Q2. Chương 136 - Hoàng thất quây quần thật khác thường dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe câu hỏi của Đại Vương, Bảo Từ phu nhân liền cười tươi trả lời.

"Đại Vương không cần đa lễ như vậy, quản gia Đại Hành vô cùng chu đáo, quả thật không có điểm gì để chê trách. Hơn nữa vương phủ tuy không xa hoa nhưng lại có rất nhiều cây ăn quả, cả bản cung và Tĩnh Huệ phi đều yêu thích không thôi."

Nói rồi Bảo Từ phu nhân quay sang nhìn ta hàm ý "Bản cung đã mở lời, cô còn không mau mau phụ họa."

Hiềm một nỗi, bánh đậu xanh trong miệng ta lúc này không có nước trà làm cho mềm ra nên bắt đầu hút nước bọt khiến miệng ta trở nên khô khốc. Ta khó khăn muốn nuốt miếng bánh nhưng nó lại cứng đầu nghẹn ở cổ, ta đành nhắm mắt cầm tách trà một cách thanh tao nhất, nhấp một ngụm rồi mới nói.

"Đúng là như vậy ạ, thần thiếp vốn lớn lên ở nơi dân dã nên rất là yêu thích các loại cây ăn trái. Hôm qua được phu nhân ban cho ăn thử nhãn trong Vương phủ, quả thật là đất lành chim đậu, quả nhãn ở đây vừa giòn, vùa ngọt, hạt lại bé xiu, vô cùng hiếm thấy."

Ta nói xong, kín đáo ngước mắt nhìn qua phản ứng của những người đang có mặt, thấy họ không có biểu hiện gì là phật ý thì trong lòng mới dám thở phào một hơi.

Thượng hoàng vẫn nhìn ta với đôi mắt hiền hòa, sau đó ông quay sang Hưng Đạo Đại Vương nói.

"Ồ, Tĩnh Huệ phi là người đi nhiều hiểu rộng mà cũng phải khen như vậy, khi nào thì núi Yên Tử của trẫm mới có phúc nhận phần cúng dường này của vương gia đấy?"

Một lời nói đùa của thượng hoàng khiến tất thảy người có mặt nơi này đều trở nên sượng sùng. Những người có mặt ở đây bao gồm cả bản thân ta đều đồng ý Tĩnh Huệ phi bây giờ có xuất thân là một cung nữ tầm thường, văn không giỏi, võ không tài chứ không phải thương gia Đoàn Điểm, không ngờ thượng hoàng lại cứ như vậy mà huỵch toẹt ra. Đành là người xuất da không ăn gian nói dối nhưng cũng không có luật nào định người xuất da thì không được nói giảm, nói tránh. Thượng hoàng ngài cứ nhắm mắt làm lơ thì cũng có ai dám ý kiến gì đâu.

Nhưng lúc này ta không sợ hãi mà lại cảm thấy hiếu kỳ. Thân phận Tĩnh Huệ phi này ta chưa bao giờ muốn, tất cả đều là màn kịch do Trần Thuyên đạo diễn, Hưng Đạo Vương lại im lặng phụ họa, bây giờ thượng hoàng nói vậy, họ sẽ phản ứng ra sao?

Ta ngồi phía sau Trần Thuyên, không nhìn rõ phản ứng của hắn nhưng lại có thể thấy đôi mắt Hưng Đạo Vương thoáng đăm chiêu, rất nhanh sau đó ông lại bật cười dùng tay gãi đầu nói.

"Nhãn sau vườn là do phụ vương của lão thần trồng thủa mới nhận đất phong. Ban đầu chỉ là để thử xem liệu loài cây này có sống được ở nơi đất nhiễm phèn này hay không, không ngờ sau bao nhiêu năm bây giờ lại có thể bén rễ, đậu trái ngon như vậy. Đợi vài tuần nữa các loại trái khác đồng loạt tới vụ, lão thần tất sẽ cho người hái đem cúng dường chúng tăng ni."

Thượng hoàng nhấp một ngụm trà rồi gật gù đáp.

