Q2. Chương 120 - Chân tướng thích khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không ngờ khi mở mắt tỉnh dậy thì ngoài trời đã tối đen, tiếng ếch kêu ồm ộp vọng tới từ bên ngoài đủ để minh chứng lúc này đã là đêm rất muộn. Đên nay không có trăng, cả căn phòng chìm trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn nến trên bàn trà, không khí trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ thi thoảng vang lên tiếng sột soạt rất khẽ của màn tơ quanh giường. Người phía sau ôm ta rất chặt, cánh tay hắn che một nửa khuôn mặt ta. Bàn tay hắn vẫn còn nắm cổ tay ta, mỗi một nơi da thịt tiếp xúc đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Ta nằm yên bất động lắng nghe tiếng hít thở đều đều của Trần Thuyên, cánh mũi không tự chủ hít nhẹ mùi hương trên làn da của hắn. Trong thời khắc này, toàn thân chúng ta không còn cảm giác khô ráo, sạch sẽ, khoang mũi ta vảng vất mùi mồ hôi quyện với hương thơm nhè nhẹ của bồ kết khiến sự gần gũi của chúng ta trở nên vô cùng chân thực. Lúc này hắn không phải là nhà vua, ta không phải là cung phi. Hắn không phải là chủ nhân, ta cũng chẳng phải là thuộc hạ. Hai người chúng ta chỉ đơn giản là một nam nhân và một nữ nhân tới với nhau bằng cảm xúc nguyên thủy nhất.

Ta bỗng nhiên cảm thấy nếu như cuộc sống vợ chồng chỉ đơn giản thế này thật tốt biết bao. Giá như hắn không phải nhà vua, chỉ là Trần Thuyên của một mình ta thôi thì hắn ngày tháng của hai chúng ta sẽ vô cùng vui vẻ.

Tuy mong ước là như vậy, nhưng ở sâu thẳm trong ký ức, ta vẫn không thể quên được dáng vẻ và cử chỉ của Trần Thuyên mỗi khi hắn ở cạnh Huy Tư Hoàng Phi và Thanh Liên. Kỳ thực, ta biết rõ nam nhân này là người có thể tỏ ra yêu thương với bất kỳ nữ nhân nào, chỉ cần nàng ta xinh đẹp và không thể làm chuyện gì ảnh hướng tới bá nghiệp của hắn. Với lòng nghi kỵ của Trần Thuyên, ta không thể không nghi ngờ một khi ta trở về hậu cung, kết cục của ta sẽ còn thảm hơn cả Bảo Từ phu nhân. Dù nàng ta có xinh đẹp hay không, có được yêu thương hay không, ít ra nàng ta còn có cả một thế lực hùng mạnh của Hượng Vương chống lưng, trước sau gì nàng ta cũng sẽ có được hậu vị. Còn ta thì sao đây?

Nghĩ tới đây, hơi thở của ta không còn ổn định, cảm giác ấm áp trong vòng tay Trần Thuyên phút chốc trở thành nóng nực, dính nhớp, khó chịu. Nhẹ gỡ bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, ta muốn ngồi dậy bước ra khỏi màn. Nhưng chỉ vừa động, mái tóc bị Trần Thuyên đè chặt liền kéo da đầu ta đau nhói.

"Em định đi đâu?"

Ta giật mình quay lại nhìn người đáng nhẽ đang ngủ say. Trần Thuyên chống một cánh tay nâng nửa thân người giải phóng cho mái tóc của ta. Ta thản nhiên cũng chống người ngồi dậy, tìm áo ngoài mặc lại rồi trả lời hắn.

"Em hơi nóng, định vào trong dục phòng xem thùng tắm còn đó hay không."

"Em cứ nằm nghỉ đi, để trẫm cho người mang nước sạch tới."

Ta thực ra chỉ muốn kiếm cớ tách khỏi Trần Thuyên một chút, vì thế liền chặn không cho hắn bước khỏi giường nhẹ giọng nói.

"Không cần thiết đâu, đêm muộn thế này, bắt người hầu chạy đi gánh nước cũng không tốt lắm. Ban trưa em chỉ ngâm mình một chút, nước cũng không có bẩn, cần gì phải thay."

Trần Thuyên ngạc nhiên nhìn ta, ta cũng ngạc nhiên với phản ứng ấy của hắn nên tròn mắt nhìn lại. Thấy phản ứng đó của ta, hắn liền phì cười, giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu ta.

