Q2. Chương 123 - Rời đi hay không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn thị quy củ cúi đầu đứng trước mặt ta, lời bà ấy vừa nói ra lại khiến ta chìm vào suy nghĩ. Đúng vậy, không chỉ Nguyễn thị, hai trong bốn võ tỳ kia cũng là người của Nhân Huệ Vương. Họ được ông ta cài vào bên người Hồ Thọ, chuyên theo hắn dạy dỗ cung tỳ trong cung, cũng vì thế mà ngày đó Trần Khánh Toàn đã bí mật can thiệp để họ đường đường chính chính tới thượng tướng phủ để canh gác ta.

Lễ nạp phi ngày ấy, sau khi Trần Quốc Chẩn hoàn thành xong nghi lễ dâng hương ở nhà thờ tổ họ Phạm Ngũ, ta vốn phải được kiệu đưa thẳng vào hậu cung. Thật ra theo quy chế, cung phi mới nhập cung phải tới thỉnh an thái hậu cùng hoàng hậu, tuy nhiên thái hậu đã quy y cửa phật, hậu vị vẫn còn bỏ trống, chính vì thế nghi lễ này được thay đổi. Thay vì việc phải tới thỉnh an ra mắt Bảo Từ phu nhân, Huy Tư hoàng phi, tiếp nhận chúc phúc từ các cung tần cấp thấp, ta được kiệu đưa thẳng tới Vãn Nguyệt các. Cõ lẽ ngày ấy Trần Thuyên đã phòng trước bất trắc nên mới cố ý sắp xếp như vậy.

Nhưng hắn lại không lường được bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau. Ngày ấy, người dẫn đầu đoàn đón dâu là vợ chồng Nhân Huệ vương, cả một đường cho tới cửa Ngọ Môn, họ đường hoàng chân chính thực hiện mọi nghi lễ trước sáu con mắt của Hồ Lộc, Hồ Phúc và Hồ Thọ chính là để ba người bọn hắn yên tâm mất cảnh giác. Kỳ thực kiệu hoa được chuẩn bị sẵn có một ngăn đặc biệt, Thanh Liên bị bỏ thuốc hôn mê bất tỉnh đã đợi sẵn ở đó.

Trên đường vào cung, ta đã nhanh chóng thế chỗ Thanh Liên, tám người khênh kiệu cũng là người của Trần Khánh Toàn, thân thủ vô cùng tốt, ta có làm ra động tĩnh nào trong kiệu cũng đều được bọn hắn ém nhẹm đi. Vào tới Vãn Nguyệt các, trời vẫn còn tờ mờ, Thanh Liên lại mang quạt che mặt, được hai võ tỳ vừa dìu, vừa nhấc bổng đưa vào tân phòng, Linh thị và Chi thị cũng theo sát đi vào. Hồ Phúc, Hồ Lộc và Hồ Thọ tuy không nhìn rõ mặt tân nương nhưng lại rõ mặt Linh thị và Chi thị, có hai người họ ở đấy, đương nhiên là bọn hắn không hề nghi ngờ, phát hồng bao cho phu kiệu rồi lập tức cho bọn hắn theo vợ chồng Nhân Huệ Vương xuất cung. Để tránh tai mắt theo dõi, ta vẫn nằm yên trong khoang kiệu cho tới khi có người gõ hiệu lệnh lên thành kiệu thì mới chui ra. Người của Trần Khánh Toàn đã đợi sẵn đón ta, giúp ta thay đổi y phục, bôi lên một lớp hóa trang, trở thành một dân phụ bình thường, mang theo tay nải tới căn nhà đã chuẩn bị trước.

Về phần Linh thị và Chi thị, đợi sau khi Hồ Phúc, Hồ Lộc và Hồ Thọ rời đi tới điện Diên Hiền để chuẩn bị cho yến tiệc, Nguyễn Thị và hai vị võ tỳ lập tức đánh ngất Mai thị và hai người còn lại. Lợi dụng ánh sáng nhập nhoạng, họ đưa Linh thị và Chi thị tới ẩn thân trong đống nồi đất vỡ nát của nhà bếp, sau đó họ quay trở lại Vãn Nguyệt Các, tự đánh ngất bản thân, tạo một hiện trường giả là có người đã đột nhập mang ta đi.

