Q2. Chương 129 - Anh hùng khó qua ải mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thuyên thấy ta đã bình tĩnh thì dần buông lỏng vòng tay, hắn dùng bàn tay xoa nhẹ hai bên thái dương rồi nói.

"Trẫm đã không có việc gì, em về trước đi, hôm khác trẫm sẽ tới thăm em ."

Ta ngước nhìn dáng vẻ mệt mỏi của hắn, rõ ràng hắn cũng bị chấn động không nhẹ. Ta không đành lòng liền nói.

"Em có trở về cũng rảnh rỗi không có việc gì, em và Nguyễn Thị La là chỗ thân thiết, hay anh để em ở lại đây đi."

Trần Thuyên hơi sững người, hắn quan sát ta một lúc rồi thở dài.

"Tùy em vậy."

Ta gật đầu, cầm lấy bàn tay hắn rồi hỏi.

"Bây giờ sư tổ đang chữa chạy cho nàng ấy, anh có đi vào cũng không giúp được gì, dục phòng nơi này ở đâu? em giúp anh sửa soạn lại một chút."

Trần Thuyên dùng tay chỉ cho ta cánh cửa dục phòng, ta liền gật đầu, nói hắn ngồi đợi rồi quay đi ra ngoài. Khi ta bước ra, quản gia Đại Hành và Hồ Lộc vẫn đứng đó nhỏ tiếng trao đổi với nhau, khuôn mặt cả hai vô cùng lo lắng. Phía sau lưng họ, Mai thị và Linh thị đang cúi đầu quỳ rạp dưới đất. Ta bước tới trước mặt họ, hướng quản gia Đại Hành cúi đầu nói.

"Vừa rồi bản phi vì quá lo lắng cho quan gia, quá xúc động nên không khống chế hành động của bản thân, bản phi xin tạ lỗi với ông."

Quản gia Đại Hành hơi sững người trước thái độ nhún nhường của ta. Ông ta lặng im một lúc rồi mới thở dài khoanh tay nói.

"Nô tài không dám nhận lễ này của cung phi, đây cũng là lỗi của nô tài không giải thích rõ ràng ngay từ đầu khiến cung phi lo lắng."

Ta lắc đầu vẫn hướng lão khoanh tay hành lễ biểu lộ ý xin lỗi. Quả thật lúc này ta chỉ nghĩ Đại Hành từng là chủ nhân trực tiếp của mẹ, lại thêm lời Trần Thuyên từng răn dạy ta không được coi thường lão. Không ngờ rằng ta quên mất lúc này mình đã là cung phi, dù có là một đại tướng quân thì cũng không đủ tư cách để nhận một lễ này, đừng nói tới là một nô tài như quản gia Đại Hành. Ông ta vội vàng lùi một bước khoanh tay vái lậy. Ta giật mình liền xua tay.

"Ấy chết, xét về vai vế, ông có thể đứng ngang hàng với cha mẹ ta. Nếu ta không ở bên quan gia, hành động lúc này của bản phi là vô cùng vô lễ. Lời xin lỗi này còn là quá nhẹ nhàng, ông không cần đa lễ như vậy. Bản phi ra đây là muốn tìm ông sắp xếp vài người tới hầu quan gia tắm rửa rồi thay xiêm y. Bản phi đã gặp quan gia rồi, bệ hạ không có bị thương chỉ là xiêm y đã bị máu vấy bẩn. Sẵn tiện có Hồ Lộc ở đây, ông mang Mai thị và Linh thị đi chuẩn bị trà sen và đồ ăn nhẹ cho quan gia, vì sự tình bất ngờ, có lẽ bệ hạ vẫn chưa dùng bữa."

.................

Có quản gia Đại Hành ở đây, rất nhanh đã có một đoàn người hầu tới hầu Trần Thuyên tắm rửa, Ta cũng ở trong dục phòng giúp hắn gội đầu, lau mặt. Trong lúc đó, Hồ Lộc ở bên ngoài chỉ đạo Mai thị và Linh thị dọn đồ ăn nhẹ.

Thường ngày tính tình Trần Thuyên vô cùng trầm ổn, không mấy khi lộ ra cảm xúc khẩn trương. Không ngờ lúc này hắn lại không hề kiên nhẫn để ta và người hầu hầu hạ. Đợi ta giúp hắn gội đầu xong là hắn trực tiếp tự mình tẩy rửa một cách nhanh nhất rồi bước ra khỏi thùng tắm. Đúng lúc ta giúp hắn lau người, bên ngoài liền có tiếng Hồ Lộc vọng vào.

