Q2. Chương 138 - Than khổ không được thì đe dọa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng nói này khiến tim ta giật thót, theo bản năng nhìn về phía người vừa nói lời hỏi thăm. Người này đứng dựa góc tường, khoanh tay trước ngực nhìn ta một cách lười biếng. Hắn mặc một thân quần áo gọn gàng, bó sát cơ thể, màu xanh lá mít, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu. Cả khuôn mặt hắn cũng bị một mặt nạ vải cùng màu che lại, chỉ để lộ đôi mắt hoa đào rất đẹp. Với loại trang phục này, hắn vô cùng nổi bật khi đứng trong góc tường sơn vàng. Nhưng ta đoán được một khi ra bên ngoài hắn sẽ dễ dàng ẩn nấp trong tầng lá cây trùng điệp của vương phủ.

Thấy người tới là Trần Khánh Toàn, ta đột nhiên có cảm giác chột dạ như kẻ trộm, đang đào tường lại bị chủ nhà bắt gặp, cơn buồn tiểu cũng bay biến sạch. Ta cũng hắng giọng một tiếng, vừa ra vẻ điềm nhiên chỉnh lại quần áo trên người, vừa mỉm cười lấy lòng hắn.

"Thật là khéo, hôm nay trời trong nắng nhẹ, công tử cũng có nhã hứng đi dạo ư?"

Trần Khánh Toàn vẫn nhàn nhã khoanh tay dựa góc tường nhà xí, hắn liếc nhìn tử đầu tới chân ta rồi mới đáp lại.

"TIểu thư quả nhiên thông minh hiểu lòng người, đúng là chẳng mấy khi có một ngày đẹp trời, ám vệ trong vương phủ bị điều đi tới chính viện gần hết. Tại hạ mới có dịp đi dạo tới tận nhà xí này để thăm nàng đấy."

Cả ta và Trần Khánh Toàn đều hiểu chuyện đột nhập vương phủ có bao nhiêu hung hiểm. Lúc này hắn lại vẫn còn giữ thái độ cợt nhả, không nhanh không chậm thế này, hẳn là bên ngoài đã được an bài cẩn thận. Lại thêm vẫn còn có một Nguyễn thị đang đợi ngoài cửa, kể cả hắn có giết chết ta tại đây thì vẫn có thể rời đi không để lại dấu vết.

Nếu đã không có cách trốn, ta cũng bỏ qua cơn sợ hãi trong lòng, trực tiếp hỏi mục đích của hắn.

"Bản phi đã từng nhờ Nguyễn thị chuyển lời tới công tử và vương gia rồi. Tình thể của bản phi vô cùng hiểm nghèo, quan gia chưa bao giờ buông bỏ ý định tìm hiểu về chuyện năm đó. Bảo hộ duy nhất mà ta có để đảm bảo với hai vị chính là đảm bảo cắt đứt sạch sẽ, giữ kín miệng tới chết. Đã lâu như vậy không nhận được hồi âm của hai vị, bản phi cứ nghĩ đó chính là đồng ý, hôm nay công tử mạo hiểm đi một chuyến này, không biết là có ý gì?"

Trần Khánh Toàn nghe ta tự xưng là bản phi nói lời hỏi thẳng thì liền hiểu ý ta không muốn nói vòng vo. Hắn thở dài một tiếng rồi mới đáp.

"Kỳ thực cả tại hạ và cha nuôi đều tin tưởng cung phi, chuyện sơ xảy bị quan gia bắt trở về cũng là do rủi ro ngoài ý muốn nên muốn thuận theo ý của nàng. Hiềm một nỗi cha nuôi vào sinh ra tử nhiều năm như vậy vì triều đình, phòng được kẻ địch bên ngoài nhưng lại mềm lòng dung túng thuộc hạ nên bây giờ mới bị đẩy vào tình thế khó xử. Hẳn là cung phi hiểu rõ chuyện ngày hôm qua có liên lụy lớn thế nào tới Nhân Huệ Vương phủ?"

Ta vốn đã nghĩ tới chuyện Trần Khánh Toàn sẽ tìm cách cho người trà trộn vào Vương phủ để động tay, động chân gì đó. Không ngờ tới, hắn không động ở chỗ Nguyễn Thị La hay Đinh vô lại mà lại trực tiếp tới đây tìm ta. Ta không thể không cảnh giác đáp lại lời của hắn.