"Trẫm đã nói rồi, em chỉ cần ngoan thì muốn sao trên trời trẫm cũng tìm cách hái cho em . Dù đêm có muộn nhưng bên ngoài sẽ có người hầu trực đêm. Trước khi em ngủ, trẫm đã dặn Hồ Lộc cho người túc trực bên ngoài, phòng khi em thức dậy cảm thấy đói. Sao nào, ngoài muốn tắm thì có đói không?"

Ta ngẩn người, vô thức sờ lên dạ dày, quả nhiên là nó đang kiến nghị. Trong đêm thanh vắng, tiếng ùng ục tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe được. Trần Thuyên lắc đầu cười ra tiếng, hắn cũng ngồi dậy mặc xiêm áo, trước khi vén rèm ra ngoài hắn còn đẩy ta nằm xuống rồi mới dặn dò.

"Nằm nghỉ một chút đi, bao giờ người hầu chuẩn bị xong rồi trẫm sẽ gọi em."

Không biết vì là giữa đêm khuya hay là bởi thái độ dung túng của Trần Thuyên mà ta bỗng muốn ỷ lại. Nghe lời dặn dò, ta ngoan ngoãn nằm lại trên giường, đôi mắt đăm đăm dõi theo từng cử động của hắn. Trần Thuyên mở cửa nhưng không bước ra ngoài, chỉ đơn giản là đứng ở đó, chỉ trong một chớp mắt đã có hai tỳ nữ nhỏ tiếng hỏi thăm, hắn liền ra lệnh.

"Xuống dặn nhà bếp chuẩn bị bữa đêm, sau đó cho người tới thay thùng tắm trong dục phòng. Nhanh chân nhanh tay một chút."

Một người tỳ nữ tuân lệnh chạy đi, người kia khúm núm đi theo Trần Thuyên vào trong châm nến và dọn dẹp. Nàng ta hầu hắn mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó mới toan bước tới bên trong tẩm phòng, thấy trước ý định của nàng, ta liền hắng giọng nói.

"Ta không quen có người hầu hạ, ngươi đi giúp những người khác đi."

"Tuân lệnh cung phi."

Tỳ nữ nghe ta nói vậy thì đi thẳng vào dục phòng, có lẽ là để dọn dẹp thùng tắm trong đó, bây giờ Trần Thuyên có ở đây, trong dục phòng cũng không thể để xơ sài như lúc chỉ có ta được. Cũng tội cho bọn họ, nửa đêm rồi mà còn phải chuẩn bị dăm loại đậu tắm, ba lượt khăn tắm, mười loại hương liệu, thắp nến, đốt trầm.

Trong lúc chờ đợi, Trần Thuyên quay trở lại trong màn ngồi nhìn ta mặc xiêm y. Ta cũng mặc kệ để hắn nhìn, ta nghĩ còn có chỗ nào trên người ta mà hắn chưa chạm qua, bây giờ mà tỏ vẻ xấu hổ thì giả tạo quá.

"Sao trẫm đã cho bà mụ tới dạy em nghi lễ trong cung mà em vẫn chẳng có tý dáng vẻ nào của nữ nhân khuê các thế?"

Trần Thuyên nghiêng đầu thắc mắc hỏi ta, bản thân hắn cũng đang khoanh tay dựa lưng vào thành giường, tóc búi hờ trên đỉnh đầu, vạt áo của thường phục mùa hè mở rộng trước ngực. Ta nhìn cái dáng vẻ không có chút gì giống một nhà vua của hắn rồi nhún vai trả lời.

"Ra vẻ khuê các là với người ngoài, chứ trước mặt anh em có còn giữa được chút thể diện nào nữa đâu mà xấu với chả hổ."

Trần Thuyên nghe câu trả lời quá hợp lý của ta liền gật gù đồng ý. Không để hắn tiếp tục buông lời nói xỏ, ta liền chớp cơ hội giơ tay mở lời trước.

"Em có một câu hỏi."

"Chuẩn tấu." Hắn nhướn mày vênh mặt nhìn ta.

"Thích khách năm ấy có mặt ở Vạn Nguyệt lâu là do ai phái tới?"

