Q2. Chương 130 Con cái là của trời cho

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mang theo Mai thị và Linh thị trở về nơi ở không lâu thì đã có người hầu tới dọn dẹp một phòng nhỏ để người mang võng đưa Nguyễn Thị La tới. Trần Thuyên cùng sư tổ cũng theo đi vào. Ta nhìn thấy bọn họ liền quay sang nói với Mai thị.

"Người này là hồng nhân mới của bệ hạ, kể từ mai bà mang theo hai tỳ nữ tới chăm sóc cho nàng ấy. Nếu cần thêm người thì cứ tới tìm Nguyễn thị thương lượng, chỗ bản phi chỉ cần Linh thị và Anh thị là đủ."

Mai thị nghe ta nói vậy thì liền hiểu ý, bà ta khoanh tay cúi đầu thưa vâng. Ta biết bà ta sẽ hỏi ý kiến của Hồ Thọ, nhưng xem xét phân lượng của Nguyễn Thị La trong lòng Trần Thuyên lúc này, ta biết hắn sẽ chủ quan mà đồng ý. Một khi Mai thị và tỳ nữ của bà ta phải chăm sóc Nguyễn Thị La, họ chắc chắn sẽ bị sao lãng, nhờ vậy, ta sẽ thuận lợi loại bỏ được một tai mắt bên cạnh mình.

Vì trong phòng Nguyễn Thị La đã có Trần Thuyên và sư tổ, ta không tiện theo vào nên đứng bên ngoài đợi. Trong suốt thời gian này, ta cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, mỗi cơn gió đi qua lại mang tới một trận rét lạnh.

"Cung phi cảm thấy trong người thế nào rồi ạ?"

Người vừa lên tiếng là Nguyễn Thị, bà ta đưa cho ta một cái áo mỏng. Ta gật đầu nhận lấy cái áo rồi mặc lên người, mỉm cười với bà.

"Vẫn vậy thôi, cảm ơn bà. Bản phi đã dặn bà về nghỉ ngơi, chiều mới phải quay lại, sao mới đó mà bà đã ra đây rồi?"

Nguyễn thị cũng cười nhẹ trả lời ta.

"Nô tỳ trước nay không có thói quen ngủ ngày, đặt lưng nằm được nửa canh giờ mà không ngủ nổi nên lại ngồi dậy đi ra đây. Nô tỳ cũng đã dặn Anh thị tới nhà bếp lấy thuốc cho cung phi, đợi nàng quay lại, cung phi nên uống ngay, tránh để bệnh nặng thêm."

Ta gật đầu vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, đúng lúc ấy, Trần Thuyên và sư tổ cũng vừa bước ra, hắn ngạc nhiên nhìn ta.

"Em ốm?"

Vẻ mặt ngạc nhiên của Trần Thuyên khiến ta cảm thất nực cười. Tai mắt của hắn quanh ta không ít, chuyện ta ốm cũng chẳng phải ngày một, ngày hai, hắn lúc này lại tỏ vẻ ngạc nhiên thế kia, lẽ nào hắn nghĩ ta giả vờ hay sao. Ta tức quá hóa cười, cúi đầu trả lời hắn.

"Bẩm quan gia, thần thiếp ốm đã gần mười ngày rồi, ban đâu chỉ là hắt hơi sổ mũi, không hiểu sao bây giờ lại chuyển thành phong hàn. Thiếp nghĩ quan gia ngày lo trăm việc nên không dám bẩm báo."

Trần Thuyên trợn mắt nhìn ta, hắn suy nghĩ một lúc rồi thở dài đặt một bàn tay lên trán ta thăm dò. Ta ngoan ngoãn đứng yên cho hắn sờ trán, những tưởng hắn sờ mệt rồi thôi ai dè hắn tiến một bước bế ngang người ta rồi đi vào trong chính phòng.

"Thần y, ông theo trẫm vào đây khám bệnh cho cung phi."

Trần Thuyên bế ta vào chính phòng, đặt ta ngồi xuống ghế chủ vị rồi mới thở dài nói nhỏ chỉ đủ cho ta nghe thấy.

"Hết người này đến người khác, đúng là không ai khiến trẫm bớt lo."

