Q2. Chương 132 Tôn ti trật tự, thể diện hoàng gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này Thanh Liên bị Linh thị lạnh mặt liền sượng sùng quay sang nhìn ta cầu cứu. Ta đành phải thở dài lựa lời khuyên Linh thị.

"Thôi nào, trước đây có chuyện gì thì cũng đã qua. Ba người chúng ta lớn lên bên cạnh nhau, cũng từng cùng nhau trải qua sinh tử, ăn gió nằm sương, có chuyện gì mà còn không thể bỏ qua cho nhau. Linh thị, chẳng mấy khi mới có dịp thoải mái, nào, cười lên một cái."

Thanh Liên không tiếp lời ta nhưng vẫn len lén nhìn Linh thị, ta liền dùng tay chống cằm mỉm cười nhìn Linh thị chờ đợi. Sau vài phút sượng sùng, Linh thị cũng miễn cường cười với bọn ta, thấy hai vai của nàng đã thả lỏng trở lại, trong lòng ta liền cảm thấy thoải mái, ngả người dựa vào vai Linh thị nói.

"Lâu lắm mới có cảm giác thoải mái thế này, Linh thị hát một bài đi."

Linh thị giật mình cúi đầu nhìn ta, trong lúc đó Thanh Liên lại bật cười.

"Đúng là lâu lắm rồi không được nghe Linh thị hát. Nhớ ngày trước, mỗi khi Linh thị cao hứng là lại mang mạn che mặt giúp vui khách nhân trong lâu. Sát vách Vạn Nguyệt Lâu có anh thầy đồ, thương thầm tiếng hát của Linh thị. Ngày nào cũng ngấp nghé hỏi người hầu liệu hôm nay Linh cô nương có hát hay không? Sau này Linh thị không hát nữa, người ta vẫn kiên trì tới hỏi thăm cô đấy."

Đúng là ngày Linh thị mới cập kê, trong ngõ nhỏ cách Vạn Nguyệt Lâu không xa, có anh tú tài mở lớp học cho đám trẻ con nhà tiểu thương, rất thích tiếng hát của Linh thị. Thời ấy, quyền lực của ta trong Bách Nguyệt hội vẫn như mặt trời ban trưa, tiếng tăm vang khắp nơi. Ta nghĩ Linh thị là tỳ nữ bên cạnh ta, muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, tú tài kia tuổi gì mà với tới nàng ấy. Ta định là muốn tìm trong đám thương nhân một người tính tình trầm ổn, tài hoa xuất chúng, trong nhà không có cha mẹ để gả nàng ấy đi. Bây giờ nghĩ lại, mấy năm qua, ta mải mê lo chuyện của mình lại làm lỡ dở tuổi xuân của nàng ấy, đột nhiên cảm thấy vô cùng áy náy.

Linh thị nghe Thanh Liên nhắc về chuyện của tú tài nọ thì có vẻ như sực nhớ ra một chuyện đáng xấu hổ, nàng ho khan một tiếng rồi mới nhỏ giọng nói.

"Bây giờ cũng đã đêm muộn, chỉ sợ nô tỳ hát lại đánh thức mọi người."

Ta thấy Linh thị nói cũng đúng, đằng nào chúng ta hiện đang ở Vương phủ, cũng không thể coi như đang ở nhà mình, hát hò vui vẻ quá chỉ sợ khiến người ta dị nghị. Nhưng không hát hò gì, chẳng lẽ ngồi nướng khoai mà chỉ nhìn nhau. Ta đang buồn chán thì không ngờ người mở miệng trước lại là Thanh Liên.

"Nếu đã không được làm ồn thì hay là chúng ta nói chuyện mấy năm gần đây đi. Nhớ ngày trước, tiểu thư đi đâu cũng mang về rất nhiều chuyện lạ, em thích nhất mấy câu chuyện liêu trai tiểu thư thường kể, ví dụ chuyện thầy pháp bắt thủy quái ở thượng nguồn sông Đà ấy."

Linh thị nghe thấy Thanh Liên nói vậy thì liền trừng mắt nhìn nàng.

"Ô hay, tiểu thư mấy hôm nay có bệnh trong người, hôm nay còn ho lâu không khỏi bây giờ cô lại bắt người kể chuyện cho cô nghe."

Ta thấy quan hệ giữa Linh thị và Thanh Liên đột nhiên trở nên nặng nề, trong lòng không khỏi thở dài ngao ngán. Quả nhiên là bát nước đổ đi thì không thể thu lại, lòng tin đã mất thì khó mà thân thiết như trước kia. Ta không muốn họ gây chuyện liền lên tiếng trấn an.

"Thôi nào, ta đã nói tới đây là để giải khuây chứ không phải để cãi nhau mà. Linh thị, biết là em lo lắng cho ta nhưng ta cũng đâu có bị ho nữa đâu."

Ta nói vậy vì muốn Linh thị và Thanh Liên không tiếp tục căng thẳng với hau, không ngờ vừa dứt lời thì đã thấy đôi mắt Linh thị đỏ lên thì mới cảm thấy chột dạ. Dường như ta đã vô tình vì bênh Thanh Liên mà khiển trách Linh thị, thấy tình hình không ổn, ta liền quyết định dùng đặc quyền của chủ nhân lệnh hai nàng.

