Q2. Chương 128 - Nếu người nằm kia là hắn ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xì xào ... tiếng người la hét, tiếng bước chân chạy rầm rập ở bên ngoài khiến ta giật mình. Mở mắt rồi ta mới nhận ra dường như bản thân đã chợp mắt một lúc, ánh nắng bên ngoài đã trở nên gay gắt, khí nóng hầm hập theo khe cửa len lỏi vào trong phòng, trên lưng ta đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Âm thanh bên ngoài có vẻ lộn xộn, khi lớn, khi nhỏ. Ta cảm thấy kỳ lạ nên bước ra ngoài. Mai thị và Linh thị đứng đợi sẵn, thấy ta bước ra ngoài, Mai thị lập tức chạy tới khoanh tay nói.

"Bẩm cung phi, quan gia vừa trở về."

Từ Vương phủ tới Vạn Kiếp rồi trở lại, dù muốn hay không cũng phải mất tròn một ngày. Xem sắc trời lúc này cũng chỉ mới giờ trưa, tại sao Trần Thuyên đã trở về?

Trừ phi trên đường có chuyện bất ngờ nào đó khiến hắn phải hủy bỏ kế hoạch hôm nay.

Ta nhìn về phía con đường nhỏ nối với chính viện. Lúc này, người làm ở đó đang đi lại vô cùng gấp rút, người cầm khay, người cầm chậu nước, ngay cả quản gia Đại Hành cũng hối hả bước qua thềm viện, theo sau ông ta là một ông lão tóc bạc trắng.

Đó chẳng phải là sư tổ hay sao?

Vừa thấy sư tổ, ta liền linh cảm có chuyện chẳng lành, vội vàng chạy nhanh về phía ấy.

"Cung phi ..."

Phản ứng của ta quá đột ngột, cả Mai thị và Linh thị đều bị bất ngờ, khi họ bắt kịp ta thì ta đã chạy tới trước mặt sư tổ.

Ta chưa kịp mở miệng hỏi thì một người đã lập tức chặn giữa ta và sư tổ.

"Mời thần y vào trong trước."

Đại Hành nói rồi khoanh tay cúi chào ta, trong lúc đó sư tổ chỉ cho ta một cái nhíu mày rồi bước vội vào phía trong. Ta vừa lo vừa cuống liền quát lớn trút giận lên quản gia Đại Hành.

"Đây là có chuyện gì?"

"Nô tài thỉnh an cung phi, sáng nay quan gia xuất phủ vi hành gặp phải bất trắc. Tất cả mọi chuyện lúc này vẫn còn chưa sáng tỏ, mong cung phi trở về chờ đợi."

Chát! Ta dồn toàn lực vào cái tát khiến khuôn mặt của quản gia Đại Hành nghiêng hẳn về một bên. Bàn tay của ta bỏng rát, cánh tay hơi run rẩy nhưng ta không quản được nhiều thế. Trần Thuyên đi nửa đường lại đột nhiên quay về, nếu chỉ là cảm nắng thông thường thì một mình Nguyễn Thị La là đủ, vì sao ngay cả sư tổ cũng phải tới đây. Mắt ta nhìn chậu nước ánh đỏ mà người hầu mang ra khỏi phòng, sự sợ hãi lập tức chiếm hết tâm trí.

"Cẩn thận cách ngươi nói chuyện. Ngươi chỉ là một quản gia nho nhỏ của Vương phủ, ngay cả chủ của ngươi có ở đây cũng không có tư cách sai bảo bản phi đi đâu hay làm gì. Nếu ngươi không rõ chuyện gì đã xảy ra thì cút sang một bên, bản phi tự đi vào tìm hiểu."

Rất lâu rồi ta chưa cảm thấy tức giận như vậy nên lời nói ra rất nặng, Đại Hành sững người, hai bàn tay ông ta nắm chặt. Nhân cơ hội ông ta chưa kịp phản ứng, ta liền trực tiếp bước qua người ông ta chạy vào phía trong.

Chỉ cách thềm cửa một bước chân, ta lại một lần nữa bị người chặn lại.

"Quan gia có khẩu dụ, người không phận sự cấm vào."

Ta đứng khựng lại, người trước mặt ta là Hồ Lộc, hắn khoanh tay cúi nửa người nhưng lại chắn ngay trước cánh cửa, ta không có cách nào đẩy cửa bước vào. Quản gia Đại Hành lúc này cũng đã đi tới phía sau, khí nóng trong lòng ta bộc phát, ta cười lạnh quát Hồ Lôc.

"Khẩu dụ không phải chỉ là lời nói miệng sao? Ai biết là lời của quan gia hay là chủ ý của ngươi. Cút sang một bên cho bản phi."

"Xin cung phi bình tĩnh ..."