"Đương nhiên bản phi hiểu tầm quan trọng của việc này, vì thế mà sáng nay bản phi mới dặn Nguyễn thị chuyển lời tới công tử và vương gia, mong hai ngươi xử lý chuyện Đinh gia sạch sẽ một chút."

Trần Khánh Toàn nghe ta nói lời này liền tụt xuống ngồi bệt xuống sàn, hắn tháo bỏ miếng vải che mặt, để lộ khuôn mặt đại mỹ nhân nhăn nhó. Hắn chống một tay trên đầu gối, một bàn tay lại chống trán lắc đầu.

"Không giấu gì cung phi, cha nuôi đối với Đinh gia này không phải không muốn diệt mà là không thể diệt."

Trái tim trong lồng ngực ta lập tức đập mạnh, quả nhiên như ta dự đoán, hẳn là Đinh lão béo kia nắm trong tay không ít điểm yếu của Nhân Huệ Vương. Nếu như vậy, Trần Khánh Toàn đến gặp ta lúc này hẳn là vì ...

"Người ta nói chuyện tốt phô ra, xấu xa đậy lại, nhưng ta và cha nuôi đã coi cung phi là người cùng thuyền nên không dám giấu nàng. Cha nuôi luôn hiểu rõ bản thân là kẻ lạc loài trong hoàng thất, dù mang họ Trần nhưng không chung huyết thống họ Trần, địa vị càng cao thì càng dễ ngã đau. Dù trong chiến tranh công trạng của người có bao to lớn thì trong thời thái bình này binh lực trong tay người vĩnh viễn sẽ là cái gai trong mắt quan gia. Cách duy nhất để người có thể duy trì quyền lực trong tay chính là phải khiến cho thế lực Nhân Huệ Vương phủ bám rễ chặt chẽ ở vùng Đông Nam này. Vùng bờ biển phía Đông, nhiều cảng thuyền lớn nhưng hải tặc vô cùng đông đảo, rừng núi phương Nam lại là rừng thiêng nước độc, sơn vương khát máu, thiện chiến. Muốn khiến những kẻ này tuân phục thì không thể cai trị bằng nhân nghĩa mà phải dùng lợi hàng phục. Bao nhiêu năm nay, tài lực mà cha nuôi và tại hạ kiếm được cũng đều đổ hết vào chuyện ấy. Hiềm một nỗi, loại chuyện dùng lợi mua chuộc đạo tặc này vốn không phải là chuyện vẻ vang gì, chính vì thế cha nuôi mới sử dụng một kẻ giảo hoạt như Đinh Nhuệ."

Bây giờ thì ta đã hiểu chân tướng sự thật lời nói của Trần Thuyên năm ấy. Quả nhiên cái Nhân Huệ Vương muốn không phải là ngai vàng mà là tài lực. Quả nhiên hoàng gia không ngu ngốc, hẳn là cả thượng hoàng và Trần Thuyên đều mắt nhắm mắt mở để Nhân Huệ Vương vơ vét tiền tài là vì mục đích này. Ngay cả Nhân Huệ Vương cũng luôn hiểu hoàng gia chưa bao giờ thật sự hoàn toàn tin tưởng ông ta, thượng hoàng có thể vi an nguy quốc thổ mà nâng ông ta lên thì Trần Thuyên cũng có thể vì một sai lầm mà hạ bệ ông ta bất cứ lúc nào. Hải tặc và sơn vương lại khác hoàn toàn với những đạo tặc thông thường, bọn chúng có thể nhận tài lực mà án binh bất động nhưng sẽ không bao giờ trung thành với người của triều đình. Để áp chế thế lực của sơn vương và hải tặc thì phải dùng cả binh lực để áp chế và tài lực để mua chuộc, thiếu một trong hai đều không được. 

Tuy nhiên, ta hiểu cho tình cảnh của Nhân Huệ Vương và Trần Khánh Toàn, nhưng không có nghĩa là ta không biết kỳ thực tiền tài mà họ đổ vào túi riêng không được bảy phần thì cũng không ít hơn năm phần. Nếu không như vậy, tiền đâu ra để họ nuôi một mạng lưới tình báo tài tình như vậy ở kinh thành và cả trong hậu cung, tiền đâu mà họ đúc bức tượng phật nghìn mắt, nghìn tay kia? Ta sẽ không  làm bất kỳ chuyện gì miễn phí cho bọn hắn. Ta hiểu rõ thái độ của Trần Khánh Toàn lúc này chính là đang dùng kế công tâm, nếu ta lộ ra sự thương hại sẽ lập tức rơi vào bẫy của hắn. Chính vì thế ta cũng tương kế tựu kế cúi đầu thở dài nói.