Ta vừa dứt lời, sắc mặt Trần Thuyên liền thay đổi. Sau khi sự ngạc nhiên qua đi, khuôn mặt của hắn liền trở nên âm trầm, hai hàng lông mày nhíu lại nhìn ta. Ta biết muốn người khác mở lòng thì trước tiên bản thân cũng phải thành thật mới được, ta liền tiếp tục giải thích.

"Hôm ấy quản gia Đại Hành đã giải thích hết về thân thế của mẹ, ông ta cũng đưa ra bức thư tuyệt mệnh của bà. Nhưng em thắc mắc, chuyện anh rời hoàng cung vốn là chuyện tuyệt mật, làm sao mẹ biết trước hôm ấy anh sẽ tới, còn dự đoán được cả chuyện sẽ có thích khách tập kích mà dựng nên một màn xả thân cứu chúa hoàn hảo như vậy?"

Sau khi đặt câu hỏi, ta dừng lời để quan sát phản ứng của Trần Thuyên. Cùng lúc này, tỳ nữ đang thắp thêm nhiều ngọn nến ở chính sảnh, ánh sáng lọt qua bình phong hắt vào trong màn ngày càng nhiều, khuôn mặt của Trần Thuyên cũng trở nên rõ ràng hơn. Ta thấy hắn nhíu mày lảng tránh ánh mắt của ta. Từ phản ứng này, ta biết hẳn là hắn biết rõ ràng mọi chuyện.

Nếu là người hoàn toàn không biết gì, khi bị hỏi tới nếu không tỏ ra ngạc nhiên thì cũng sẽ thẳng thắn mà hỏi lại, tuy nhiên sự trốn tránh này chính là biểu hiện của việc trong lòng hắn đang đấu tranh liệu có nên nói cho ta biết sự thật hay không. Ta không muốn bỏ lỡ cơ hội quý báu này, liền cầm lấy tay hắn tha thiết cầu xin.

"Anh thử nghĩ xem nếu như anh ở trong hoàn cảnh của em, liệu anh có dễ dàng bỏ qua mọi việc hay không? Thay vì dùng cách khác tìm hiểu mọi việc, em ngược lại muốn nghe chính miệng anh nói ra sự tình năm ấy. Em xin thề, sẽ không làm ra hành động nào ngu ngốc. Thuyên, xin anh, đừng giấu em nữa."

Nói ra lời cầu xin cuối cùng, ta không thể ngăn được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, hai bàn tay hơi run lên, giọng nói phát ra cũng khàn đi. Trước phản ứng ấy của ta, Trần Thuyên không trả lời mà tiến tới ôm chặt ta trong lòng. Ta áp tai vào lồng ngực hắn nghe tiếng trái tim hắn đập rất nhanh.

Ta biết Trần Thuyên vẫn đang lưỡng lự, ngược lại ta vô cùng thắc mắc liệu sự thật kia có thể kinh thiên động địa tới đâu để khiến hắn khư khư che giấu như vậy. Ta không muốn thúc giục thêm nữa, đây là cơ hội cuối cùng ta cho hắn và cũng là dành cho bản thân mình. Nếu hắn chịu mở lòng nói thật, ta sẽ cho bản thân mình một cơ hội, ở lại bên hắn, theo hắn đến cùng, dù thứ chờ đợi ta ở trong hoàng cung hoa lệ kia là hạnh phúc hay đau thương thì ta cũng quyết không hối hận.

Trần Thuyên ôm ta rất lâu. Cho tới khi nhịp đập của trái tim hắn chậm rãi trở lại, hắn mới buông lỏng cảnh tay, để ta ngồi lại đối diện hắn rồi mới chậm rãi kể.

"Kỳ thực năm ấy có rất nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc, vì vậy rất khó để nói cái chết của mẹ em cuối cùng là lỗi của ai. Trẫm còn nhớ sáng ngày hôm ấy, Thanh Liên truyền tin cho Hồ Phúc nói tối ngày trước đó, có một nhóm người tới Vạn Nguyệt lâu làm loạn. Tuy mẹ em đã ra mặt giải quyết đuổi bọn chúng đi nhưng nàng ấy vẫn bị sợ hãi một phen. Trẫm nghe tin ấy thì quyết định sau giờ chầu sáng sẽ xuất cung tới thăm nàng ấy và hỏi mẹ em rõ ràng cuối cùng chuyện gì đã xảy ra.

