Q2. Chương 124 - Chính thất tới cửa dằn mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảo Từ phu nhân chậm rãi bước vào, đã hai năm kể từ sau lần chạm mặt ngương ngùng của hai người bọn ta, lúc này nàng không còn vẻ yểu điệu đáng thương mà toàn thân tỏa ra một khí chất quý phái, nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt sáng trong. Phía sau lưng nàng là hai tỳ nữ, theo sau họ, Nguyễn thị và Mai thị nhìn về phía ta với đôi mắt lo lắng, ta mỉm cười với họ rồi mới vịn thành giường làm bộ muốn đứng dậy hành lễ.

"Thần thiếp tỉnh an phu nhân."

Ta đã xuống nước, Trần Thị Bảo cũng rất hợp thời chìa hai cánh tay đỡ lấy người ta.

"Ấy, bản cung chính là tới thăm cô chứ không phải tới để cô chịu khổ. Ốm thì cứ ngồi đó cũng được."

Ta ngoan ngoãn để Bảo Từ phu nhân đỡ ngồi lại trên giường, chỉ một thoáng động chạm ta có thể ngửi thấy một cỗ hương sen vô cùng thanh mát trên người nàng. Hương thơm dân dã này khiến ta không khỏi ngạc nhiên.

Chẳng phải người hoàng tộc yêu thích các loại hương liệu quý hiếm từ xứ Thiên Trúc hay sao?

Không có gì để nói thì chi bằng khen nhau một câu, ta liền vui vẻ hướng Bảo Từ phu nhân khen ngợi.

"Thật lâu rồi thần thiếp chưa được ngửi hương hoa sen thanh mát tới như vậy. Phu nhân có thưởng thức thật là tinh tế."

Bảo Từ phu nhân vừa ngồi xuống ghế dựa trước giường, nghe ta khen câu này liền hơi lộ vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười xinh đẹp vuốt vạt áo nói.

"Cảm ơn lời khen ngợi của cô, chẳng qua triều đình ta chú trọng cần kiệm, bản cung thấy nếu quanh năm suốt tháng dùng hương liệu từ Thiên Trúc thì tốn kém quá nên mới nảy ra ý mùa nào dùng thức ấy. Bây giờ đã vào hè, đúng độ sen nở, sáng nào cung tỳ cũng chèo thuyền hái sen pha trà, bản cung dặn chúng hái dư thêm mấy bó để ngâm nước tắm và nước giặt quần áo."

Khách quan mà nói, chủ ý này của Bảo Từ phu nhân thật sự rất hay khiến ta phải nhìn nàng bằng con mắt khác. Nàng ta ngồi đó, đoan trang đón lấy tách trà do Thanh Liên dâng lên, thoáng liếc mắt nhìn qua khuôn mặt của Thanh Liên, không tỏ ra kinh diễm, cũng không có phản ứng ghen ghét chỉ mỉm cười nhìn ta nói.

"Cô vào cung cũng đã được hơn một năm nhưng lại ốm nặng, tới bây giờ bản cung mới có dịp tới thăm. Cùng là phận nữ nhân hầu hạ quan gia, trước đây cô còn có giao tình khá tốt với anh của bản cung, nếu có bỡ ngỡ việc gì thì cứ tới tìm bản cung."

Ồ, ta sao quên được ngày đó cô ở trước mặt Trần Thiệu Nghĩa đâm ta một dao từ sau lưng, bây giờ nhờ cô giúp thì chẳng bằng ta tự cầm đao chặt chân mình. Nghĩ là như vậy nhưng ngoài mặt ta vẫn đóng tròn vai một kẻ ốm đau, suy yếu khoanh tay dựa thành giường kính cẩn trả lời nàng.

"Thần thiếp trước đây chỉ là tỳ nữ làm việc nặng đương nhiên không hiểu hết quy tắc trong cung, đáng nhẽ phải tới vấn an phu nhân từ sớm, hiềm một nỗi trong người có bệnh, sống nay chết mai, bây giờ chỉ mong có thể khỏe lại. Đợi khi thần thiếp khỏe lại rồi, chắc chắn ngày ngày sẽ tới chỗ phu nhân thỉnh an và học hỏi."

Bảo Từ phu nhân chăm chú nghe ta nói, trên khuôn mặt vẫn luôn mang vẻ hiền từ, toàn thân thả lỏng, hai bàn tay đặt hờ trên đầu gối. Đợi ta nói xong nàng mới cúi đầu cười nhẹ.

"Người ta nói người ốm lâu ngày ai ai cũng xanh xao gầy mòn, ngay cả đức Hưng Đạo Đại Vương cũng gầy đi mấy vòng. Bản cung thấy cô tuy ốm nhưng trộm vía vẫn da dẻ hồng hào, yểu điệu đẫy đà. Tuổi trẻ khí thịnh, bản cung nghĩ chắc vài ngày nữa là cô sẽ khỏe lại thôi. Thời gian sau này trong hậu cung còn dài, chuyện cần phải học cũng không thiếu, không cần phải vội."

