Q2. Chương 121 - Niềm vui ngắn chẳng tày gang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đã nói ra sự thật, có lẽ Trần Thuyên cảm thấy chột dạ nên lại càng chiều chuộng ta hơn nữa. Hắn ôm ta ra bàn ăn, tự tay múc cho ta một bát cháo rồi mới để cho tỳ nữ hầu hạ mình. Khi thấy ta ngẩn ngơ không tập trung ăn uống, hắn còn trực tiếp gắp cho ta mấy miếng thịt gà rồi ép ta phải ăn cho hết. Cơm nước xong xuôi, chúng ta cùng đi vào dục phòng dọa cho tỳ nữ hết hồn, cúi gằm mặt không dám nhìn loạn. Ta thấy thương các nàng vẫn còn là khuê nữ chưa cưới gả liền ra hiệu cho Trần Thuyên để các nàng ra ngoài.

Khi trong dục phòng chỉ còn lại hai người, Trần Thuyên lại tự mình giúp ta bước vào thùng tắm, sau đó hắn cũng cùng theo vào trong, chỉ ôm lấy ta từ phía sau chứ không có hành động quá giới hạn nào khác.

Trần Thuyên khẽ đổi tư thế để ta ngồi trên hai chân cuả hắn. Ta lười biếng bỏ mặc hắn muốn bày bố bản thân thế nào cũng được. Tới lúc Trần Thuyên thôi động đậy, ta thoải mái dựa người vào lồng ngực trần của hắn, nước trong thùng tắm mát lạnh tạo cảm giác vô cùng dễ chịu khi hai làn da tiếp xúc. Hai ngươì bọn ta liền trở nên lười biếng, cứ như vậy dựa sát vào nhau hưởng thụ sự mát mẻ.

Không gian bên ngoài lúc này vô cùng yên ắng, trong dục phòng cũng chỉ còn tiếng hít thở nhịp nhàng của hai người bọn ta. Sau một lúc lâu, ta thấy cằm Trần Thuyên nhẹ cọ sát trên đỉnh đầu mình.

"Chẳng mấy khi mới thấy em yên tĩnh thế này, thoải mái không?"

Ta không trả lời, chỉ gật nhẹ đầu rồi buồn chán cầm bàn tay Trần Thuyên, chăm chú xem xét từng vết chai trong lòng bàn tay hắn.

"Lại đang suy nghĩ lung tung gì thế?"

"Em không nghĩ gì cả."

Quả thật lúc này ngoài chăm chú nhìn từng đường chỉ tay trong lòng bàn tay to lớn trước mặt thì trong đầu ta hoàn toàn trống rỗng. Bàn tay trước mặt từ mở rộng cho ta nhìn lúc này liền chuyển sang đan chặt vào bàn tay của ta. Lúc này ta mới chân chính cảm thấy những ngón tay của mình thật nhỏ bé trong lòng bàn tay hắn. Ta vô thức thốt lên lời cảm thán.

"Xem này, tay của anh lớn quá."

Trần Thuyên bật cười, lại lần nữa dùng cằm cọ sát đỉnh đầu ta.

"Không phải tay trẫm to mà do em quá nhỏ con."

Ta ngẩn người, quả thật so với Trần Thuyên ta đúng là nhỏ con. Không chỉ bàn tay, cả người ta đang ngồi lọt thỏm trong lòng hắn. Dù ta đang ngồi trên đùi hắn, hắn vẫn có thể thoải mái gác cằm trên đỉnh đầu ta. Tuy nhiên ta lớn tới ngần tuổi này, chưa có mấy người dám bình phẩm về vẻ ngoài của ta nên trong lòng liền cảm thấy ấm ức. Ta không cam lòng liền nói kháy hắn.

"Em là do anh nuôi lớn, em gầy nhỏ là do anh ngược đãi biết không?"

Có lẽ lời nói của ta quá khôi hài, Trần Thuyên lập tức xiết chặt vòng tay rồi gục đầu vào vai ta cười. Vừa cười hắn vừa cắn nhẹ vành tai của ta trêu chọc.

"Trẫm muốn em nhỏ con là có mục đích cả đấy. Nhìn xem, không những ôm vừa tay mà muốn làm gì cũng tiện."