"Đúng là như vậy, Vạn Kiếp trước đây là chốn đồng không, bây giờ lại trở thành một vùng trù phú. Tuy không phủ nhận đây là công sức của cố An Sinh Vương và trăm vạn bách tính nhưng một phần cũng là nhờ Phật tổ phù hộ. Vương gia nên năng cúng dường chúng tăng ni để họ có thể an tâm mà ngày ngày tụng kinh cầu cho quốc thái dân an."

"Lão thần xin kính cẩn nghe theo, tạ ơn thượng hoàng đã chỉ dạy."

Thượng hoàng nghe câu trả lời của Hưng Đạo Đại Vương thì gật đầu hài lòng. Sau đó như sực nhớ ra điều gì, ông liền quay sang Trần Thuyên nói.

"Nói về chuyện cây cỏ, mỗi vùng đất đều có loại hoa trái riêng, có những thứ ở Đại Việt không đáng giá nhưng ở các nước lân bang lại là đồ hiếm lạ. Quan gia cũng nên chú ý quan hệ bang giao, kể cả không có chuyện gì quan trọng nhưng thi thoảng vẫn nên gửi chút thổ sản tới Chiêm Thành biểu lộ hòa ý."

Trần Thuyên gật đầu rồi đáp.

"Phụ hoàng dạy chí phải, nhi thần xin ghi nhớ trong lòng. Lại nói, tuy Chiêm Thành và Đại Việt có quan hệ bang giao nhưng hiểu biết của đại thần nước ta về người Chăm pa không nhiều. Phụ hoàng từng ở lại hoàng cung Đồ Bàn, người có gợi ý gì không?"

Thượng hoàng mỉm cười, đôi mắt ông lướt nhanh qua khuôn mặt ta rồi điềm nhiên uống trà mà không nói tiếp lời nào. Ta giả vờ như không nhìn thấy phản ứng ấy của ông mà học theo cầm chén trà lên nhấp một ngụm. Thượng hoàng đương nhiên là có ý nhắc Trần Thuyên việc ta từng có nhiều năm giao thương với Chăm Pa. Tuy nhiên hậu phi vốn không được phép can dự vào chuyện triều chính, ta cũng chẳng dại gì mà chen chân vào vũng nước đục này. Ngược lại, thượng hoàng đi nước cờ này rõ ràng là muốn đẩy trách nhiệm, so với kiến thức nông cạn của ta, bện cạnh ông ấy chẳng phải còn có một Chế Mân hay sao?

"Trẫm giờ đã là người xuất gia, không muốn can dự nhiều vào chính sự. Lại nói, trẫm còn nhớ năm xưa ở Chiêm thành từng gặp Tĩnh Huệ phi ở quán trà tìm hiểu về dân tình nơi ấy. Hay là Tĩnh Huệ ngươi thử đưa ra một cái chủ ý xem."

Ta giật mình ngước nhìn Thượng hoàng, thật không hiểu nổi tại sao ông ấy lại cứ nhất quyết kéo ta vào chuyện này?

Dường như Trần Thuyên cũng đồng tình với ta, bàn tay hắn đặt trên mặt bàn nắm chặtt lại rồi mới cất tiếng.

"Phụ hoàng, hậu phi không thể can dự vào chuyện triều chính."

Thượng hoàng vẫn mỉm cười trước thái độ có phần tức giận của Trần Thuyên, ông điềm tĩnh đáp lại.

"Chỉ là một cái gợi ý cũng không thể coi là quyết định cuối cùng, chỉ nghe một lời mà đã tin thì há chẳng phải quan gia là người nhẹ dạ, ai bảo gì tin nấy?"

Trần Thuyên nghẹn họng không trả lời, không ngờ người lên tiếng tiếp theo lại là Bảo Từ phu nhân, nàng ta quay sang vỗ nhẹ lên tay ta cười nói.

"Ồ, bổn cung trước khi nhập cung rất it được ra khỏi cửa, tuy hiếu kỳ với chuyện bên ngoài nhưng không có nhiều cơ hội được tìm hiểm. Không ngờ tới Tĩnh Huệ phi đã từng tới Chiêm Thành, hay là cô thử kể vài chuyện nơi ấy để cùng góp vui đi."