Khi nói những lời cuối, Bảo Từ phu nhân khẽ ngước mắt nhìn thẳng vào mắt ta, tuy miệng nàng vẫn mỉm cười nhưng khóe mắt không cong. Thật may ta tuy không quen thuộc với chuyện gia đấu thường tình nhưng lại quen nhất việc bị người uy hiếp. Bị nàng ấy nhìn thẳng như vậy, ta lập tức tỏ ra sợ sệt cúi mặt vò nhẹ góc váy run run đáp lời nàng.

"Thần thiếp tạ ơn phu nhân đã chiếu cố."

Thấy ta khúm núm, đương nhiên Bảo Từ phu nhân không có cớ nào để tức giận, nàng ta đành phải tiếp tục đóng vai chủ mẫu nhân từ nhìn quanh gian phòng. Ánh mắt nàng dừng lại ở khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Liên đang đứng hầu bên cạnh.

"Chỗ này của cô không tệ nhưng có vẻ hơi nhiều người. Tỳ nữ này của cô nhìn qua thanh tú xinh đẹp, hay cô nhường nàng cho bản cung nhé."

Thanh Liên nghe lời ấy của Bảo Từ phu nhân thì giật mình ngước mắt nhìn lên. Ta cho nàng một ánh mắt cảnh cáo để nàng ngậm chặt miệng rồi mới thở dài đáp lời Bảo Từ phu nhân.

"Để phu nhân chê cười rồi, trong số tất cả tỳ nữ trong viện này, kỳ thực thiếp chỉ có đúng một tỳ nữ là Linh thị. Những người còn lại đều là do quan gia phái tới, riêng tỳ nữ này là người của thần y Lão Trúc, tới đây để theo dõi sức khỏe của thiếp. Thường ngày nàng và những nô tỳ kia đều chỉ nghe theo lệnh của quan gia, thiếp quả thật không dám tự ý sai bảo lung tung. Phu nhân vốn gần gũi với quan gia hơn thần thiếp, hay là người cứ trực tiếp tâu với bệ hạ, thần thiếp tuyệt không dám phải đối."

Quả nhiên đôi lồng mày đẹp như tranh vẽ của Bảo Từ phu nhân hơi động đậy, nhưng chỉ sau một cái chớp mắt liền lập tức giãn ra, nàng vui vẻ mỉm cười.

"Xem này, đúng là bản cung không suy nghĩ chu đáo, nội là người hầu trong hậu cung thì có ai không phải là người của quan gia. Thôi vậy, coi như là bản cung hồ đồ, cô đừng để bụng nhé."

Ta cũng thuận theo lời Bảo Từ phu nhân mỉm cười nói.

"Thần thiếp nào dám để bụng chuyện của bề trên, quan gia và phu nhân quyết định sao cũng được."

"Có được lời này của cô là bản cung an tâm rồi. Xem này, mải nói mấy chuyện râu ria, hôm nay thời tiết ôn hòa, gió mát, nhiều bóng mây, cô có muốn theo bản cung ra ngoài hóng gió một chút hay không?"

Ồ, chẳng lẽ Trần Thuyên chưa nói cho Bảo Từ phu nhân là hắn đang giam lỏng ta hay sao. Dịp tốt thế này, nếu ta không tận dụng đi ra ngoài hít thở một chuyến thì quả thật là có lỗi với bản thân.

Nghĩ là làm, ta giả vờ che miệng ho khan hai tiếng, cúi đầu vò góc áo lí nhí trả lời Bảo Từ phu nhân.

"Thần thiếp trong người có bệnh, tuy thần y đã dặn dò rằng phải năng đi lại một chút để rèn luyện thân thể nhưng vẫn hổ thẹn không dám ra khỏi cửa. Nếu như phu nhân không ghét bỏ ..."

Ta nói tới đây, Bảo Từ phu nhân liền vui vẻ đứng dậy nắm tay ta nói.

"Ấy chết, bản cung đã tới tận đây thăm cô thì làm sao lại ghét bỏ cô đây, nếu thần y đã dặn dò như vậy thì cô đừng nhốt mình trong phòng nữa, đi nào. Trước ra sân viện dạo một vòng, lúc nào cô thấy mệt thì cứ nói với bản cung, bản cung cho người mang võng đưa cô về."

Thật là trời ban cơ hội, trước đây ở cạnh Trần Thuyên bị trói bên cạnh hắn mười mấy ngày, chuyển tới đây cũng vẫn bị giam chặt trong viện nhỏ này thêm gần mười ngày nữa. Đang âu sầu không hết, bây giờ lại có người tới cửa đưa ta ra ngoài, ta lập tức không tiếp tục diễn vai người bệnh nữa, lập cập bám tay Linh thị đứng dậy khoanh tay với Bảo Từ phu nhân.