Làm gì là làm gì? Ta chưa kịp thắc mắc thì đã cảm thấy hai bàn tay của người phía sau bắt đầu không an phận. Vành tai ta bị hắn mút nhẹ, toàn thân liền trở nên mềm nhũn.

Cho tới khi lần nữa thiếp đi vì mệt mỏi, từ trong thùng tắm lăn về trên giường, bị bê qua vác lại, ta liền chân chính hiểu được dụng ý trong lời hắn nói.

....................

"Cốc ... cốc ... cốc"

Ngoài cửa có ai đó gõ mạnh, ta lờ mờ mở mặt thì nhận thấy sắc trời vẫn còn chạng vạng, có lẽ ta chợp mắt chưa lâu, toàn thân vô cùng mệt mỏi, đầu óc mơ hồ.

"Cốc ... cốc ... cốc"

Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, người bên ngoài có lẽ vô cùng gấp gáp. Trần Thuyên lúc này mới rên lên một tiếng, hắn hít sâu một hơi rồi ngồi bật dậy, khuôn mặt nhăn nhó, thập phần khó ở. Nhìn thấy hắn như vậy, ta chợt nhớ tới lần đầu tiên gặp Huy Tư hoàng phi, có lẽ hắn đã quen với việc có người hầu hạ. Nghĩ vậy, ta biết điều ngồi dậy, tìm áo mặc lại để đi ra ngoài mở cửa.

"Cốc ... cốc ... cốc"

Tiếng gõ cửa vang lên lần thứ ba, ta đã bước một chân xuống giường, không ngờ khuỷu tay lại bị kéo ngược trở lại. Trần Thuyên nhíu mày nhìn ta rồi làu bàu.

"Đã nói với em rồi, mấy ngày này không được gặp người ngoài."

Nói xong lời ấy, Trần Thuyên nhanh chóng bước xuống giường, thần sắc vô cùng tỉnh táo. Hắn bước nhanh ra ngoài mở cửa.

"Có chuyện gì?"

"Bẩm vương gia, sáng sớm có người đưa tin là giờ thìn thì xa giá của quan gia sẽ tới vương phủ. Bây giờ đã là cuối giờ dần, quản gia Đại Hành cho nô tài tới đây để báo tin cho vương gia."

Tin này khiến ta lập tức giật mình tỉnh ngủ. Trần Thuyên lấy thân phận Huệ Vũ Vương trót lọt tới vương phủ, trong thời gian ở đây cũng không hề có vấn đề, tại sao bây giờ lại muốn quay trở lại làm vua? Lẽ nào có đại sự gì đó khiến hắn không thể không làm như vậy?

Trần Thuyên nhỏ giọng dặn dò người hầu gì đó. Ta tò mò nên trèo ra khỏi giường, đợi hắn quay người đóng cửa mới tiến tới ôm tay hắn hỏi.

"Anh chán làm Huệ Vũ Vương gia rồi à?"

Trần Thuyên không nhìn ta mà chỉ dùng một bàn tay bóp nhẹ hai thái dương, sau đó thở dài trả lời ta.

"Sau khi đón em về đây, thái hậu có gọi trẫm tới. Ý của mẹ hai rất rõ ràng, vương phủ tuy phòng vệ nghiêm ngặt nhưng người ra kẻ vào vẫn nhiều hơn hoàng cung, không thể tránh khỏi chuyện tai vách mạch rừng. Quốc Chẩn còn trẻ người, căn cơ trong triều vẫn chưa vững chắc, nếu để truyền ra lời đồn đại hắn đem nữ nhân về làm chuyện hoang đường ngay trong vương phủ thì mấy lão già trong triều sẽ không để hắn yên. Vì thế, trẫm đành công bố với thiên hạ là quan gia mang theo Bảo Từ phu nhân và đệ nhị cung phi Phạm Tĩnh Huệ tới thăm Đại Vương. Trần Thị Bảo là cháu nội của Đại Vương, em cũng được tính là cháu ngoại của ông ấy, người trong thiên hạ sẽ không thể nói được gì."

Ta giật mình, không tự chủ đứng chôn chân tại chỗ. Vì Trần Thuyên vẫn tiếp tục bước đi, cánh tay của hắn liền rời khỏi tay ta. Thấy phản ứng đó của ta, Trần Thuyên liền vỗ nhẹ đầu ta nói.