Bất ngờ ở chỗ trẫm vừa bước chân vào Vạn Nguyệt Lâu thì đã bị thích khách tấn công. Hôm ấy trẫm ỷ lại Vạn nguyệt lâu là trụ sở chính của Bách Nguyệt hội, cao thủ như mây nên không mang theo nhiều hộ vệ. Không ngờ tới đám thích khách đó thân thủ rất cao lại còn vô cùng đông, mẹ em cùng người của Van Nguyệt lâu phải chống đỡ rất khổ sở thì mới đợi được Hồ Phúc mang theo cứu viện tới. Đáng tiếc khi thích khách bị giết hết thì mẹ em cũng đã trọng thương. Trẫm cho người mang bà ấy vào trong phòng, chính lúc ấy mẹ em liền cầu xin trẫm để bà ấy viết một bức thư để giao cho Hưng Đạo Đại Vương. Từ trong bức thư ấy trẫm mới biết được thì ra em còn có một mối liên hệ với phế hoàng thất Nam Tống.

Sau ngày hôm ấy, trẫm đã cho người gắt gao điều tra về những thích khách kia, tuy nhiên những kẻ này đều đã chuẩn bị rất kỹ, trên người không để lại giấu vết. Bọn họ già, trẻ, trai, gái đều có. Dấu hiệu trên người cũng chỉ ra họ đến từ nhiều tầng lớp khác nhau. Thậm chí quan phủ còn tra ra được một số người thường ngày vốn chỉ là bách tính bình thường trong kinh thành, từ trước tới nay đều không có liên lạc gì với người trong triều đình hay ngoại bang. Cho tới bây giờ, quản gia Đại Hành vẫn không điều tra ra được cuối cùng bọn họ là do ai sai khiến.

Điểm, trẫm không muốn nói cho em biết tất cả những điều này là vì mẹ của em đã dùng mạng sống để đổi lấy cho em một đời yên bình. Trẫm muốn chuyện thân thế của em cứ như vậy mà theo mẹ em xuống cửu tuyền, còn em cứ yên tâm sống hạnh phúc với thân phận trưởng nữ phủ thượng tướng, bình an qua một đời là được. Em hiểu không?"

Ta hoang mang nhìn Trần Thuyên, trong lòng đấu tranh dữ dôi, lý trí của ta cảnh báo ta không thể tin hắn hoàn toàn, trái tim trong lồng ngực lại muốn ta cứ như vậy mà thuận theo, đừng cố tìm hiểu gì nữa. Ta không dám trả lời hắn, chỉ nhìn đăm đăm vào đôi mắt trước mặt, cố gắng tìm xem liệu có còn một sự toan tính nào trong ấy hay không.

Trần Thuyên kiên nhẫn để ta nhìn, hắn không còn trốn tránh ánh mắt của ta nữa mà đáp lại nó bằng một đôi mắt chân thành. Dường như ta có thể đọc được dụng ý của hắn trong hành động ấy, hắn muốn nói

"Trẫm đã moi móc hết ruột gan trao cho em, em đừng làm trẫm thất vọng."

Ta không biết lúc này nên có phản ứng nào với sự thật mà Trần Thuyên vừa nói, nhưng ta chắc chắn một điều rằng ta cần thêm thời gian để suy nghĩ cho cẩn thận. Ngay lúc này đây, dù ta có chất vấn Trần Thuyên thêm cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì. Nghĩ thông suốt như vậy, ta liền cụp mắt cúi đầu nói với hắn.

"Em hiểu rồi, cảm ơn anh."

Nghe được lời này của ta, Trần Thuyên mới thở dài lần nữa dang hai cánh tay ôm chặt ta trong lòng. Ta nghe giọng hắn dịu dàng an ủi.

"Điểm, mọi chuyện đã qua rồi thì để nó qua đi, đừng cố gắng truy cứu nữa. Dù em có làm gì thì mẹ em cũng không thể sống lại được. Bây giờ em chỉ cần tin vào trẫm thôi, trẫm sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để ai có thể tổn thương em ."

Ta nhắm chặt mắt vùi đầu trong lồng ngực Trần Thuyên, nỗi hoài nghi trong lòng ngày càng lớn. Phải rồi, một khi ta ở bên cạnh hắn, còn có ai có khả năng tổn thương ta ngoài hắn đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net