Lời này của Bảo Từ phu nhân không chỉ ủng hộ thượng hoàng, xóa đi không khí căng thẳng mà còn giúp ta một cái gợi ý. "Chỉ là kể chuyện góp vui thôi mà, cô cứ thoải mái mà kể, quyết định ra sao đã có quan gia lo."

Sau lời này của Bảo Từ phu nhân, không khí liền trở nên nhẹ nhàng thoải mái. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy may mắn vì đã thông minh mà chọn ủng hộ cho nàng. Bây giờ nghĩ lại, nếu hôm qua ta công khai chống đối, lúc này Bảo Từ phu nhân chỉ cần đưa một lời châm chọc, sự căng thẳng giưã Trần Thuyên và Thượng Hoàng càng nặng nề, ta lại càng trở thành cái gai trong mắt của ông ta. Tương lai sau này của cả ta và đứa nhỏ trong bụng đều sẽ không tốt.

Ta liền vui vẻ mỉm cười, cúi đầu nói.

"Nếu thượng hoàng và phu nhân đã có lời động viên như vậy, Tĩnh Huệ xin tự bêu xấu một phen."

"Mọi người đang nói chuyện gì vui thế?"

Ta chưa kịp bắt đầu câu chuyện thì một giọng nói sang sảng vọng tới khiến tất cả mọi người đều quay nhìn về phía cửa chính viện. Ở nơi ấy, một nam tử cao lớn đang dìu một phụ nhân mặc áo ni bước tới, bên cạnh họ còn có một phụ nhân khác vận trang phục quý phụ, đầu cài trâm ngọc, dáng đi vững vàng.

Đây là lần đầu tiên sau hai năm ta được gặp lại Trần Quốc Chẩn, nghe nói, sau khi hắn về triều được một năm thì đã nhậm chức Nhập Nội Bình Chương, có quyền ngang với tể tướng đương triều là Chiêu Văn Vương. Vẫn biết Trần Thuyên đặt rất nhiều kỳ vọng vào người em ruột này, nhưng ta không ngờ hắn lại hấp tấp ném thằng nhỏ vào chốn quan trường nhanh như vậy. Các vị nguyên lão ba triều khác như cố thái sư Chiêu Minh Vương, Nhân Huệ Vương, Hưng Đạo Vương, Chiêu Văn Vương có ai mà không phải trải qua tắm máu sa trường sau đó lại phải lăn lộn trày da tróc vảy trên quan trường mới có ngày hôm nay. Vậy mà thằng nhóc mới hai mươi tuổi này lại một bước lên mây nắm trọng trách như vậy. Cây cao đón gió lớn, sau hai năm, quả nhiên Trần Quốc Chẩn đã lột xác, từ một thiếu niên trong sáng vui vẻ, bây giờ giữa đôi lông mày đã có ít nhiều sự chín chắn, trưởng thành.

Thái hậu năm nay tuy mới ngoại tứ tuần nhưng so với người em gái là Anh Nguyệt quận chúa bên cạnh thì ta có cảm giác bà yếu ớt và chậm chạp hơn nhiều. Trần Quốc Chẩn và Anh Nguyệt quận chúa dìu thái hậu rất lâu thời gian mới đi từ tiền viện tới gần chỗ những người bọn ta đang ngồi. Đợi ba người họ tới gần, ta theo Bảo Từ phu nhân đứng dậy khoanh tay hành lễ, thái hậu nhìn qua hai người bọn ta gật đầu rồi hướng thượng hoàng hành lễ thỉnh an, phía sau bà, Trần Quốc Chẩn và Anh Nguyệt quận chúa cũng khoanh tay vái lạy.

Nhìn một loạt nghi lễ rườm rà này, trong lòng ta không khỏi toát mồ hôi cảm thán, hoàng thất đoàn tụ thật khác thường dân, mà chuyện phiếm nói ra cũng toàn là quốc gia đại sự. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net