"Bản phi thật sự thấu hiểu hoàn cảnh của vương gia và công tử. Người ta nói làm bạn với vua như chơi với hổ còn bản phi lúc này chính là đang ở dưới móng hổ. Công tử có lẽ cũng đã biết từ chỗ Nguyễn thị, thái độ của quan gia với bản phi nhìn bên ngoài thì chính là sủng ái lên trời, nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu được đó chính là kìm kẹp và hoài nghi. Có lẽ công tử không biết, quan gia vẫn luôn dùng tính mạng của Linh thị để uy hiếp bản phi. Chỉ cần bản phi làm ra chuyện khiến bệ hạ phật lòng, người chịu khổ vẫn là Linh thị. Công tử biết nàng ấy quan trọng ra sao với bản phi, ta không thể đùa giỡn với tính mạng của nàng."

Chính vì thế việc ta cho Nguyễn thị báo với các ngươi một tiếng đã là hết tình hết nghĩa, đừng nghĩ sẽ đạt được lợi lộc gì từ bản phi. Trong lòng ta gào thét lời này còn hai mắt đã rưng rưng chuẩn bị khóc. Không ngờ tới khi Trần Khánh Toàn nghe ta nhắc tới Linh thị thì hơi tỏ ra ngạc nhiên, sau đó lại trở nên trầm mặc. 

Ta cùng hắn ở đây nói chuyện đã qua vài khắc thời gian, ngoài cửa liền nghe tiếng Nguyễn thị nhỏ nhẹ hỏi thăm.

"Cung phi có khỏe không ạ?"

Ta để cho Trần Khánh Toàn thoải mái suy nghĩ, hướng ra bên ngoài nói lớn,

"Không biết hôm qua ăn phải thứ gì không sạch sẽ mà bây giờ bụng bản phi rất đau. Bà đợi ta một chút."

Ta nói dứt lời này, Trần Khánh Toàn đã đứng thẳng người, vẻ mệt mỏi, bất lực trên mặt đã tan đi phần nào thay bằng sự nghiêm nghị. Hắn nhìn ta nói.

"Nói thẳng thắn với cung phi, thật ra sau khi nhận được tin từ Nguyễn thị, tại hạ đã sắp xếp cho Trọng Lâm đưa Chi thị và thằng bé con đạo tặc tới chỗ cha nó trong rừng sâu. Nhưng vì tại hạ biết nàng quan trọng ra sao với cung phi nên đã để Trọng Lâm ở lại chiếu cố cho họ. Lần này, tại hạ tới tìm nàng, phần vì muốn hỏi cung phi muốn làm gì tiếp theo, phần chính là muốn nhờ cung phi giúp đỡ làm một việc."

Thương nhân đúng thật là loại người gian xảo nhất trên đời, thái độ này của Trần Khánh Toàn chính xác là than khổ không xong thì chuyển sang đe dọa. Hắn biết Linh thị và Chi thị với ta thân như người nhà, chỉ cần xem thái độ của ta với Linh thị, hắn có thể chắc chắn Chi thị sẽ là con cờ tốt để uy hiếp ta. Ngay trong lúc này, ta không muốn để lộ ra những kế hoạch đã sắp xếp từ trước, vì thế  ta hỏi lại hắn.

"Không biết bản phi có thể làm gì giúp cho công tử và vương gia?"

Quả nhiên, Trần Khánh Toàn chỉ đợi một lời này của ta liền lập tức nói lên mục đích chính của bọn hắn.

"Kỳ thực, cả tại hạ và cha nuôi đều hiểu rõ, với vị trí của cung phi, việc cứu tên Đinh vô lại kia khó hơn lên trời. Bên chỗ hắn, tại hạ đã có sắp xếp. Kỳ thực tại hạ chỉ muốn nhờ cung phi giúp đỡ trừ khử Nguyễn Thị La kia. Chỉ cần nàng ta chết đi, mọi chuyện đều sẽ vô cùng dễ giải quyết."

