Q2. Chương 137 - Dưới áo cà sa là ma hay là bụt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi tất cả mọi người hành lễ xong xuôi, quản gia Đại Hành liền lệnh người làm mang theo ba cái ghế ngồi. Thái hậu ngồi xuống vị trí giữa thượng hoàng và Trần Thuyên, Trần Quốc Chẩn và Anh Nguyệt quận chúa lại ngồi phía sau lưng bà. Ở vị trí này, ta và Trần Quốc Chẩn gần như ngồi sát cạnh nhau, hắn khoanh tay vái Bảo Từ phu nhân và ta mỗi người một lạy rồi mới ngồi xuống. Anh Nguyệt Quận chúc cũng theo hắn khoanh tay hành lễ với bọn ta. Trong lòng ta lúc này không khỏi có cảm giác bãi bể hóa nương dâu, lần cuối cùng ta đối mặt với bà là vào trước đại lễ phong phi, bà nhìn ta với đôi mắt buồn bã trước khi leo lên lưng ngựa, giờ đây bà lại lạnh nhạt đứng trước mặt ta hành lễ quân thần.

Cho tới khi một lần nữa ngồi xuống ghế, đầu óc ta đã ong ong quên mất chuyện mình cần nói là cái gì.

Trần Quốc Chẩn tiếp lấy chén trà do người hầu đưa tới, nhấp một ngụm rồi mới cười nói.

"Nhi thần đi đón thái hậu, trên đường lại gặp Anh Nguyệt quận chúa cũng đang đi tới đây nên tất cả cùng đi cho vui. Mong là chưa lỡ nhiều chuyện thú vị."

"Không lỡ, thật ra các ngươi tới vừa đúng lúc, trẫm đang đợi Tĩnh Huệ phi kể chuyện Chiêm Thành."

Thượng Hoàng mỉm cười hài hòa trả lời, trong lòng ta lại liên tiếp cười khổ. "Thần thiếp đã sắp quên mất chuyện này rồi mà sao ông lão ngài nhớ kỹ thế?"

Nghe lời thượng hoàng nói, thái hậu mới ghé mắt nhìn về phía ta, đôi môi bà nở một nụ cười vạn năm có một rồi nói.

"Ồ, nghe nói Tĩnh Huệ phi hai năm vừa rồi bệnh nặng đóng cửa không ra ngoài. Hôm nay bản cung lại thấy khí sắc cô hồng hào, mạnh khỏe, không giống người bệnh nặng."

Ta thoáng rùng mình khi nghe lời nói mỉa quen thuộc này, nữ nhân họ Trần thường thích học lời nói của nhau hay sao? Nhưng vị này là thái hâu, một trong những người đã nhìn ta lớn lên, bà ăn muối còn nhiều hơn ta ăn cơm, trước mặt bà, ta không dám nói lời không chân thật, vì vậy ta đành mỉm cười nói.

"Khiến cho thái hậu chê cười là lỗi của thần thiếp. Cũng may có lẽ Vương phủ là vùng đất lành nên từ khi tới đây thần thiếp thấy trong người khỏe ra không ít ạ."

Thái hậu nghe ta nói vậy cũng không tỏ ý phật lòng, bà chỉ gật đầu rồi đáp lại.

"Nếu thật là thế thì rõ ràng cung phi ngươi được phật tổ phù hộ. Sau này rảnh rỗi thì năng tới chỗ bản cung tụng kinh niệm phật."

Trong lòng ta nước mắt ròng ròng nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười đứng dậy khoanh tay tạ ơn với thái hậu. Không ngờ tới, vừa đứng dậy thì mặt mày xây xẩm, chân bủn rủn ngã nghiêng về một bên. Ta vội vàng chống tay vào thành ghế, bàn nhỏ bên cạnh rung lên khiến tách trà trên bàn lung lay phát ra tiếng lách cách. Bảo Từ phu nhân ngồi bên cạnh ta lập tức cầm tay ta vỗ nhẹ lên sống lưng hỏi han.

"Cô bị sao vậy?"

Hành động quan tâm này của nàng quả thật khiến ta thụ sủng nhược kinh, sau một lúc mời hoàn hồn, quy củ ngồi lại chỗ rồi mới mỉm cười trả lời nàng.

"Cảm ơn phu nhân đã quan tâm, thần thiếp chỉ là bị chóng mặt một chút thôi."

Bảo Từ phu nhân gật đầu xoay người lệnh cho tỳ nữ bên cạnh.

"Ngươi đi xuống pha cho cung phi một ly trà chanh gừng mật ong."

Tỳ nữ vâng lệnh quay đi rồi nàng mới quay sang ta nói.

"Cô vẫn còn bệnh trong người, đứng lên ngồi xuống nên chú ý."

