Q2. Chương 119 - Nóng lạnh đan xen, ba chìm bảy nổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cứ ngỡ Linh thị phải chạy đi chạy lại từ nơi này tới phòng bếp hẳn là phải mất một quãng thời gian, không ngờ nàng ấy vừa mới bước ra không lâu đã thấy quay trở lại, khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu.

"Có chuyện gì vậy, sao lại không đi nữa rồi?"

Nghe ta hỏi, Linh thị quay sang nhìn ta hơi lắc đầu rồi ngập ngừng trả lời.

"Nô tỳ mới bước ra ngoài đã bị hai vị thị vệ chặn lại. Họ nói những ngày này Vương phủ cần thắt chặt an toàn nên nếu có việc gì, cung phi chỉ cần sai bảo bọn họ là được. Không có khẩu dụ của Huệ Vũ Vương gia thì không thể đi ra ngoài."

Đúng là Trần Thuyên không hề buông bỏ cảnh giác với ta, ta vốn muốn mang Linh thị tới đây để tìm cớ liên lạc với bên ngoài, bây giờ lại thành ra hai con cua chung một rọ. Nhưng thua keo này thì ta bày keo khác, hai cái đầu vẫn hơn chỉ có một mình xoay sở, ta liền thở dài than thở với Linh thị.

"Ây da, đúng là ta sơ ý không nghĩ tới tình hình trong phủ, nếu đã như vậy, em thử nghĩ xem có trò gì vui để giải khuây một chút đi."

Linh thị nghe ta nói vậy thì giả bộ đi vòng quanh trong phòng một lúc, khi xem qua gian dục phòng phía trong, nàng ấy liền vui vẻ nói.

"Bây giờ đã giữa mùa hè, giờ cơm trưa lại đúng lúc mặt trời đứng bóng, không khí nóng nực thế này, nô tỳ nghĩ hẳn là tâm tình của cung phi bị ảnh hưởng không ít dẫn tới buồn bực, chán ăn. Hay là nô tỳ nhờ mấy vị thị vệ bên ngoài chuẩn bị một thùng nước mát, cung phi tranh thủ ngâm mình hạ nhiệt, trong lúc đó nô tỳ sẽ bắc bếp nấu chè hạt sen long nhãn để người và vương gia dùng sau bữa trưa. Cung phi thấy được không?"

Ta chăm chú nghe Linh thị nói, đoán chắc nàng ấy đã phát hiện ra điểm nào đó trong dục phòng kia vì thế ta liền vui vẻ đồng ý với nàng.

"Ý hay lắm, em đi sắp xếp ngay đi."

.........................

Quả nhiên ở cạnh quan gia là được hưởng ké đãi ngộ đặc biệt. Từ lúc Linh thị ra ngoài truyền đạt ý của ta cho thị vệ tới lúc thùng tắm được đổ đầy chỉ mất chưa tới hai khắc thời gian. Nước tắm có trộn lẫn bồ kết, hương thơm tỏa ra nhè nhẹ rất dễ chịu. Cùng lúc ấy một bếp củi nhỏ cũng được quản gia Đại Hành cho người đặt bên cửa sổ dục phòng. Ta cùng Linh thị liền hoan hỉ ai làm chuyện người ấy, sau khi ta đi vào dục phòng, nàng ấy cũng ra bên ngoài chuẩn bị nấu chè.

Gian dục phòng này nằm ngay phía sau tẩm phòng, thông với nhau bằng một cái cửa nhỏ do môn liêm bằng ngà voi che lại. Gian phòng không lớn cũng không có nhiều đồ vật, tường xây khép kín, sàn nhà thoai thoải để người hầu dễ đổ nước đi sau khi chủ nhân tắm xong, ở góc phòng có trổ một lỗ nhỏ để thoát nước. Lúc này Trần Thuyên không ở đây, nghi thức liền trở nên tối giản, ngoài tấm bình phong tre để treo xiêm y, trong dục phòng chỉ có một cái thùng tắm lớn. Linh thị trước đó đã dặn thị vệ dịch chuyển thùng tắm tới gần cửa sổ một chút.