"Thần thiếp tạ ơn phu nhân quan tâm, thần thiếp lập tức sửa soạn để hầu phu nhân."

Nghe ta nói vậy, Bảo Từ phu nhân mỉm cười quay người bước ra bên ngoài.

"Tốt lắm, bản cung đợi cô bên ngoài."

Bảo Từ phu nhân vừa bước ra bên ngoài, Nguyễn thị lập tức tiến tới khoanh tay cúi người nói.

"Bẩm cung phi, quan gia đã có lệnh cung phi không được phép rời khỏi viện này, hành động này chính là kháng chỉ mong người cân nhắc lại."

Ta bỏ qua thái độ của Nguyễn thị, điềm nhiên để Linh thị giúp mình thay đổi xiêm y, vấn lại búi tóc sau đó mới quay sang trả lời bà ta.

"Quan gia không cho phép bản phi ra ngoài nhưng cũng không có nói nếu phu nhân muốn ta theo hầu thì bản phi phải từ chối. Nếu bà lo lắng thì bà cùng Linh thị đi theo bản phi, có vấn đề gì thì bà cũng dễ báo cáo lại với quan gia. Anh thị, lúc nãy Bảo Từ phu nhân đã để mắt tới em, em tạm thời ở lại nơi này với Mai thị."

Thanh Liên mừng rỡ rơm rớm nước mắt gật đầu với ta. Mai thị và Nguyễn thị quay sang nhìn nhau, ta để họ suy nghĩ một lúc, điềm nhiên quay người bước ra bên ngoài, quả nhiên không lâu sau đã thấy Nguyễn thị mang theo hai võ tỳ của bà ta bước nhanh tới phía sau lưng ta.

Vừa bước qua thềm cửa, ta đã thấy đoàn người của Bảo Từ phu nhân đứng phía xa xa ngoài đại sảnh. Bên tai ta vang lên tiếng nói của Nguyễn thị.

"Chuyện này tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa, dù sao kháng chỉ cũng là chuyện không tốt. Xem thái độ của quan gia mấy ngày nay ..."

Ta che miệng bật cười trả lời bà ta.

"Bà đừng quên đây là ý của Bảo Từ phu nhân, quan gia không ở đây, thái hậu lại đóng cửa tụng kinh niệm phât, nàng ta nghiễm nhiên là người lớn nhất nơi này. Ý của nàng ta, ta lấy tư cách gì mà từ chối, nếu quan gia có trách phạt cũng không tới lượt chúng ta chịu. Hơn nữa, nơi đây là Vương phủ, không phải là hoàng cung, dưới đôi cánh của Hưng Đạo Đại Vương, ngay cả quan gia cũng phải thu liễm ba phần. Kể cả hắn có muốn tức giận thì cùng lắm chỉ phạt nhẹ nàng ta mà thôi. Tóm lại, việc của chúng ta chính là đánh tiếng khắp nơi rằng cung phi Tĩnh Huệ đã dần khỏe lại, việc sau đó thì không cần quan tâm tới."

Nguyễn thị chỉ cần nghe tới đây liền hiểu ý của ta, bà ấy để Linh thị dìu một tay của ta, còn bà ấy quy củ cúi đầu đi chậm lại một bước. Năm người chúng ta không cần phải đi xa đã tới trước mặt đoàn người của Bảo Từ phu nhân. Thấy ta đi tới, nàng ta thân mật kéo bàn tay ta đi sóng bước bên cạnh nàng hướng ra khỏi khu nhà chính.

"Nào, cô tuy là cháu ngoại của Đại Vương nhưng bản cung nghe nói cô chưa từng được tới vương phủ. Thật may, bản cung cũng chưa có nhiều dịp được tới đây vì thế hôm nay ta đã đặc biệt tìm một người tới giúp chúng ta thăm quan vương phủ."

Ta mỉm cười quy củ bước theo phía sau lưng Bảo Từ phu nhân. Trong lòng cả hai người chúng ta đều biết rõ, với thân phận trước đây của ta, ta đương nhiên chẳng xa lạ gì với vương phủ này, thậm chí còn có thể tới đây nhiều hơn cả nàng ta. Lúc này Bảo Từ phu nhân lại cố tình kéo ta đi diễu qua một vòng vương phủ, rõ ràng là cũng có ý đánh tiếng với người ngoài là cung phi Tĩnh Huệ không bị ốm tới liệt giường. Ta không hiểu nàng sẽ được lợi lộc gì từ hành động này, nhưng như lời ta nói với Nguyễn thị, hành động này đối với ta hoàn toàn là có lợi mà không phải có hại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net