Hồ Lộc vẫn đứng yên không nhúc nhích, quản gia Đại Hành lập tức bước lên trước chắp tay sóng vai với Hồ Lộc.

"Bình tĩnh, các ngươi muốn bản phi bình tĩnh trong khi bản thân các ngươi cũng đang tỏ ra lo lắng không yên thế kia? Cút sang một bên, bản phi muốn gặp quan gia."

Mặc kệ ta la hét, Hồ Lộc và Đại Hành vẫn đứng sừng sững ở đó, phản ứng của bọn hắn lại càng khiến ta sợ hãi, lẽ nào Trần Thuyên đã gặp bất trắc. Ta không vượt qua được hai người bọn hắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy người hầu đi ra đi vào, người vào mang khăn sạch và nước nóng, người ra đều ít nhiều dính máu trên quần áo, chậu nước trên tay đỏ quạch một màu. Ta cuống tới không thở nổi, khóc lên.

"Hồ Lộc, bản phi là người biết nặng nhẹ, ta sẽ không làm phiền tới sư tổ cứu người, ngươi cho ta vào đi. Đại Hành, ông biết ta theo quan gia mười mấy năm, bản phi có thể làm gì hại tới bệ hạ cơ chứ, ta chỉ muốn ở cạnh nhìn bệ hạ mà thôi."

"Chuyện này ..."

Hồ Lộc và Đại Hành khó xử nhìn nhau, ta biết bọn hắn chần chừ liền nhanh chân lách qua hai người họ, trực tiếp bước vào trong. Gian chính sảnh này không lớn như cung Quang Triều nhưng không nhỏ, người hầu thấy ta chạy vào nhưng cũng không dám cản chỉ gấp rút đi về phía tấm bình phong lớn. Tấm bình phong che đi những gì đang diễn ra phía sau, ta chỉ nghe giọng nói của sư tổ vọng ra.

"Máu vẫn còn chảy, mau đè chặt lên miệng vết thương."

Chân tay ta lập tức rụng rời, đầu óc trống rỗng, nhào chạy về phía ấy.

"A..."

Ta chạy vội vượt qua bình phong mà không nhìn trước, toàn thân đầm sầm vào một người. Ta toan định đẩy hắn ra thì lại bị ôm chặt.

"Buông ..."

Một bàn tay lớn lập tức chặn lại tiếng quát của ta. Chỉ một chớp mắt, khoang mũi ta liền ngập tràn mùi hương quen thuộc cùng mùi máu tanh. Ta sững người, ngơ ngác ngước lên nhìn người đang ôm mình.

Trần Thuyên nhíu mày, trực tiếp nhấc ta khỏi mặt đất, đi ra khỏi tẩm phòng.

Ta ngơ ngác nhìn vết máu khô đọng bên trán Trần Thuyên. Tuy trong lòng vô cùng bồn chồn nhưng vẫn để mặc hắn bế mình đi sang thư phòng, chỉ sợ lỡ tay giãy dụa lại chạm vào vết thương nào khác trên người hắn. Vừa đặt ta xuống, Trần Thuyên lập tức tỏ ra tức giận.

"Trẫm đã dặn ai không phận sự miễn vào, tại sao em lại dám kháng chỉ."

Ta mặc kệ dáng vẻ giận dữ tới xù lông của Trần Thuyên, lập tức kéo cổ hắn để nhìn cho rõ vết máu trên mặt hắn là từ vết thương nào. Trần Thuyên bị hành động đột ngột của ta làm cho lung lay, hắn ngả người về phía trước, ta liền nhìn rõ đường chân tóc gọn gàng, da thịt vẫn còn lành lặn. Sự căng thẳng trong lòng ta liền dịu xuống, ta lùi lại để nhìn từng góc trên người Trần Thuyên. Hai cánh tay của hắn thấm đẫm máu nhưng quần áo không hề có vết rách, những nơi còn lại trên người hắn cũng bị bắn đầy máu nhưng dường như không hề có vết thương nào.

"Anh ... anh không bị thương."

Ta ngơ ngác ngẩng lên hỏi Trần Thuyên, tâm trạng lúc này của ta tuy vui mừng nhưng lại sợ sự vui mừng này là quá sớm, chỉ cần ta chớp mắt, người nằm trong tẩm phòng kia lại chính là hắn. Trần Thuyên trầm mặc nhìn ta, sau đó hắn mới thở dài nói.

"Trẫm không sao, máu này không phải của trẫm."

Hắn vừa buông lời khẳng định, hai đầu gối của ta lập tức liền run lẩy bẩy khụya ngã xuống sàn, nước mắt trào ra như đê vỡ.

"Trẫm không sao mà em khóc cái gì."