Lúc này nhìn ra xung quanh đã thấy các vị bề trên đều tỏ ra hài lòng, ta liền hiểu vừa rồi ta đã tạo cơ hội cho Bảo Từ phu nhân thể hiện một màn thê thiếp đồng tâm. Nói cho cùng, nguyên nhân sâu xa họ Lý mất nước chẳng phải bởi vì lục đục chốn hậu cung hay sao. Chính vì thế, các đời vua họ Trần đều rất kiêng kị đấu đá chốn hậu cung. Các cụ vẫn nói đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Lúc này, Trần Thuyên điềm nhiên uống trà, cả thượng hoàng và thái hậu đều đang nhìn về phía ta và Bảo Từ phu nhân, không biết dưới áo cà sa của hai vị này là bụt hay ma, nhưng ta biết mình vẫn phải diễn cho tròn vai.

Ta nhẹ giọng nói với Bảo Từ phu nhân.

"Cũng may có phu nhân quan tâm."

Ta đã hùa theo diễn kịch, Bảo Từ phu nhân liền cười tươi nói.

"Chỉ là cốc trà mà thôi, bản cung còn đang đợi cô kể chuyện Chiêm Thành đấy."

Bảo Từ phu nhân vừa dứt lời, những người xung quanh lại một lần nữa tập trung về phía ta, đôi mắt của thượng hoàng lộ rõ vẻ thú vị, ta biêt hôm nay hẳn là sẽ không có cách nào trốn tránh, vì thế cũng vui vẻ kể vài chuyện lông gà vỏ tỏi về Chiêm Thành.

"Thần thiếp từng tới thành Đồ Bàn hai lần, Chiêm Thành được hình thành bởi rất nhiều thành trì nhỏ nằm dọc theo bờ biển, phía đông là biển lớn, phía Tây là núi non trùng điệp phía, Nam giáp với đế quốc Xiêm La. Nhờ có vị trí đặc biệt như vật mà mỗi tòa thành ở Chăm Pa đều có một bến thuyền, cảng lớn nhất là ở thành Đồ Bàn. Các thuyền buôn đi dọc theo bờ biển từ phương Bắc xuôi về phía Nam và từ phía Nam ngược lên phương Bắc đều phải dừng lại ở các thành trì này để mua nước và lương thực. Chính vì thế nghề nghiệp chủ yếu của người Chiêm là mở các khu chợ cho thương nhân từ khắp nơi buôn bán, trao đổi hàng hóa. Các khu chợ ở đó rất tấp nập, hầu như loại mặt hàng trân quý nào cũng đều có thể tìm được. "

Ta ngừng lại nhìn xung quanh. Những điều ta vừa nói phàm là người có lòng thì đều đã biết, cũng không phải bí mật trọng đại gì cho cam. Mặc dù bàn về Chăm Pa là ý của thượng hoàng nhưng ở đây còn có Trần Thuyên, có thái hậu, có Hưng Đạo Đại Vương, ta không thể làm mếch lòng bất kỳ ai trong số họ.

"Nói vậy, chắc hẳn hoàng tộc Chăm Pa chẳng hiếm lạ gì các vật phẩn trân quý thông thường."

Người thốt lên lời này là Bảo Từ phu nhân, ta quay sang nhìn nàng, gật đầu rồi cười nói.

"Người Chăm Pa đương nhiên không hiếm lạ các đồ vật trân quý nhưng không phải là không có thứ khiến họ quý trọng. Kỳ thực Chăm Pa chỉ có hai mùa, mùa mưa nhiều bão, mùa khô nắng nóng, tuy có núi non trập trùng nhưng các vùng canh tác chính thì đất đai lại bị nhiễm mặn, nông sản chỉ có lạc và các loại đậu, thứ họ thiếu nhất chính là lúa gạo. "

Thượng hoàng nghe lời ta nói thì mỉm cười hài lòng, ông quay sang Trần Thuyên nói.

"Quả nhiên cung phi Tĩnh Huệ là người hiền hậu, quan gia vẫn nên bàn bạc thêm với lễ bộ rồi hẵn quyết định."

Trần Thuyên lập tức gật đầu đáp.

"Trẫm xin cẩn tuân lời dạy dỗ của phụ hoàng."

Câu chuyện tiếp theo xoay quanh bàn trà đều là về cây cỏ hoa trái ở trấn Vạn Kiếp, sau đó lại bình luận một chút về đời sống của chúng tướng sĩ Van Kiếp quân. Trong suốt thời gian này, ta kiên nhẫn im lặng uống trà, ăn bánh đậu xanh, hóng chuyện. Mặc dù trong lòng ta rất muốn bắt chuyện cùng Trần Quốc Chẩn bên cạnh, nhưng hiềm một nỗi thân phận của chúng ta hiện tai đã khác, để bề trên nhìn thấy chị dâu và em chồng thì thầm to nhỏ thì không hay.

