Q2. Chương 125 - Bạn và thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta cúi đầu đi theo bước chân của Bảo Từ phu nhân, vừa bước qua cửa chính của khu nhà, ta liền nghe tiếng nàng reo lên.

"Nghĩa, anh đợi bản cung lâu chưa?"

Ta giật mình ngẩng đầu, lập tức bắt gặp một khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Hôm nay hắn không mặc quân phục, không mang theo trường kiếm, hắn vận một thân thường phục mùa hè bằng vải lụa màu nâu nhạt có thêu hoa văn lá trúc, đầu không đội ngọc quan mà chỉ đơn giản dùng một cây trâm mộc cố định búi tóc.

Dáng vẻ này của hắn khiến ta nhớ tới quãng thời gian của chúng ta ở Chiêm thành. Lúc ấy giữa chúng ta chỉ đơn thuần là những rung động bản năng mà chưa bị ràng buộc bởi nghĩa vụ và trách nhiệm.

Trần Thiệu Nghĩa nhìn thấy ta, chỉ tỏ ra hơi bất ngờ, sau đó lập tức nhíu mày quay sang nhìn Bảo Từ phu nhân. Nàng ta lại làm ra vẻ không quan tâm, che miệng mỉm cười.

"Sáng nay bản cung qua thăm cung phi Tĩnh Huệ, thấy nàng ấy đã khỏe lên không ít nên mới ngỏ ý rủ nàng cùng bản cung đi dạo vương phủ. Dù sao anh và nàng cũng từng là chỗ quen biết, chắc hẳn sẽ không có điểm gì bất tiện."

Đương nhiên là bất tiện, ta có thể thấy rõ bàn tay của Trần Thiệu Nghĩa nắm chặt bên mạn sườn. Ta hiểu rõ hắn đang vô cùng khó chịu, có lẽ đây chính là dụng ý của Bảo Từ phu nhân. Nàng ta biết Trần Thuyên đã quyết đưa Trần Thiệu Nghĩa trở lại cấm vệ quân. Nếu đã như vậy, nàng ta muốn hắn phải nhận thức rõ hắn là người của ai.

Nếu ta là Bảo Từ phu nhân, quả thật không có cơ hội nào để cảnh cáo Trần Thiệu Nghĩa tốt hơn hôm nay. Thứ nhất, Trần Thuyên không có ở đây, dù sau này hắn có biết về những hành động này cũng sẽ không thể có ý kiến nào. Trần Thiệu Nghĩa tuy là nam nhân nhưng trên danh nghĩa hắn là người nhà của Bảo Từ phu nhân, cùng nàng ta đi dạo mấy bước cũng không phải vấn đề gì to tát, hơn nữa còn có ta ở đây, ba người đi cùng nhau, nhìn sao cũng không ra điểm nào khuất tất.

Thứ hai, cả thiên hạ đêu biết chuyện phủ thượng tướng từ hôn Đốc tướng quân, nếu ta và Trần Thiệu Nghĩa không kìm chế nổi làm ra cử chỉ nào quá phận thì chính là lỗi của chúng ta. Chính vì thế nếu Trần Thiệu Nghĩa muốn đường hoàng quay trở lại cấm vệ quân, nếu ta muốn bảo toàn danh dự của thượng tướng phủ, cả hai chúng ta chỉ có cách an phận chấp nhận vạch rõ ranh giới mà quên đi tình cảm trong lòng. Nếu chúng ta làm được điều đó, sau này Bảo Từ phu nhân mới có thể an tâm tin tưởng Trần Thiệu Nghĩa làm việc cho nàng ta.

Thứ ba, nếu thật sự Trần Thiệu Nghĩa và ta có tình cảm sâu nặng, làm ra cử chỉ quá phận thì nơi này chỉ là vương phủ chứ không phải hoàng cung, người ở đây đều là người nhà. Trên có thượng hoàng, quan gia, thái hậu và Đại Vương, dưới có Hưng Nhượng Vương, Huệ Vũ Vương, Anh Nguyệt quận chúa, dưới nữa còn có quản gia Đại Hành cùng hai đại thái giám. Tất cả đều là châu chấu trên một chiếc thuyền, đóng cửa xử kín là xong. Dù chúng ta có bị xử tội chết hay cạo đầu dìm lồng heo thì vẫn đảm bảo không có ai bên ngoài có thể biết được. Bảo Từ phu nhân có thể mất đi một thân tín nhưng ngược lại nàng ta sẽ xóa sổ được một mối nguy hiểm là ta, cũng không coi là lỗ vốn.

Nghĩ tới đây, ta không khỏi rét lạnh bởi tâm kế của nữ nhân đang quay lưng về phía mình, lý trí lập tức trở nên cảnh giác. Ta không để người khác bày bố, mỉm cười hướng Trần Thiệu Nghĩa trực tiếp vạch rõ ranh giới.

"Ồ, vị này chẳng phải chính là Đốc tướng quân hay sao? Dù đây không phải là hoàng cung nhưng tướng quân cũng không nên quên nghi lễ tối thiểu đâu. Lẽ nào tướng quân đợi bản phi và phu nhân nhắc nhở hay sao?"

