng vô cùng hổ thẹn bởi xuất thân là dư nghiệp Nam Tống. Thuộc hạ hiểu rõ sự tồn tại của bản thân mình sẽ khiến cho Đại Vương khó xử, nay lấy cái chết này để chấm dứt tất cả. Thuộc hạ không dám đòi hỏi vinh hoa phú quý cho con gái, chỉ muốn thỉnh cầu Đại Vương niệm tình nàng là máu mủ của thượng tướng quân mà chiếu cố cho nàng một đời bình an."

Hai mắt của ta nóng lên nhưng lại không thể khóc, lồng ngực thắt chặt lại tới không thể thở, lý trí của ta dần không thể kiểm soát được tứ chi, ta không muốn nhúc nhích, nhưng cơ thể lại run lên từng cơn.

"Ngươi là ai?"

Vai của ta bất ngờ bị một bàn tay to lớn chụp xuống, một cơn đau nhói lập tức xông lên tận đỉnh đầu. Ta không chịu nổi hét lên, hai đầu gối bị ai đó đá rất mạnh, lập tức khụy xuống sàn đất. Lúc này nước mắt vốn bị ta kìm nén lập tức tràn ra. Khuôn mặt ta bị một người khác bóp mạnh nâng lên. Qua làn nước mắt mờ mịt, ta chỉ nhìn thấy người trước mặt mình là một nam nhân toàn thân mặc đồ đen, hắn xoa mạnh lện mặt ta bằng một mảnh vải đen rồi đang quay sang bẩm báo với quản gia Đại Hành.

"Bẩm, chúng thuộc hạ để ý thấy tỳ nữ này có phản ứng rất quá phận, nàng ta không những nhiều lần nhìn thẳng vào Đại Vương mà còn rất để ý vào câu chuyện của các vị chủ nhân. Chủ nhân xem, trên khuôn mặt nàng ta còn có một lớp hóa trang."

Ta lúc này vì quá đau nên không nói nên lời, sư tổ ngồi bên cạnh vội vàng giải thích.

"Mong vị quân gia này nhẹ tay, đây là người nhà của lão, nàng không có ác ý gì đâu."

Bỏ ngoài tai lời của sư tổ, quản gia Đại Hành lạnh lùng liếc nhìn ta rồi ra lệnh cho ám vệ đang khống chế ta.

"Giải nàng ta đi giao cho tướng quân Yết Kiêu, dặn ông ta điều ..."

"Không cần." Hưng Đạo Đại Vương lập tức ngắt lời quản gia Đại Hành, ông quay sang nhìn mặt ta, nhíu mày một lúc. Dường như quả thật đôi mắt mờ mịt khiến ông ấy mất một lúc mới nhìn rõ mặt ta, sau đó liền nói.

"Các ngươi trước thả nàng ra, Đệ nhị cung phi là nữ nhân của nhà vua, bàn tay của ngươi không có tư cách chạm vào đâu."

Hai vị ám vệ vừa nghe tới thân phận của ta thì vội vàng buông tay lùi xa năm bước rồi quỳ xuống khoanh tay hô lớn.

"Thuộc hạ có mắt không nhìn thấy thái sơn đã mạo phạm, cầu xin cung phi tha tội."

Ta ngơ ngác quỳ dưới đất ôm bả vai bị trật khớp, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Hưng Đạo Đại Vương nhìn phản ứng ấy của ta liền thở dài.

" Không biết không có tội, các ngươi lui xuống đi. Đại Hành, cho tỳ nữ đưa cung phi vào trong sửa soạn lại rồi gọi thầy lang tới xem thương thế của nàng."

Tỳ nữ bên cạnh rất nhanh tiến tới đỡ ta đứng dậy, ta cũng không biết nên nói gì lúc này nên ngoan ngoãn đi theo nàng ta. Khi bước qua sư tổ, ta chỉ nghe ông thở dài một tiếng. Đi được vài bước, ta lai nghe thấy tiếng Đại Vương dặn dò.

"Cho người mời Huệ Vũ Vương tới."

....................

Ta ngơ ngác ngồi trước gương đồng nhìn bản thân mình trong gương, Linh thị đang giúp ta vấn lại mái tóc, khuôn mặt đã được rửa sạch sẽ hơi mang vẻ tái nhợt. Nguyễn Thị La đang xem xét bên vai bị trật của ta, mỗi cử động của nàng đều khiến cánh tay ta đau nhói nhưng không hiểu sao bản thân ta lại vẫn trì trệ, trí não vô cùng trống rỗng.

"Cung phi đang nghĩ gì vậy?" Câu hỏi của Nguyễn Thị La khiến ta hơi giật mình, nhưng trong một khoảnh khắc ấy bả vai liền bị một lực lớn bẻ mạnh, cơn đau thấu tận óc khiến ta không tự chủ mà hét lớn.

Linh thị ở bên cạnh ta cũng giật mình vội vàng kéo bàn tay của Nguyễn Thị La trên bả vai của ta hô lớn.

"Cô làm gì vậy?"

Sự đau đớn ở bả vai khiến ta không thể để ý tới những gì xung quanh, toàn thân nóng bừng, bắt đầu rịn ướt mồ hôi. Ta chỉ nghe loáng thoáng Nguyễn Thị La nói.

"Xương bả vai của cung phi bị trật khớp, không thể không nắn lại. Cung phi cố chịu đựng, một lúc nữa cơn đau sẽ dịu xuống."

Đau thì cũng đã đau rồi, ta không có cách nào ngoài tin lời thầy lang liền cố gắng kìm chế ý muốn ôm lấy bả vai, ngồi thẳng lưng chịu đựng. Quả nhiên sau vài lần hít sâu, cơn đau liền dịu xuống đáng kể, lúc này ta mới có thể quay lại nhìn Linh thị và Nguyễn Thị La mỉm cười.

Ta thấy khuôn mặt căng thẳng của Nguyễn Thị hơi giãn ra. Nhưng ta không kịp trao đổi câu nói nào với nàng ấy liền nghe thấy tiếng bước chân chạy nhanh ngoài cửa và tiếng người hầu ồn ào.

"Vương gia ... xin hãy cẩn thận."

"Các ngươi không nghe thấy tiếng nàng ấy hét hay sao? Tránh đường ..."

Giọng nói này ... ta không tin nổi đứng bật dậy khỏi ghế, chẳng phải người tới là Trần Quốc Chẩn hay sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net