"Bẩm quan gia, Bảo Từ phu nhân cầu kiến."

Trần Thuyên nhíu mày khó chịu nhìn ra bên ngoài, rõ ràng là hắn không muốn gặp mặt nàng ta. Ta cũng không muốn Bảo Từ phu nhân nghĩ ta đang ở đây cố tình chia rẽ tình cảm của nàng ta và hắn. Chính vì thế ta liền hạ giọng dịu dàng nói với hắn.

"Anh trở về đột ngột mà lại còn triệu tập tất cả thầy lang trong vương phủ, khó trách khiến người khác lo lắng. Nếu anh không muốn đi ra thì để em ra ngoài giải thích cho nàng ấy. Sẵn tiện, em cũng sẽ dặn Đại Hành thông báo cho Thái Hậu và các vị vương gia."

Trần Thuyên vừa nghe ta nói vừa xỏ tay vào thường phục nhưng rất nhanh bắt được trọng điểm trong lời nói, hắn lập tức hỏi lại.

"Em ra nói chuyện với Bảo Từ?"

Ta biết ,hôm nay đã có quá nhiều chuyện ngoài dự đoán, nếu còn để Trần Thuyên biết việc ta ra ngoài đi dạo cùng Bảo Từ phu nhân sáng nay thì thể nào hắn cũng sẽ nổi trận lôi đình. Chính vì thế ta liền mỉm cười nháy mắt với hắn.

"Đúng thế, dù sao em cũng quay trở về vị trí Tĩnh Huệ phi, trước sau gì chẳng phải đối mặt với nàng ấy. Anh yên tâm đi, chuyện này em đối phó được, nếu anh không tin cứ đứng sau cửa nghe thử."

Trần Thuyên nhìn ta hoài nghi nhưng không hề ngăn cản. Thấy hắn tỏ ý đồng tình, ta liền mỉm cười bước ra ngoài, nhìn Hồ Lộc nói.

"Đi thôi, bản phi sẽ tiếp chuyện với Bảo Từ phu nhân, trong lúc đó, ngươi đi các việc khác thông báo cho các vị chủ nhân một tiếng. Để họ biết quan gia bình an, người bị thương là thầy lang, để họ khỏi lo lắng."

Hồ Lộc thấy ta bước ra với thái độ tự tin liền lập tức khoanh tay cúi người rồi quay ra ngoài. Ta theo bước hắn đi ra thì đã thấy Bảo Từ phu nhân cùng tỳ nữ đứng ở đó, khuôn mặt nàng đầy vẻ lo lắng ta liền bước tới trước mặt nàng khoanh tay hành lễ.

"Tĩnh Huệ thỉnh an phu nhân. "

Bảo Từ phu nhân thấy người tới là ta thi liền ngạc nhiên hỏi.

"Sao cô lại ở đây?"

Ta mỉm cười trả lời nàng.

"Thần thiếp đang đi dạo trong sân viện thì thấy thần y và quản gia Đại Hành vôi vàng tới chỗ quan gia nên cũng đi theo xem sao. Phu nhân không cần lo lắng, tuy có chuyện xảy ra trên đường vi hành nhưng quan gia mệnh lớn, thích khách không động tới được một ngón tay của bệ hạ. Người bị thương là thầy lang, bên trong lúc này dính rất nhiều máu tanh, quan gia sợ phu nhân hoảng sợ nên sai thần thiếp thuật lại mọi thứ để phu nhân khỏi lo lắng. "

Bảo Từ phu nhân nghe ta nói vậy thì liền bớt lo lắng. Nàng ta ngước nhìn cánh cửa đóng chặt phía sau lưng ta, hít một hơi dài rồi liền quyết đoán quay lưng đi.

"Bổn cung hiểu rồi, cô giúp ta truyền lời tới quan gia rằng Bảo từ tạ ơn bệ hạ đã lo lắng."

Ta nhìn bóng lưng cô đơn của Bảo Từ phu nhân, lại chợt nhớ tới những lời nói thống thiết của nàng ta với Trần Thiệu Nghĩa bên bờ hồ ngày ấy. Có lẽ, những lời nói của nàng đều không phải nói dối. Ta không biết nàng có yêu Trần Thuyên hay không? Nhưng một nữ nhân phải mạnh mẽ thế nào mới có thể ở bên canh một nam nhân không yêu mình cả đời, chứng kiến hắn trái ôm phải ấp hết nữ nhân này tới nữ nhân khác mà ngày ngày vẫn phải tỏ ra yêu thương chung sống với họ.