"Ai da, mới ngồi một lúc mà ta đã cảm thấy đau hết cả mình mẩy, Linh thị em giúp ta bóp vai đi. Lại nói, lâu rồi chưa được ngắm Thanh Liên múa, hay là em múa một điệu đi."

Cũng may Linh thị và Thanh Liên đều hiểu ý ta nên rất nghe lời, ai làm việc nấy. Linh thị đứng dậy bắt đầu nhẹ tay bóp vai cho ta, trong lúc đó, Thanh Liên đi tới khoảng sân bằng phẳng bắt đầu các động tác khởi động. Sau vài cái vung tay, xoay người, nàng quay về phía ta mỉm cười nói.

"Vẫn nhớ ngày nhỏ, phu nhân thích nhất là xem điệu múa chim công, hôm nay em múa lại cho tiểu thư xem nhé."

Ta vui mừng vỗ tay cổ vũ cho Thanh Liên sau đó ngồi ngay ngắn nhìn nàng. Thanh Liên một chân quỳ, một chân duỗi, lưng uốn cong, hai cánh tay giơ cao như đôi cánh, gương mặt ngửa lên nhìn mặt trăng. Trong tư thế này mái tóc dài của nàng ấy xõa tung như thác nước, nàng khẽ mỉm cười liếc nhìn ta rồi chậm rãi đứng dậy uyển chuyển xoay người.

Ta nhìn Thanh Liên múa mà như bị mê hoặc, trong ánh trăng mờ nhạt và ánh lửa bập bùng, ta như quay trở lại ngày thơ bé, bên tai như nghe văng vẳng tiếng mẹ nhắc nhở mỗi khi ta tập sai động tác. Kỳ thực, ngày đó ta cũng từng theo đám con gái trong lâu học múa hát, tuy nhiên ta không có năng khiếu trong mặt này, đừng nói là không hát nổi một khúc cho tử tế, tới múa cũng không ra hồn. Sau khoảng hai năm, mẹ triệt để từ bỏ hi vọng ta thành tài trong lĩnh vực ấy. Nghĩ tới đây ta bật cười nói với Thanh Liên.

"Còn nhớ ngày ấy mẹ tới lớp học múa kiểm tra, sau khi thấy ta sánh đôi Thanh Liên múa điệu trống bồng thì thở dài gọi ta ra một góc bảo: Nhìn con múa cạnh Thanh Liên không khác gì gà mái đứng cạnh chim công, có cố ra vẻ thế nào cũng vẫn khôi hài không chịu nổi, từ bây giờ khỏi cần múa may gì nữa."

Ta tuy than thở nhưng phía sau lưng ta, Linh thị lại bật cười. Ta nhướn mày nhìn nàng ấy thì nàng ấy lại cố nhịn cười nói.

"Không chỉ có mình tiểu thư đâu, ngày ấy em và Chi thị tuy nhỏ hơn tiểu thư và Thanh Liên cô nương mấy tuổi nhưng cũng được phu nhân cho đứng xem để học hỏi, em và Chị thị liền ham vui múa theo. Hôm ấy phu nhân cũng nhìn sang hai đứa bọn em, sau đó người thở dài nói: Thôi, hai đứa cũng đừng cố nữa, từ mai đi tìm quản gia học quyền cước đi."

Nghe lời này của Linh thị, Thanh Liên liền buồn cười mà bước trật một nhịp, cả người lung lay khó khăn lắm mới lấy lại nhịp điệu tiếp tục múa. Ta chống cằm nhìn dáng vẻ như thiên tiên của nàng, không khỏi tặc lưỡi cảm thán.

"Quả nhiên là người đẹp thì làm gì cũng đẹp."

Khi Thanh Liên múa xong điệu chim công thì cùng lúc Nguyễn thị bước qua thềm hậu viện. Thấy vẻ mặt của bà có vẻ không đúng, ta toan định hỏi chuyện khoai nướng thì liền thấy sau lưng bà xuất hiện thêm mấy người khác.

.......................

Nguyễn thị đi rất nhanh về phía ta, khoanh tay cúi người nói.

"Bẩm cung phi, quan gia tới."

Ta giật mình nhận ra những người đi phía sau Nguyễn thị chính là Trần Thuyên, Hồ Lộc và một trong hai tỳ nữ của Mai thị. Trong lòng ta tuy khó chịu khi thấy họ, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười đứng dậy quy củ hành lễ.

"Thần thiếp thỉnh an quan gia."

"Nô tỳ thỉnh an quan gia." Linh thị phía sau lưng ta cùng lúc quỳ xuống đất hô lên. Lúc này, Thanh Liên vừa múa xong, vốn đang quay lưng về phía cửa nên không biết người tới là ai, nghe bọn ta hành lễ, vẻ mặt nàng đang từ vui vẻ lập tức trở nên vô cùng bi thương, theo Linh thị, nàng quay người quỳ dưới đất.