Sau yến tiệc, theo thông lệ, thái giám làm việc nặng tới mang những xe kéo chở nồi đất vỡ ra khỏi cung. Đống nồi đất này vốn là rác thường ngày của nhà bếp hậu cung. Hai hôm ấy trong cung có yến tiệc nên vô cùng nhiều, ngày nào cũng phải đem ra ngoài cung vứt. Đây là công việc vô cùng nặng nhọc, tuy có xe kéo để mang ra khỏi hoàng cung nhưng để tránh các rủi ro đáng tiếc, những chiếc xe này không phải do bò kéo mà phải do người kéo, đi qua trạm gác phải dừng lại để thị vệ kiểm tra. Tuy nhiên đây là công việc ngày nào cũng diễn ra, hôm ấy lại còn có yến tiệc, dù bề trên có cẩn thận bao nhiêu thì thị vệ canh gác cũng không khỏi tắc trách. Linh thị và Chi thị lại nằm trong hai cái xe đi cạnh xe chở cám lợn và chất xú uế, các thị vệ nhìn thấy liền ghét bỏ chạy xa, hai nàng ấy cứ như vậy mà an toàn rời khỏi hoàng cung.

Bây giờ nghĩ lại, nếu không nhờ Nhân Huệ Vương và người của ông ta, một mình ta sẽ không thể nào nghĩ ra một mưu kế chu toàn đến mức ấy. Tuy nhiên, tình thế bây giờ của ta lại khác, nơi này cũng không phải kinh thành, ta không ở trong tướng phủ mà chính là ở trong vương phủ của Hưng Đạo Đại Vương, nơi hội tụ toàn bộ tinh anh ám vệ trên toàn Đại Việt, muốn chạy trốn dưới con mắt của quản gia Đại Hành cùng ba đại tổng quản quả thật chính là loại chuyện vác đá tư đập chân mình, không thương thì cũng tật. Thêm vào đó, ta đã thất tín với Nhân Huệ Vương một lần, ông ta và Trần Khánh Toàn khó lòng mà tin tưởng ta một lần nữa. Lời này họ hỏi ta cũng không chắc là thật lòng họ mong muốn, có lẽ chỉ là ý thăm dò mà thôi. Nếu như ta lần nữa nhờ họ giúp, dù có xảy ra bất trắc hay không, chắc chắn họ sẽ giết người diệt khẩu.

Nghĩ tới đây, tuy ta vô cùng nuối tiếc nhưng vẫn quyết đoán trả lời Nguyễn thị.

"Nhờ bà chuyển lời, tiểu nữ vô cùng cảm kích vì các vị đã tận tâm giúp đỡ nhưng bây giờ sự tình thay đổi phức tạp. Tiểu nữ không thể để các vị mạo hiểm lần nữa. Năm ấy các vị giúp tiểu nữ một ân huệ, tiểu nữ đã dùng hành động thực tiễn để báo ân, bây giờ chúng ta xòng phẳng không ai nợ ai. Nếu như các vị đã có nhã ý giúp đỡ thì xin hãy đưa Chi thị và nhóc Lâm tới chỗ của cha thằng nhỏ ở vùng rừng núi phía Nam, sau đó sống chết ra sao không cần tiếp tục quan tâm nữa. Tiểu nữ xin lấy tính mạng đảm bảo, sau này nguyện nước sông không phạm nước giếng, dù chết cũng không khai ra chuyện xuất cung năm xưa."

Nguyễn thị nghe lời ta nói thì hơi sững người, sau một lúc lâu suy nghĩ, hai mắt của bà ấy lại cong lên mỉm cười.