Cho tới khi Bảo Từ phu nhân đã đi khuất ta mới thở dài quay trở vào bên trong. Không biết có phải cảm xúc bị nàng ảnh hưởng, lúc này, ta lại bắt đầu cảm giác cơn nóng sốt đang quay trở lại. Mỗi bước chân trở nên nặng nề, khi đẩy cánh cửa bước vào chính sảnh, ta đã thấy Trần Thuyên đứng ở đó. Hắn khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt nhìn ta đầy hàm ý dò xét nhưng ta đã quá mệt mỏi để tiếp tục đoán ý của hắn nên chỉ đơn giản nhìn hắn hỏi.

"Anh ăn tạm chút gì đi. Em vào xem xem tình hình của Nguyễn Thị La."

Trần Thuyên không nghe lời ta, hắn xoay lưng bước trước ta một bước.

"Trẫm cũng không có yếu ớt tới mức ấy. Trẫm cùng em vào xem nàng ta."

Ta cúi đầu đi phía sau Trần Thuyên tiến về phía tẩm phòng, vừa bước qua tấm bình phong đã thấy sư tổ đứng rửa tay trong chậu đồng. Ông lão ngước lên thấy bọn ta tiến vào thì liền nói.

"Vết chém chỉ phạm vào phần mềm, tuy chảy nhiều máu nhưng không ảnh hưởng tới xương cốt. Mấy ngày tới tránh để vết thương chạm nước, ăn nhiều đồ bổ một chút là được."

Trần Thuyên nhìn sư tổ rồi gật đầu.

"Thần y có công cứu chữa kịp thời, trẫm sẽ trọng thưởng."

Sư tổ vốn là người khinh thường tiền tài nên nghe lời ấy của Trần Thuyên cũng không tỏ ra thụ sủng nhược kinh, ông chỉ cúi đầu vái tạ rồi lui sang một bên.

Ngược lại với sư tổ, nhìn ánh mắt của Trần Thuyên dành cho người đang nằm trên giường, trong lòng ta đột nhiên cảm thấy vô cùng bồn chồn. Ta bước nhanh hơn hắn vài bước, chạy tới ngồi bên thành giường. Nguyễn Thị La lúc này suy yếu nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, làn da trắng bệch, trên người vẫn còn mặc váy áo dính đầy máu. Một bên cánh tay của nàng ấy lộ ra bên ngoài quấn băng vải trắng từ bả vai tới tận khuỷu tay, đủ biết vết chém dài và sâu thế nào.

"Ngòai vết thương này thì nàng ấy còn bị thương ở đâu nữa không?"

Ta buộc miệng nói, ý muốn hỏi sư tổ không ngờ người trả lời lại là Trần Thuyên.

"Không có."

Trong lòng ta không khỏi cười lạnh. Quả nhiên, chưa tới mấy hôm mà anh hùng đã hàng ải mỹ nhân rồi. Thật uổng công vừa rồi ta lo lắng cho hắn như vậy. Trong khi hắn lại chỉ quan tâm tới nữ nhân đang nằm đây. Hít sâu một hơi đầy lồng ngực, ta cúi đầu vuốt nhẹ bàn tay nhỏ nhắn mịn màng của Nguyễn Thị La nói.

"Nếu đã như vậy, hay là quan gia để cho nàng ấy tới chỗ thần thiếp nghỉ ngơi đi. Nơi này là tẩm phòng của quan gia, nàng ấy mà ở lại đây thì hơi bất tiện cho quan gia. Lại nói, nàng ấy với thần thiếp đã thân quen, chỗ thần thiếp chỉ toàn là nữ nhân, đi ra đi vào chăm sóc cho nhau cũng tiện. "

Không gian xung quanh thoáng tĩnh lặng, ta cũng không muốn xoay lưng nhìn phản ứng của những người đang có mặt ở đây. Không lâu sau ta liền nghe Trần Thuyên trả lời.

"Tĩnh Huệ phi suy nghĩ rất chu đáo, cứ làm như vậy đi."

Ta tuy tự giễu trong lòng nhưng ngoài mặt lai mỉm cười, đứng dậy khoanh tay hành lễ với Trần Thuyên rồi quay đi ra ngoài tìm Hồ Lộc và quản gia Đại hành để sắp xếp lại viện nhỏ của mình một chút. Lúc này, một khắc ta cũng không muốn ở lại để chứng kiến Trần Thuyên yêu thương quan tâm nữ nhân khác nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net