Ta cũng muốn hỏi hắn nếu đã không lo được thì sao còn phải cố chấp giữ nhiều nữ nhân như vậy bên người? Đừng nói chỉ có ta và Nguyễn Thị La, rất nhanh Thanh Liên sẽ có mặt, ngoài kia còn có thêm một Bảo Từ phu nhân, ở kinh thành còn một Huy Tư hoàng phi đã gần ngày lâm bồn và mấy người cung phi cấp thấp, hàng ngày hắn bận trăm công nghìn việc, chuyện nữ nhân trong nhà lại để ai lo?

Ta giận không trả lời Trần Thuyên. Hắn cũng chẳng có tâm trạng cùng ta đôi co lý sự, chỉ ngồi xuống bên cạnh xem sư tổ bắt mạch cho ta. Sư tổ bắt mạch một lúc thì hơi nhíu mày, đúng lúc ấy Thanh Liên ngơ ngác bưng khay thuốc đi vào, thấy Trần Thuyên, nàng liền lập cập quỳ xuống.

"Nô tỳ thỉnh an quan gia, quan gia van tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Ta tò mò ngước nhìn phản ứng của Trần Thuyên thì quả nhiên thấy hắn không được tự nhiên. Dường như hắn đã quên mất chuyện ở chỗ ta còn có một Thanh Liên đang đợi. Hắn ho khan một tiếng, muốn tiến tới đỡ tay của nàng, nhưng dường như lại để ý tới người xung quanh nên cuối cùng chỉ nắm tay ở phía sau lưng lạnh lùng nói.

"Bình thân, đây là thuốc của cung phi?"

Khuôn mặt Thanh Liên lộ rõ vẻ mất mát, nàng đứng dậy cúi mặt gật đầu. Trong lòng ta cũng vô cùng khó chịu, tính bao che trong lòng trõi dậy, ta cầm bát thuốc toan uống cho nhanh để Thanh Liên có cớ lui xuống, không ngờ lại bị sư tổ nhanh tay cầm lấy trước. Ông đưa bát thuốc lên mũi ngửi sau đó hai mắt mới sáng lên, thở nhẹ một hơi rồi mỉm cười.

"Bệnh tình của cung phi ra sao mà ông lại cười."

Trần Thuyên sốt sắng hỏi, không ngờ sư tổ lại quỳ xuống khoanh tay nói.

"Chúc mừng quan gia, cung phi đã có thai."

Đùng! Ta có cảm giác bị ai đó đập mạnh vào đầu, trí óc lập tức trở nên ong ong không dám tin vào tai mình. Sao có thể nhanh như vậy?

"Chúc mừng quan gia, chúc mừng cung phi."

Khắp nơi trong phòng, người người quỳ xuống hô lớn, ta lại chỉ biết vô thức đặt tay lên vùng bụng phẳng lỳ. Ta bối rối ngước nhìn Trần Thuyên, bỗng nhiên trong lòng có một nỗi sợ vô hình, lỡ như hắn không muốn đứa trẻ này thì sao? Không ngờ tới, ta muốn xem sắc mặt hắn vậy mà hắn lại bước thêm một bước chắn trước mặt ta, lạnh lùng răn dậy người hầu có mặt trong phòng.

"Tất cả nghe đây, chuyện cung phi có thai tạm thời không được phép truyền ra bên ngoài. Nếu bất kỳ ai bên ngoài nhắc tới chuyện này, trẫm sẽ lấy mạng tất cả những người có mặt ở đây."

Trần Thuyên vừa dứt lời đe dọa, khuôn mặt vui mừng của những người trong phòng lập tức trở nên sợ hãi, họ cúi gằm mặt không dám ngẩng đầu. Trái tim trong lồng ngực ta lúc này lại quặn đau. Lẽ nào Trần Thuyên không muốn đứa trẻ này ...

Người trước mặt vẫn không để ý tới ta, hắn để người trong phòng lo sợ quỳ dưới đất một lúc lâu rồi mới hạ giọng nói.

"Tất cả đứng lên đi. Lão Trúc, tình hình sức khỏe của cung phi thế nào?"

Sư tổ thong thả đứng dậy, khoanh tay nói.

"Bẩm quan gia, do phản ứng sớm của thai kỳ, cung phi bị nóng trong người. Nhưng vì thai kỳ còn quá sớm, chưa tới một tháng nên có lẽ Nguyễn Thị La không chẩn ra sự khác biệt nên kê thuốc tính hàn cho cung phi. Hiềm một nỗi thai phụ kiêng ăn đồ lạnh, lại thêm cơ thể cung phi yếu ớt nên mới dẫn đến phản ứng nóng sốt. Cung phi chưa uống quá nhiều thuốc này nên không bị ảnh hưởng sâu, bây giờ thảo dân sẽ điều chỉnh lại đơn thuốc, gia tăng thêm thành phần an thai, bồi bổ sức khỏe. Để trị dứt chứng nóng trong thì chỉ cần thay đổi một chú đồ ăn hàng ngày, chẳng qua mấy ngày cung phi sẽ khỏe lại."