Trần Thuyên thấy cảnh này của bọn ta, không hiểu sao hắn lại tỏ vẻ khó chịu nhìn ta chất vấn.

"Nàng đang có bệnh trong người, nửa đêm không ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng lại chạy tới nơi ở của người hầu múa hát còn ra thể thống gì nữa. Nơi đây tuy không phải hoàng cung nhưng thân phận của nàng đã là cung phi, tôn ti trật tự phải rõ ràng, nếu để chuyện này truyền tới tai người ngoài, há chẳng phải để họ chê cười hoàng thất không có phép tắc hay sao?"

Trước lời nói gay gắt của Trần Thuyên, ta sững người không biết nên phản ứng thế nào. Ta đã làm gì sai? Phía sau lưng ta, Nguyễn thị vội vàng thì thầm.

"Cung phi mau thỉnh tội cùng quan gia."

Ta cũng biết mình nên nghe theo lời bà ấy, lúc này ở đây còn có người ngoài, Trần Thuyên không thể không tỏ ra sĩ diện mà khiểm trách ta. Ta chỉ cần hạ mình xin lỗi, mọi chuyện sẽ cứ như vậy mà qua đi. Tuy nhiên, lúc này ta vẫn một mực thẳng lưng đối mặt với hắn. Ta đang vô cùng tủi thân, hắn mắng ta. Ta không giận dỗi chuyện hắn nửa đêm bỏ đi thăm nữ nhân khác thì thôi, hắn lại còn chạy tới đây mắng mỏ ta. Hắn thừa biết ta luôn đối xử với Linh thị và Thanh Liên như người nhà, tại sao bậy giờ ta lại phải phân rõ tôn ti với họ?

Thái độ của ta dường như khiến Trần Thuyên phát cáu. Hắn đi tới trước mặt ta, kéo cổ tay ta rất mạnh gằn giọng nói.

"Thái độ này của nàng là sao?"

Cơn đau nhói ở cổ tay cho ta biết Trần Thuyên đang thật sự tức giận, ta không lo hắn có thể làm gì cho bản thân nhưng sợ liên lụy tới Linh thị và Thanh Liên vì thế đành nuốt nỗi uất ức trong lồng ngực, nhẹ giọng nói.

"Thần thiếp xin thỉnh tội với quan gia, chỉ là thần thiếp tỉnh dậy nửa đêm khó ngủ lại nên muốn tìm tỳ nữ thân cận nói chuyện một chút để dỗ giấc. Thần thiếp sơ ý không nghĩ tới hành động này không đúng với phép tắc, mong quan gia giơ cao đánh khẽ, sau này thiếp không dám tái phạm nữa."

Ta cố gắng tỏ ra mềm yếu nhìn Trần Thuyên, cũng may ta mềm mỏng đúng lúc, cơn tức giận của hắn liền dịu xuống, lực nắm trên cổ tay ta cũng dần nới lỏng. Hắn quắc mắt nhìn quanh một vòng nói.

"Chủ nhân quên thì các ngươi là người hầu phải có trách nhiệm khuyên giải. Linh thị, Anh thị các ngươi không phải là tỳ nữ trong cung thì nên có ý thức theo Nguyễn thị học hỏi. Kể từ mai các ngươi đi theo Hồ Lộc học quy tắc, nếu học không xong thì không cần quay lại bên cung phi nữa. Tránh liên lụy xấu tới nàng ấy."

Ta không ngờ chỉ một hành động tùy hứng lại khiến Trần Thuyên nổi giận tới mức muốn tách Linh thị và Thanh Liên khỏi ta. Ta vội vàng trở tay nắm lấy bàn tay hắn cầu xin.

"Quan gia, đây là lỗi của thần thiếp."

Lời của ta nói không khiến Trần Thuyên hài lòng, hắn giật tay khỏi tay ta rồi quay lưng, hắn tức giận nói.

"Người hầu trong cung phạm thượng, nhẹ thì chịu trăm roi đày xuống làm việc thô sử, nặng thì mất đầu. Trẫm cho các nàng đi theo Hồ Lộc học quy tắc là đã vô cùng nhân nhượng rồi. Không cần bàn thêm nữa."

Dứt lời, hắn lập tức đi trở lại tiền viện. Ta vẫn sững sờ đứng chôn chân một chỗ, trong lòng vừa áy náy, vừa khó chịu lại không tài nào hiểu nổi vì sao hắn lại phải tức giận tới mức này. Từ phía sau lưng ta, lại một lần nữa Nguyễn thị nhắc nhở.

"Cung phi mau đi theo quan gia."

Lúc này ta mới giất mình thấy Trần Thuyên đã bước tới cửa, ta biết mình không thể làm gì khác, đành kéo tay Nguyễn thị nói.

"Linh thị và Thanh Liên nhờ cả vào bà."

Nhận được cái gật đầu của Nguyễn thị, ta mới yên tâm đi theo Trần Thuyên. Không ngờ vừa ngoảnh mặt đã thấy hắn đang đứng khoanh tay sau lưng quay lại đợi ta. Trong đêm tối chạng vạng, ta không nhìn rõ nét mặt của hắn, chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net