Qua thêm một tuần trà thì đã gần tới giờ cơm trưa, thượng hoàng cao hứng liền lệnh quản gia Đại Hành dọn cơm chay, trải chiếu lớn để mọi người cùng dùng bữa. Lúc này, ta đã uống no căng một bụng nước trà nên liền lựa lời xin phép đi nhà xí, Trần Thuyên rất thông cảm liền lập tức gật đầu sai Nguyễn thị đi cùng ta.

Trên đoạn đường đi, ta không khỏi quay đầu than thở với Nguyễn thi.

"Thật là ngột ngạt chết ta mà."

Nguyễn thị thấy ta thở hổn hển thì tiến tới giúp ta vuốt lưng, lại còn bật cười.

"Nô tỳ thấy cung phi đối đáp trôi chảy, còn được thượng hoàng khen ngợi, sao lại cảm thấy ngột ngạt."

Lúc này bọn ta đang đi qua một bãi đất trống bên hồ, ta nhìn xung quanh không có chỗ cho ám vệ ẩn nấp nên không câu nệ cúi đầu than thở với bà ấy. 

"Bà ở trong cung đã lâu như vậy hẳn là hiểu tình huống vừa rồi còn hơn ta. Thượng hoàng thừa hiểu, trước sự lớn mạnh của đế quốc Xiêm La phía nam, cái Chăm Pa cần nhất không phải là lúa gạo. Cái họ cần chính là chỗ dựa về thanh thế và quân lực. Đại Việt ba lần đánh tan Thát tặc đã để lại tiếng tăm lừng lẫy với hết thảy các đế quốc lân bang, bây giờ chính là cơ hội để khiến Chiêm Thành quy thuận dưới trướng Đại Viêt. Nhưng loại chuyện này không phải là thứ mà một nữ nhân ở hậu cung được quyền bàn luận. Câu hỏi lúc nãy của thượng hoàng thực chất chính là phép thử dã tâm của ta mà thôi."

Nguyễn thị không tỏ ra ngạc nhiên trước lời ta than thở mà lại mỉm cười đáp lại.

"Nô tỳ đương nhiên nhận ra ý này của thượng hoàng nhưng chẳng phải cung phi đã ứng đối rất tốt hay sao. Lại nói, vừa rồi quan gia còn cố ý bao che cho cung phi mấy lần, đủ biết tình cảm của bệ hạ vơi người vô cùng sâu đậm."

Ta tuy mỉm cười gật đầu với Nguyễn thị nhưng trong lòng đường nhiên không cho là hoàn toàn đúng. Vì không muốn tiếp tục chủ đề này và tạo không khí vui vẻ nên ta nháy mắt dựng thẳng ngón tay trỏ nói đùa với bà.

"Nếu bà cũng cảm thấy như vậy thì sau này nhớ hầu hạ bản phi tốt hơn một chút nhé. Bản phi mà được bề trên ban cho miếng thịt thì đương nhiên không thiếu phần của bà."

Nguyễn thị nghe ta đùa liền cười rộ lên đáp lời.

"Nô tỳ già cả thế này, ăn thịt cũng không béo được là bao. Nếu chủ nhân có lòng thì cứ ném cho cục xương cũng được."

Hai người chúng ta vừa nói chuyện vừa cười đùa, chẳng mấy chốc đã đi tới nhà xí. Nguyễn thị ở bên ngoài đợi, ta một mình đi vào trong giải quyết nỗi buồn.

Nhà xí này của vương phủ vốn là nơi để cho khách nhân quan trọng sử dụng nên vô cùng sạch sẽ, thoáng mát, không có mùi lạ, đến cả cái bô cũng được lót một lớp tro ở đáy. Ta bước vào trong, xoay người cài then cửa cẩn thận, được ở một mình rồi ta mới thở ra nhẹ nhõm.

Nhưng, người ta thường nói một khi đã gặp vận đen thì kể cả đi đường bằng cũng có thể vấp ngã. Ta mới chỉ vén áo để cởi đai quần, còn chưa kịp nắm đai quần tụt xuống thì đột nhiên nghe tiếng hắng giọng ở phía sau lưng.

"Khụ, lâu lắm rồi không gặp, cung phi có khỏe không?"

Tâm sự của tác giả: Tuần này sếp của Sai đã kết thúc kỳ nghỉ phép, dự là Sai sẽ bị ông ý dí cho mấy cái deadline nên hôm nay up trước hai chương nhé. Mọi người có tò mò ai to gan đột nhập vào nhà xí của vương phủ không? 

Mọi người nhớ ủng hộ tác giả bằng cách link và share page : https://www.facebook.com/Mypumpkingarden/


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net