Lồng ngực ta dồn dập phập phồng, khóe mắt nóng lên khi thấy hai bàn tay của Trần Thuyên nắm chặt sau lưng ngay trước mắt ta, sau đó hắn mới nói.

"Được rồi, các ngươi theo thần y ra ngoài đi, ông ấy dặn gì thì phải tuyệt đối làm theo. Nhớ kỹ lời trẫm."

Chỉ đợi lệnh đó của Trần Thuyên, người xung quanh đi nhanh khỏi phòng như chạy, trước khi đóng cửa, Linh thị và Thanh Liên quay lại nhìn ta, mỗi người một vẻ mặt khó nói.

Lúc này, Trần Thuyên mới quay lại nhìn ta, toàn thân ta bỗng run lên vì nỗi sợ hãi trong lòng. Hắn muốn làm gì đây? Ta thấy hắn bước về phía ta, cơ thể không tự chủ liền rụt lại về phía sau. Không ngờ tới trong một chớp mắt hắn liền ôm chặt ta vào lòng.

"Điểm, em nghe thấy không, chúng ta có con rồi."

Ta bị Trần Thuyên ôm chặt, khuôn mặt dán lên lồng ngực ấm nóng, ta có thể nghe rõ tiếng trái tim hắn nhảy nhót thình thịch. Chỉ trong một các chớp mắt ta bỗng trở nên ngây ngốc. Thế này là sao?

Ta run rẩy vòng tay ôm chặt lấy lưng Trần Thuyên, không tự chủ khóc nấc lên.

"Sao thế này, sao em lại khóc?"

Trần Thuyên buông tay không ôm ta nữa mà nâng khuôn mặt ta ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn. Ta thấy hắn cười, nụ cười ngốc nghếch như lần đầu tiên hắn cùng ta làm chuyện xấu mười mấy năm trước, khóe mắt hắn cong cong, khóe miệng cũng nhếch lên nhưng lại cố kìm nén không cười thành tiếng. Ta không kìm được khóc nấc lên.

"Em thấy anh không cười, còn mắng người, em tưởng ... tưởng ... anh không muốn đứa con này. Hu hu."

Trần Thuyên cúi người hôn lên khóe mắt của ta cổ họng hắn phát ra tiếng cười khẽ.

"Cô ngốc này, trẫm phải mất gần hai năm mới tìm được em trở về, trong lòng lúc nào cũng thấp thỏm không biết làm cách nào để giữ em ở lại cạnh trẫm. Bây giờ ông trời cho trẫm có đồng minh nhỏ này rồi, em có muốn cũng đừng hòng chạy khỏi trẫm nữa nhé. Em chạy một lần, trẫm bắt em đẻ một đứa."

Lời này của Trần Thuyên quả thực hoang đường tới mức khiến ta phì cười, nước mắt không những ngừng chảy mà còn quên cả lý do vì sao mới đây thôi ta đã tức giận với hắn. Trần Thuyên lấy tay lau nước mắt trên khóe mắt của ta, vừa cười vừa nói.

"Thôi không khóc nữa. Thần y đã nói em có thai chưa được một tháng, cơ thể lại yếu ớt hơn người bình thường. Bây giờ vẫn còn ở trong vương phủ, trẫm nghĩ tốt nhất không nên công bố tin này ra ngoài, đợi vài tháng nữa, em khỏe rồi công bố ra vẫn không muộn."

Ta máy móc gật đầu nghe theo Trần Thuyên. Bây giờ đã là chiều muộn, hắn cùng ta ăn tối sau đó cùng Bảo Từ phu nhân đi thăm Đại Vương và thái hậu.

Ta tiễn hắn ra khỏi cửa, khi quay vào phòng liền cảm thấy thấm mệt vì một ngày này có quá nhiều chuyện xảy ra. Với suy nghĩ dù trời có sập thì đợi ngày mai rồi tính, ta giao toàn quyền cho Linh thị và Nguyễn thị lo những chuyện còn lại. Ta vội vàng xúc miệng, thay xiêm y rồi trèo lên giường nhắm mắt ngủ thẳng. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net