Ô cửa sổ này không rộng nhưng có song gỗ và một cánh cửa bằng giấy. Lúc này, bên ngoài trời vẫn còn nắng, ta không thắp nến mà trực tiếp mở cửa sổ để lấy ánh sáng. Từ bên trong nhìn ra là một khoảng tường vây cao, ngoài hàng cây bỏng thấp tè đang nở hoa đỏ rực thì tuyệt không có chỗ trống nào khác để ám vệ có thể ẩn thân. Ta liền cởi bỏ xiêm y rồi trèo vào trong thùng tắm ngâm mình.

Quả nhiên không có gì thoải mái bằng việc được ngâm nước mát giữa thời tiết nắng nóng của mùa hè. Ta dựa đầu vào miệng thùng tắm, dùng tay khỏa nước rồi mới lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Không lâu sau ta liền nghe tiếng lạch cạch rất nhẹ phát ra. Ta nhẹ giọng hỏi.

"Linh thị phải không."

Không cần chờ đợi, ta liền nghe tiếng trả lời.

"Vâng, tiểu thư, là em đây."

Nghe nàng ấy không gọi ta là cung phi, ta liền hiểu bên ngoài không có ai nghe lén.

Ta không khỏi mừng thầm mỉm cười. Nhìn trộm nữ nhân của nhà vua là tội chém đầu. Ta đường hoàng mở cửa sổ mà tắm, ám vệ có ăn gan hùm cũng không dám nấp đó mà nghe lén.

"Với tình huống bây giờ, theo em, chúng ta phải làm sao?"

Linh thi suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng trả lời ta.

"Bây giờ, sự chú ý của quan gia đặt hết trên người tiểu thư, nhất cử nhất động của người đều sẽ bị theo dõi. Nhưng nếu như có chuyện gì đó khiến cho bệ hạ sao nhãng, hẳn là chúng ta sẽ có cơ hội."

Lời này của Linh thị quả thật khiến ta ngẩn người, đúng là người trong cuộc đôi khi dễ bị u mê, Trần Thuyên phòng trước chặn sau chẳng phải chính vì hắn vẫn còn hứng thú với ta, chỉ cần hắn không còn hứng thú ấy nữa thì tự khắc hắn sẽ lơ là phòng bị với ta. Nhưng ...

Lúc này đột nhiên ta lại bỗng cảm thấy chùn bước. Ta thật sự muốn rời khỏi Trần Thuyên sao? Ta vẫn luôn nghĩ cảm xúc của Trần Thuyên chỉ là do hắn bị mong muốn chiếm hữu tri phối, nhưng ngược lại, liệu bản thân ta có phải đang bị sợ hãi tri phối hay không?

"Tiểu thư ..."

Tiếng gọi của Linh thị khiến ta giật mình, ta liền ừ một tiếng trả lời nàng ấy.

"Có phải tối ngày hôm ấy tiểu thư đã biết sự thật vì sao phu nhân qua đời không?"

Ta nhẹ giọng tóm tắt lại lời kể của lão cáo già và quản gia Đại Hành ngày hôm ấy cho Linh thị, nàng ấy im lặng chăm chú nghe. Khi ta dứt lời, nàng ấy im lặng thêm một lúc rồi mới hỏi.

"Em vẫn còn nhớ ngày hôm ấy khi em theo tiểu thư trở về Vạn Nguyệt lâu, thương thế của phu nhân vô cùng nghiêm trọng, quan gia cũng ở đó. Rõ ràng là thật sự phu nhân đã giao thủ với ai đó, vậy những người đó là ai? Nếu những người đó không xuất hiện, nói không chừng ..."

Linh thị lại một lần nữa khiến ta giật mình. Làm sao ta lại bỏ qua sơ hở này trong lời kể của quản gia Đại Hành cơ chứ. Lời kể của ông ta lúc ấy rõ ràng là ám chỉ việc mẹ qua đời hoàn toàn là vì bà sợ tội mà tự sát, mặt khác, ông ta lại không hề đề cập tới việc những thích khách ngày hôm đó vì sao lại biết Trần Thuyên tới Vạn Nguyệt lâu mà tập kích đúng lúc. Đúng như Linh thị nói, mẹ không thể tính toán trước việc Trần Thuyên tới, cũng không thể lường trước việc thích khách ám sát nhà vua mà lên kế hoạch tự sát hoàn hảo như vậy.