"Quả nhiên cung phi là người vô cùng thông minh, biết dừng đúng lúc. Nô tỳ xin chuyển đúng lời tới chủ nhân. Về phần sau này, chủ nhân đã dặn trước, nếu cung phi có việc cần dùng, miễn là không ảnh hưởng tới an nguy của chủ nhân, bọn nô tỳ nguyện hết lòng giúp đỡ. Về phần lợi nhuận hàng năm mà vương gia đã hứa với tiểu thư vẫn sẽ được chuyển vào tiền trang dưới tên Linh thị."

Lời này của bà ấy khiến ta vô cùng an tâm. Đúng là người làm ăn vô cùng hào phóng, ta lùi một bước, Nhân Huệ Vương và Trần Khánh Toàn liền tặng cho ta một vài thân tín. Họ biết nếu ta lựa chọn không vội rời đi thì thứ cần thiết nhất chính là có thân tín mà ta có thể tin tưởng, thay ta làm tai mắt nhìn khắp nơi.

...............

Sau khi trao đổi rõ vấn đề với Nguyễn thị, bà ấy cho ta biết vì nơi này cách không xa khu nhà chính của Trần Thuyên và nơi ở của người hầu, số người ngày đêm để tâm nhìn vào cửa phòng của ta nhiều không đếm xuể. May mắn ở chỗ nhờ vậy mà Hồ Phúc đã rút số ám vệ vẫn ẩn náu xung quanh ta mấy ngày qua đi, bây giờ nếu ta cần bàn chuyện gì thì cứ vào phòng đóng cửa là xong.

Năm ngày qua đi từ khi ta chuyển tới ở nơi này, Trần Thuyên chỉ ghé qua đúng một lần vào một đêm muộn .Khi ấy ta đã ngủ, hắn chui lên giường đánh thức ta dậy, ôm ôm hôn hôn một lúc thì lại bị thái giám tới gọi đi, nguyên nhân là vì Bảo Từ phu nhân bên kia đột nhiên cảm thấy không khỏe. Đêm ấy ta ngồi ngơ ngẩn trên giường nhìn Trần Thuyên vội vàng bỏ đi, trong lòng cồn cào ngũ vị tạp trần. Thì ra cảm giác chung chồng là như vậy, ta nhìn nam nhân của mình bỏ đi mà không được phép níu giữ. Ta chỉ là thiếp, chính thất phu nhân gọi hắn đi, ta lấy tư cách gì mà làm mình làm mẩy.

Đêm đó ta mỉm cười tự giễu chìm vào giấc ngủ.

Những ngày đầu tiên chuyển tớ nơi ở mới, ta phải khó khăn lắm mới quen với việc chăn đơn gối chiếc, tỉnh dậy không có hắn ở bên. Đúng lúc ta nghĩ mình đã trở lại nếp sống một mình thì Trần Thuyên lại tới, hắn vừa xuất hiện liền khuấy đảo cõi lòng yên ả của ta. Những ngày sau ta bị ảnh hưởng cảm xúc đêm hôm ấy, âu sầu nhốt mình trong phòng, ăn không ngon, ngủ không yên. Chẳng mấy chốc mà ta đã trở nên xanh xao không khác gì Thanh Liên. Hàng ngày, Nguyễn Thị La đều đặn tới chỗ ta kê đơn bắt mạch nhưng dường như sức khỏe của ta bắt đầu trở xấu, giữa ngày hè mà bị cảm sốt. Linh thị và Thanh Liên thấy vậy bị dọa sợ một phen.

"Cung phi, Mai thị đã mang cháo tía tô tới rồi ạ, người cố ngồi dậy ăn một chút để toát mồ hôi."

Thanh Liên vén màn đánh thức ta dậy. Lúc này là sáng sớm, ta mơ màng tỉnh lại, toàn thân vô cùng nặng nề. Quả nhiên là bệnh đến không báo trước nhưng một khi phát ra rồi là như núi đổ. Ta cố chống tay gượng dậy, lập tức được Linh thị đỡ lấy, nàng ấy giúp ta dựa người vào thành giường sau đó lại đưa cho ta một chén trà súc miệng rồi mới đút ta ăn từng muống cháo.