Ta vừa dứt lời, Bảo Từ phu nhân không quay lại nhưng qua chuyển động của sườn mặt, ta có thể nhìn thấy khóe miệng của nàng ta khẽ nhếch lên. Trần Thiệu Nghĩa cũng cứng nhắc bước lên một bước, quỳ gối, khoanh tay, cúi đầu hô lớn.

"Mạt tướng thỉnh an phu nhân, thỉnh an cung phi."

Cho tới lúc này, Bảo Từ phu nhân mới hiền từ đưa bàn tay trắng như ngọc về phía trước nói.

"Tướng quân đứng lên đi. Đúng là dù đây không phải hoàng cung thì chúng ta cũng không thể quên đi nghi lễ, phép tắc. Cảm ơn cung phi đã nhắc nhở bản cung nhé."

Ta cũng thuận thế khoanh tay đáp lời.

"Phu nhân chê cười rồi a."

Bảo Từ phu nhân không trả lời ta mà cất bước về phía Trần Thiệu Nghĩa, lúc này, hắn đã đứng thẳng trở lại, đôi mắt không còn nhìn về phía ta nữa. Trong lòng ta tuy không thoải mái, lồng ngực thắt chặt tới khó thở nhưng vẫn tỏ ra điềm nhiên cùng Linh thị bước theo Bảo Từ phu nhân.

.............

Từ chỗ ở của nhà vua tới đại viện của Hưng Đạo Đại Vương, chúng ta phải đi qua hai khu viện một lớn một nhỏ. Nghe Trần Thiệu Nghĩa giới thiệu, viện nhỏ là nơi ở của Huệ Vũ Vương, khó trách sao khi ta nhìn nơi ấy lại cảm thấy quen mắt như vậy. Viện lớn còn lại chính là nơi ở của Thái Hậu. Thì ra, trước đây ta bị Trần Thuyên nhốt ngay sát vách Thái hậu, bảo sao nhất cử nhất động của hắn đều bị thái hậu biết được, thậm chí còn để bà ấy nhắc nhở.

Bảo Từ phu nhân không tới gõ cửa từng nơi, chỉ đơn giản thả chậm tốc độ, cố tình quay sang nói chuyện với ta để cho thị vệ và người hầu nơi ấy biết thân phận của ta. Trong lòng ta cũng có mục đích riêng vì thế rất thoải mái cùng nàng nói chuyện phiếm.

"Mẫu hậu từ lâu đã làm bạn với thanh đăng cổ phật, chán ghét ồn ào. Hôm khác bản cung sẽ đưa cô tới vấn an người."

"Thần thiếp tạ ơn phu nhân quan tâm."

Qua khỏi nơi ở của thái hậu chính là một khu vườn nhỏ đầy cây ăn trái. Bảo Từ phu nhân liền trở nên hào hứng.

"Tĩnh Huệ, cô xem, cây nhãn kia thật là sai quả. Cô biết không, năm nào tới mùa hè là Đại Vương sẽ gửi vào cung không ít quả ngon. Giống nhãn được trồng trong vương phủ chính là giống nhãn quí, cùi dày, hạt nhỏ, vị ngọn thanh mà không gắt. Năm ngoái cô ốm như vậy hẳn là chưa được thưởng thức qua. Đốc tướng quân, ngươi thay bổn cung hái mấy chùm quả để cung phi nếm thử."

Lời này của Bảo Từ phu nhân quả nhiên là lần nữa tạo cơ hội để ta và Trần Thiệu Nghĩa tiếp xúc. Nhưng lúc này Trần Thiệu Nghĩa đã vô cùng tỉnh táo, hắn không tự mình hái quả mà chỉ ngoắc một thị vệ gần đó. Thị vệ chọn chùm quả lớn nhất, mọng nhất hái xuống mang tới, ta cũng không tự mình nhận mà để cho Nguyễn thị tiến tới nhận hộ. Bà ta bóc một quả nhãn, bỏ hạt rồi đưa cho ta ăn thử. Ta thoải mái nhai nuốt sau đó quay sang Bảo Từ phu nhân vui vẻ nhận xét.

"Quả nhiên như phu nhân nói, giống nhãn này thật là đặc biệt. Thần thiếp rất thích."

Bảo Từ phu nhân cũng vui vẻ trả lời lại ta.

"Nếu cô thích thì sau này cứ tìm quản gia Đại Hành để ông ta cử người mang tới."

Người đã muốn diễn kịch thì ta cũng nguyện ý diễn cùng. Ta mỉm cười nhìn những cây ăn quả bên cạnh nói.

"Từ nhỏ thần thiếp đã rất thích ăn hoa quả, ngày ấy còn thường rủ thanh mai trúc mã nhà bên trèo cây. Có lần mải chơi bị mắc mưa, ngã trẹo chân, hại hắn phải cõng về nhà, vừa về tới nơi thì bị mẹ phát hiện nọc ra đánh một trận thừa sống thiếu chết đấy."