Nhưng nét chữ trên lá thư tuyệt mệnh mà quản gia Đại Hành đưa ra lúc ấy rõ ràng chính là nét chữ của mẹ, điều này chỉ có thể giải thích là mẹ viết bức thư ấy sau khi đã bị trọng thương. Có lẽ khi ấy mẹ đã biết trước thương thế của mình quá nặng nên mới nảy ra ý định viết lá thư này, với trí thông minh của bà, ta không ngạc nhiên nếu bà muốn lợi dụng cơ hội cuối cùng này để đảm bảo cho ta một tương lai an bình.

Đúng như Linh thị nói, nếu những thích khách đó không xuất hiện, nói không chừng, mẹ sẽ không chết.

Nghĩ tới đây, trái tim trong lồng ngực ta lập tức thắt chặt lại, trong không khí nóng rẫy của chiều mùa hè mà ta lại cảm thấy lạnh không chịu nổi nên vội vàng cuộn tròn thân mình. Ta nghĩ mình cần phải tỉnh táo, trong lúc này, ta không được phép quá xúc động, vì vậy dù lạnh nhưng ta vẫn thả cho toàn thân chìm nghỉm trong thùng tắm. Khi toàn bộ mắt mũi miệng đã ngập trong nước, không gian xung quanh ta lập tức trở nên vô cùng im ắng khiến ta nghe rõ tiếng tim mình đập gấp rút trong lồng ngực. Cơn đau đớn trong lồng ngực khiến sự xúc động trong tâm ta dần lắng lại. Ta không để ý xung quanh, cứ ngụp lặn như vậy vài lần cho tới khi đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng thì mới ngừng lại dựa vào thành thùng tắm thở hổn hển.

"Tiểu thư ..."

Tiếng gọi của Linh thị vang lên từ phía sau khiến ta nhận ra ánh sáng trong dục phòng đã tối lại, thì ra hành động đột ngột vừa rồi của ta đã dọa Linh thị một phen, nàng ấy đang đứng ở bên cửa sổ lấp ló nhìn ta. Thấy ta quay sang nhìn nàng. Linh thị vội vàng nói.

"Thị vệ vừa thông báo, quan gia đang trên đường trở về ạ."

Lúc này ta mới nhận ra đúng là đã tới giờ cơm chiều, hẳn là không lâu nữa người hầu sẽ mang cơm canh tới. Ta nhanh chóng bước khỏi thùng tắm, mặc lại xiêm y.

...............................

Đúng lúc ta cầm lược ngồi trước bàn trang điểm thì cũng vừa đúng lúc Trần Thuyên bước qua thềm cửa. Đôi mắt hắn nhìn một vòng trong phòng, thấy ta đang ngồi đó thì liền bước nhanh tới. Trước ánh nhìn của hắn, lòng cảnh giác của ta lập tức trỗi dậy. Ta không muốn hắn nhận ra sự xao động trong lòng mình, vì thế ta đứng dậy, vừa dùng lược chải hết tóc sang một bên vừa mỉm cười với hắn.

"Anh về rồi, hôm nay ...."

Ta không kịp nói hết câu liền lập tức bị Trần Thuyên ôm lấy. Hắn siết ta chặt tới mức ta cảm thấy lồng ngực bị đè ép tới khó thở. Ta không biết hắn xúc động như vậy vì có việc xảy ra bên ngoài hay vì ta đã làm gì sai. Nhớ tới việc hôm nay hắn lệnh Nguyễn Thị La cùng hắn tới chỗ thái hậu, lẽ nào là thái hậu xảy ra chuyện, hay là Nguyễn Thị La đã nói ra điều gì không nên nói. Trước khi tiến vào Vương phủ, ta đã dặn dò kỹ nàng ta những chuyện có thể nói và những chuyện không thể nói, lẽ nào nàng ấy đã bán đứng ta?