Nhìn những người trong phòng tất bật lo lắng cho mình ta đột nhiên cảm thấy áy náy với họ, dù không có tâm tình ăn uống ta vẫn nuốt hết bát cháo, uống một chén thuốc đen kịt, sau đó quấn chăn mỏng nằm trở lại trên giường. Chưa nhắm mắt được bao lâu đã nghe thấy tiếng xì xào truyền tới từ bên ngoài.

"Hôm nay quan gia tới doanh trại thủy quân của tướng quân Yết Kiêu, phu nhân cảm thấy ở trong viện một mình cũng buồn chán nên qua đây thăm cung phi Tĩnh Huệ. Các người vào trong báo một tiếng để nàng ta chuẩn bị."

Ta tỉnh hẳn ngủ nhưng không hề cảm thấy ngạc nhiên, Bảo Từ phu nhân nhẫn nhịn ngần ấy ngày, lúc này mới tới gõ cửa cũng coi là muộn rồi. Ta cố gắng gượng dậy thì thấy toàn thân nổi gai ốc, mồ hôi đã ướt đẫm sau lưng, chứng tỏ ta lại càng sốt nặng thêm. Thanh Liên lo lắng chạy tới đặt bàn tay lên trán ta sau đó liền lắc đầu kiên quyết đẩy ta nằm lại trên giường. Bên ngoài vọng tới tiếng nói chậm rãi mà hữu lực của Nguyễn thị.

"Mong phu nhân thứ lỗi, thân thể cung phi yếu ớt, do bôn ba nhiều ngày trên sông, cung phi đã bị phong hàn, toàn thân phát sốt mấy ngày nay. Hay phu nhân tạm trở về, đợi khi nào cung phi nhà chúng tôi khỏe lại sẽ tới tận nơi thỉnh tội sau."

Những tưởng Nguyễn thị đã nói như vậy, Bảo Từ phu nhân sẽ biết khó mà lui. Ta không ngờ lại nghe tiếng cười xa lạ.

"Chuyện Tĩnh Huệ phi bị bệnh nặng đã không phải chuyện một sớm một chiều, ngược lại bổn cung thấy nàng trụ qua được mười ngày đi thuyền thì hẳn là bệnh tình đã sắp khỏi rồi. Hơn nữa nàng bị ốm hơn một năm, các ngươi là tỳ nữ bên cạnh mà vẫn khỏe mạnh như vậy chứng tỏ bệnh của nàng ta cũng không phải bệnh truyền nhiễm. Hay là thế này đi, bổn cung không bắt nàng đi ra ngoài, chỉ vào nhìn qua nàng một cái, hỏi thăn vài câu là được."

Nghe ngữ khí này, có lẽ hôm nay Bảo Từ phu nhân không gặp được ta sẽ không chịu từ bỏ, trong vương phủ này không có ai có khả năng giải vây giúp ta mà Trần Thuyên lúc này lại ở tận trấn Vạn Kiếp. Nghĩ đi nghĩ lại, thà ta bò ra gặp nàng ta sớm còn hơn là để nàng tức giận xông vào, khi Trần Thuyên trở lại thì cả hai chúng ta đều rơi vào thế khó xử.

Nghĩ thông như vậy, ta liền quay sang Linh thị nói.

"Em ra ngoài nói Nguyễn thị hầu phu nhân vào đây. Anh thị, em mang ghế quý phi bố trí cách xa giường này một chút, tránh mùi thuốc ở đây khiến phu nhân khó chịu."

Linh thị và Thanh Liên nghe lời ta dặn thì liền hiểu ý, dù sao, cả ba chúng ta đã có quãng thời gian ở Vạn Nguyệt Lâu, tình cảnh này rõ ràng là màn kịch bà cả tới dằn mặt tiểu thiếp nổi tiếng trong dân gian. Trong tình huống này, giải pháp tốt nhất của tiểu thiếp chính là cúi đâu khúm núm, dĩ hòa vi quý, đợi chồng trở về rồi mới khóc nháo đòi công bằng.

Linh thị ra ngoài, không lâu sau ta đã thấy một dáng người yểu điệu, toàn thân quý khí bước qua thềm cửa tiến vào. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net