"Ngoan, em không cần làm gì cả, tất cả sẽ có Hồ Lộc và quản gia Đại Hành sắp xếp. "

Ta không kịp trả lời Trần Thuyên thì đã có nô tỳ mang theo nước rửa mặt tiến vào, họ hầu hạ hắn thay triều phục, sau đó hắn liền gấp rút đi khỏi, thậm chí còn không quay lại nhìn ta một cái.

Thời khắn chỉ còn lại một mình trong phòng, ta bỗng có cảm giác sợ hãi. Ta sợ hãi khi nhận ra cuộc sống an bình chỉ có hai người mà ta vẫn tự huyễn hặc bản thân mấy ngày hôm nay đã chấm dứt. Ta chuẩn bị phải đối mặt với một phần của cái tương lai mà ta vốn vô cùng chán ghét. Trần Thuyên không những bắt ta phải đối diện với sự thật rằng ta chỉ là một nữ nhân trong rất nhiều nữ nhân của hắn mà hắn còn mang cả người vợ danh chính ngôn thuận của hắn tới đây. Không lâu nữa ta sẽ phải đối mặt với nàng ta, phải cong lưng thần phục.

Ta không làm được, không bao giờ làm được.

Đầu óc ta bị sự sợ hãi làm cho đặc quánh, ngoài đứng chôn chân tại chỗ, ta không nghĩ ra nổi bản thân nên làm gì tiếp theo.

"Cung phi, người làm sao vậy?"

Linh thị lay mạnh tay ta khiến ta giật mình, đầu óc vốn bị sự sợ hãi xâm chiếm dần trở nên tỉnh táo. Ta thấy mình vẫn đứng nguyên ở vị trí lúc trước, trong phòng lúc này ngoài Linh thị còn có thêm hai bà mụ và bốn vị tỳ nữ. Nhìn khuôn mặt quen thuộc của những người này, tim ta lập tức thắt chặt lại. Quả nhiên Trần Thuyên vẫn không hề tin tưởng ta.

"Bẩm cung phi, Hồ Thọ công công cử chúng nô tỳ tới giúp người sửa soạn để chuyển sang nơi ở mới ạ."

Nguyễn thị nói xong câu ấy, Mai thị liền tiến lên phía trước giúp ta sửa soạn. Ta biết mình không có lựa chọn nào khác nên rất ngoan ngoãn phối hợp với bọn họ. Trong lúc đó, bốn võ tỳ được Nguyễn Thị và Mai thị bố trí đứng canh bên cạnh và ngoài cửa, Linh thị thì bị bọn họ sai dọn dẹp đồ đạc của ta.

Xong xuôi tất cả, Mai thị đỡ ta đứng dậy. Bà ấy khoanh tay, cúi đầu, điềm đạm nói.

"Vì cung phi có bệnh mãn tính trong người nên suốt cả đoạn đường đi từ hoàng cung tới đây quan gia đều để người ngồi kiệu và thuyền riêng. Ở vương phủ, bệ hạ cũng đặc cách để cung phi được về nghỉ ngơi trước, không cần thiết phải tham gia tiệc đón tiếp."

Quả nhiên là người của Hồ Thọ, khả năng đóng kịch không kém chút nào. Bà ta tuyệt nhiên không đề cập gì tới chuyện ta bỏ trốn ngay trước mắt bà ta ngày ấy, nhưng ta có thể dám chắc, từ bây giờ họ sẽ theo ta càng sát xao.

Tuy nhiên, lúc này ta bỗng không cảm thấy sợ hãi nữa, trong lúc để Nguyễn thị vài Mai thị giúp mình sửa soạn, ta đã nghĩ kỹ. Trần Thuyên công bố thân phận ta lúc này, rõ ràng là vì muốn dụ cho những người giúp ta trong bóng tối lộ diện. Nhưng hành động này cũng vô tình giúp ta mở rộng phạm vi hoạt động và mời tới rất nhiều nhân vật, ví dụ như Bảo Từ phu nhân, ví dụ như Anh Nguyệt quận chúa, có thể ta cũng sẽ được đường hoàng tới thăm Hưng Đạo Đại Vương.

Chẳng phải quản gia Đại Hành vốn lo lắng vương phủ đất chật người đông, kẻ ra, người vào khó kiểm soát hay sao? Chỉ cần không bị giam trong bốn bức tường, ta không tin là ta không tìm được cơ hội trở mình. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net