Trong lòng một mảng ngổn ngang, bên ngoài lại bị ôm chặt tới khó thở, ta lập tức cảm thấy nếu mình không làm gì sẽ bị hắn siết chết. Ta đưa tay vỗ nhẹ lưng Trần Thuyên, cố nhón chân ghé miệng vào tai hắn kiến nghị.

"Anh định siết chết em đấy à. Có chuyện gì vậy ?"

Trần Thuyên vẫn không trả lời ta nhưng cánh tay quanh người ta lại thoáng thả lỏng. Đôi môi hắn dán chặt trên cổ ta hơi mút nhẹ, bàn tay sau lưng ta cũng dần di chuyển. Ta giật mình nhận ra ý định của hắn nhưng không kịp đẩy hắn ra thì đã bị hắn nhấc bổng khỏi mặt đất.

Hành động của Trần Thuyên khiến ta giật mình ôm chặt lấy cổ hắn. Hai cánh tay của hắn đỡ dưới mông ta khiến thân trên của ta bị nâng lên cao hơn, ở tư thế này, ta phải cúi đầu mới có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn, hắn cũng dịu dàng ngước lên nhìn ta. Lập tức lý trí của ta bị nhắn chìm trong thứ cảm xúc mạnh mẽ trong đôi mắt hắn, trái tim trong lồng ngực đập mạnh tới mức như muốn nhảy ra ngoài.

Không biết từ lúc nào, Trần Thuyên đã ngồi xuống bên giường còn ta lại ngồi trên chân hắn, để mặc cho hắn vuốt ve khuôn mặt mình. Tới lúc này hắn mới mở miệng thì thầm.

"Chỉ mới có một, hai canh giờ mà nhớ em đến chết mất."

Ta cứ nghĩ hắn mở miệng sẽ nói lời trách cứ nào đó, không ngờ lại nghe được một lời tán tỉnh ấu trĩ này, ta không thể kiềm chế mà phì cười. Dường như phản ứng của ta khiến Trần Thuyên cảm thấy bẽ mặt, hắn hừ một tiếng rồi xoay người đẩy ngã ta trên giường.

Trong một khoảnh khắc, ta lập tức bị đẩy từ bậc đức cao vọng trọng xuống vị trí cái cò cái vạc bị người đè ép.

Trần Thuyên không vội làm gì mà chỉ nằm ép trên lồng ngực ta, tay hắn tìm lấy hai cổ tay ta rồi kéo chúng lên đỉnh đầu. Thấy ta tròn mắt hoài nghi nhìn, Trần Thuyên lại nhếch mép cười cúi xuống hôn lên môi ta.

Hành động tiếp theo của Trần Thuyên vô cùng gấp gáp, cứ như thể nếu không chiếm lấy cơ thể ta thì hắn sẽ bị nghẹn chết vậy. Trong lúc trí óc của ta bị nhấn chìm trong nụ hôn xâm lược của hắn thì Trần Thuyên đã nhanh chóng cột hai cổ tay của ta bằng một sợi đai lụa, sau đó xiêm y trên người cũng nhanh chóng bị hắn lột ra.

"Khoan ... khoan đã."

Phải cố gắng giãy dụa lắm ta mới tìm được một khoảnh khắc để rời khỏi môi Trần Thuyên kháng nghị. Thế nhưng những chữ nói ra dường như lại khiến cho hắn tức giận, hắn liền chuyển xuống hôn cắn trước ngực ta.

Sau này ta nghĩ lại, khi các cụ nhắc tới phận bánh trôi ba chìm bảy nổi có lẽ không hoàn toàn chỉ để ám chỉ thân phận nữ nhân, có lẽ còn là để chỉ trong cái việc thầm kín này, kỳ thực nữ nhân đều không có cách nào chủ động. Ta đúng là bị Trần Thuyên lăn lộn ba bận, đè ép bảy lần, van xin tới khàn giọng, không nhớ nổi đã bao nhiêu lần run rẩy bật khóc. Cho tới khi hắn buông ta ra nằm xuống bên cạnh, toàn thân ta đã mềm oặt như cọng bún, tay chân bủn rủn, đầu óc mịt mờ mà ngủ thiếp đi. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net