Bảo Từ phu nhân đương nhiên hiểu rõ thanh mai trúc mã trong miệng ta là ám chỉ ai. Ta có thể thấy rõ bước chân của nàng chậm một nhịp, sau đó mới có thể tiếp tục tiến về phía trước. Đúng thế, ta để cho cô thị uy nhưng cô cũng đừng quên cô là chính thất còn ta chính là thanh mai trúc mã, cô có ngoại thất chống lưng nhưng thứ ta có trong tay chính là tình cảm và sự áy náy của bệ hạ. Cô tốt nhất đừng nên quá đắc ý, ta để cho cô đánh ta một gậy thì cô cũng nên cẩn thận ta sẽ cắn ngược cô một ngụm, chưa biết ai sẽ là người đau hơn.

Tuy đắc ý nhưng ta vẫn không quên nàng ta sau này sẽ trở thành hoàng hậu, ta không nên được thể lấn tới. Nghĩ vậy, ta mỉm cười ngoan ngoãn bước phía sau nàng chỉ cây hoa đại đỏ phía trước mặt đổi chủ đề.

"Lại nói mùa hạ này không chỉ có hoa sen mà còn có hoa đại đỏ cũng rất thơm. Tuy hoa đại là giống cây dân dã, không cao quý bằng hoa sen nhưng thiếp nghĩ nếu hái hoa này về ngâm với nước tắm, hẳn là toàn thân cũng có mùi hương rất dễ chịu."

Nguyễn thị nghe vậy liền quay sang võ tỳ sau bảo.

"Ngươi đi tìm quản gia Đại Hành để dặn ông ấy sau giờ chiều đưa hoa tới."

Bảo Từ phu nhân không tự chủ quay sang quan sát màn đối đáp này của Nguyễn thị và tỳ nữ, hàng lông mày hơi chau lại. Ta biết nàng đã nhận ra ta có tư cách uy hiếp nàng. Nguyễn thị và võ tỳ kia là người của nhà vua, ấy thế mà bà ta lại răm rắp làm theo điều ta muốn như vậy chỉ có thể chứng tỏ là Trần Thuyên thật sự rất chiều chuộng ta.

Ta biết đây chính là cái gai trong tâm Bảo Từ phu nhân. Ta tuy muốn cảnh cáo nàng nhưng không hề muốn khiêu khích khiến nàng trở thành kẻ địch, chính vì thế liền ra hiệu cho tỳ nữ dừng lại, sau đó kính cẩn quay sang Bảo Từ phu nhân khoanh tay nhún nhường nói.

"Thần thiếp tuy yêu thích nhưng tuyệt không dám vượt quyền tự tiện quyết định, vẫn là xin phu nhân chỉ bảo, hoa này liệu thiếp có nên hái hay không?"

Lời này của ta chính là hàm ý cho Bảo Từ phu nhân biết rằng chỉ cần nàng ta không làm chuyện quá đáng, ta nguyện ý thu liễm nghe nàng sai bảo. Nàng chỉ Đông, ta tuyệt sẽ không đi phía Tây. Hiện nay, trong hậu cung chỉ có Huy Tư hoàng phi là có đủ thực lực để đối đầu với Bảo Từ phu nhân. Cả hai nàng dù đã đi theo Trần Thuyên khá lâu nhưng đều chưa có con nối dõi. Mùa hạ năm ngoái, Huy Tư hoàng phi bị xảy thai nhưng bây giờ lại có thai lần hai, tính thời gian cũng đã gần ngày sinh nở, hơn nữa nàng ta còn có mỹ mạo như thiên tiên, thừa đủ để giữ chân bệ hạ. Ngược lại với nàng ta, ngoài thế lực bên ngoại làm chỗ dựa, Bảo Từ phu nhân căn bản không có lợi thế nào khác. Chính vì thế, nàng ta mới phải trăm phương ngàn kế lôi kéo Trần Thiệu Nghĩa làm trợ thủ cho mình, nếu bây giờ ta tỏ ra thiện chí, nàng chắc chắn sẽ không từ chối.

Quả nhiên ta đã xây bậc thang cho Bảo Từ phu nhân bước xuống, nàng ta liền thoải mái đáp lời.

"Hoa nào cũng vậy, nếu thu sai giờ sẽ làm phai nhạt mất hương thơm. Ngươi nói với quản gia Đại Hành cho người hái hoa đúng thời điểm bình minh, sau đó lập tức mang về ngâm vào nước tắm buổi sáng và nước giặt xiêm y của cung phi. Hoa còn thừa thì phải bảo quản ở nơi râm mát. Nếu có thắc mắc thì cứ tìm tỳ nữ của bản cung mà hỏi."

Nói rồi Bảo Từ phu nhân liền mỉm cười nắm tay ta cùng tiến về phía trước, cùng lúc ấy lại quay sang Trần Thiệu Nghĩa hỏi.

"Ồ khu nhà phía kia đẹp quá, đó là nơi ở của ai vậy?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net