Trần Thuyên bối rối ngồi xổm xuống dùng hai bàn tay nâng mặt ta lau đi nước mắt, nhưng hắn càng lau, nước mắt ta càng chảy nhiều. Tay chân ta lúc này đột nhiên càng bủn rủn chỉ có thể cầm tay áo hắn lắp bắp nói.

"Em thấy quản gia Đại Hành vội vội vàng vàng, sau đó lại thấy sư tổ, rồi bao nhiêu là máu, bọn họ còn không cho em vào, em tưởng ... tưởng ... "

Ta run rẩy không dám nói ra nỗi sợ trong lòng, tới lúc này ta mới biết Trần Thuyên quan trọng với mình tới mức nào.

Nếu như người nằm kia là hắn ...

Chỉ nội ý nghĩ ấy đã khiến trái tim trong lồng ngực ta thắt lại. Ta không muốn thất thố trước mắt hắn nên dấu khuôn mặt trong hai bàn tay, cắn chặt răng để không khóc nấc lên.

Trần Thuyên lập tức ôm chặt lấy ta, hắn hôn nhẹ lên tóc mai ta, bàn tay dịu dàng vỗ lên lưng ta trấn an.

"Ngoan nào, trẫm không có việc gì. Em đừng khóc nữa, lần sau trẫm sẽ cho người tới báo cho em một tiếng. "

Hơi thở của Trần Thuyên đều đều thổi bên tai ta. Ta úp mặt trong lòng hắn, lắng nghe tiếng trái tim hắn đập một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn, ta liền giật mình hỏi hắn.

"Nếu anh không bị thương, máu này là ..."

Ta ngước lên từ trong lòng của Trần Thuyên thì đã thấy khuôn mặt lo lắng của hắn đăm đăm nhìn về phía tẩm phòng. Hắn không cúi đầu nhìn ta chỉ mấp máy trả lời.

"Là của Nguyễn Thị La."

Phản ứng này của Trần Thuyên khiến trái tim vừa mới hồi phục của ta một lần nữa thắt chặt lại nhưng cảm giác này bị ta lập tức đè xuống. Dù sao Nguyễn Thị La từng giúp ta ẩn thân một thời gian, cũng chưa từng một lần có ý dùng những chuyện xảy ra khi chúng ta xuôi dòng sông Đuống để uy hiếp ta, trong lúc nàng thập tử nhất sinh, ta sao lại có thể có suy nghĩ ghen ghét đây. Vì thế ta liền đứng thẳng hỏi Trần Thuyên.

"Cuối cùng là đã có chuyện gì? Chẳng phải mỗi lần anh vi hành đều mang theo rất nhiều vệ binh hay sao?"

Trần Thuyên cúi đầu nhìn ta thở dài.

"Đúng là trẫm mang rất nhiều ám vệ, nhưng những ám vệ ấy chỉ luôn theo dõi và bảo vệ trẫm, không ai nghĩ, thích khách kia lại nhằm vào Nguyễn Thị La. "

Ta giật mình mở lớn mắt. Trần Thuyên bỏ qua phản ứng của ta, tiếp tục nhìn về phía tẩm phòng, chậm rãi thuật lại chuyện đã xảy ra.

"Trẫm chọn con đường đông đúc để đi tới Vạn Kiếp để có thể xem cuộc sống của  bách tính. Khi đi qua đoạn đường nọ thì thấy một đám người thô tục mang theo đao kiếm đang to tiếng với chủ của một quán rượu nhỏ. Trẫm vốn chỉ muốn dừng lại xem liệu người của quan phủ có tới kịp lúc hay không, nếu không, sẽ lệnh cho thị vệ bên cạnh can thiệp. Không ngờ tới, một vài kẻ trong đám vô lại đó lại nhìn về phía trẫm, bọn chúng không báo trước, vung đao kiếm xông tới tấn công loạn xạ. Ám vệ nhanh chóng lộ diện, nhưng võ công của đám vô lại kia không phải tầm thường, có kẻ thừa dịp muốn đánh lén từ phía sau lưng trẫm, cũng may Nguyễn Thị La chạy tới giúp trẫm đỡ một đao."

"Nếu đã như vậy, làm sao anh đoán ra đám vô lại đó là nhắm vào Nguyễn Thị La?"

Trần Thuyên thở dài vỗ đầu ta.

"Ám vệ giữ lại mạng cho mấy tên, trước khi giao chúng cho quan phủ, bọn chúng đều hướng về phía Nguyễn Thị La chửi rủa."

Ta lập tức cảm thấy đỉnh đầu toát mồ hôi lạnh. Sao lại khéo thế, đám vô lại đó tới chín phần chính là Đinh vô lại đi. Chỉ có kẻ ngu si như hắn mới dám hống hách bất chấp ngay trong địa bàn của Vạn Kiếp quân như thế, quả đúng là mắt chó không phân nổi sang hèn.

...............


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net