Ta lại lần nữa giật mình, đúng là Trần Khánh Toàn và Nhân Huệ Vương không tự nguyện bỏ đi con cờ tên Đinh Nhuệ này mà sẽ dùng kế đảo chiều dư luận, đổ hết tội lỗi lên đầu Nguyễn Thị La. Nhưng ta lại không tính ra bọn họ lại hành sự triệt để như vậy, trực tiếp giết người trước rồi mới sắp xếp đảo lộn sự thật sau. Họ thậm chí còn không ngại dùng tính mạng của Chi thị để uy hiếp ta giúp họ làm việc này. Có lẽ Nhận Huệ Vương cũng đã nghĩ tới chuyện Trần Thuyên đang dùng Nguyễn Thị La làm mồi nhử kẻ đứng sau một màn ám sát kia. Trong trường hợp kế hoạch bại lộ, nội việc Nguyễn Thị La nợ ta một ơn cứu mạng và mối hoài nghi sẵn có của Trần Thuyên, hắn chắc chắn sẽ tin chủ mưu chính là ta. 

Ta không khỏi nhìn Trần Khánh Toàn bằng đôi mắt cảnh giác, hắn vất vả nghĩ ra tất cả kế hoạch chu đáo này thì hẳn là đã sẵn sàng vất bỏ mối hợp tác làm ăn của bọn ta, cũng không sợ ta trở thành kẻ địch của bọn hắn. 

Hiềm một nỗi, lúc này ta lại không thể đưa ra những quyết định có tính rủi ro như trước kia. Ta vô thức đặt một tay lên vùng bụng vẫn còn phẳng lì, trong lòng tự nhủ dù chuyện gì xảy ra, ta cũng phải đảm bảo đứa trẻ này cả đời bình an. Chính vì thế, ta không ngần ngại hỏi lại hắn.

"Bản phi đã gặp qua Đinh Nhuệ kia một lần, tuy chỉ là một bữa tối ngắn ngủi nhưng cũng đủ nhận ra kẻ này chỉ là một con cáo già đã hết thời, tuy bề ngoài có thể dùng để uy hiếp người nhưng trong một vài năm tới chắc chắn sẽ hết hữu dụng. Đinh vô lại kia lại càng không cần phải nói, hắn chỉ là phường thùng rỗng kêu to, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Nhìn cách dùng người của các vị, hẳn là những năm qua đã sắp xếp không ít nhân tài để tiếp quản tất cả nhiệm vụ quan trọng của Đinh Nhuệ. Lại nói, ta và các vị thời gian này có thể tạm thời cắt mọi liên hệ, nhưng trong tương lai không thể nói trước lúc nào lại có thể lần nữa hợp tác hỗ trợ nhau. Nhất là việc bây giờ bản phi còn đang mang long thai, đứa trẻ này nếu là con trai thì các vị nghĩ ta sẽ chịu để nó thiệt thòi chỉ làm một Huệ Vũ Vương nhàn tảng hay sao? Sau này, nếu bản phi thành thái hậu thì các vị có thể yên tâm rằng cho tới khi ta chết, sẽ không có ai trong triều dám uy hiếp các vị. Dám hỏi công tử, cha con Đinh Nhuệ có cái gì mà Nhân Huệ Vương sẵn sàng phá bỏ mối đồng minh trăm phần lợi này để cứu cho bằng đươc?"

Trước lời chất vấn của ta, Trần Khánh Toàn đứng sững người, ta thấy hai bàn tay của hắn nắm chặt lại, tức là hắn đã dao động. Ta không để cho hắn có thời cơ suy nghĩ liền lập tức tiếp tục bồi thêm.

"Công tử phải biết, việc công tử muốn bản phi làm không phải loại chuyện lông gà, vỏ tỏi chỉ cần phẩy tay là xong. Nguyễn Thị La kia bây giờ là mỹ nhân mới trong lòng quan gia, công tử đừng đánh giá thấp nàng ta chỉ vì việc bệ hạ đang dùng nàng làm mồi nhử. Kỳ thực quan gia chính là yêu thích không thể buông, vì thế bệ hạ mới mang nàng ta theo vi hành chứ không phải là bản phi hay Bảo Từ phu nhân. Nếu công tử muốn ta mạo hiểm tương lai của bản thân và đứa trẻ này để giúp các vị thì cũng nên cho ta một cái lý do hợp lý mới được. Nếu không thì giữa tính mạng của một tỳ nữ thân thiết và con đẻ của bản thân, công tử nghĩ người mẹ như ta sẽ chọn bên nào?"

Ta nói xong lời này, Trần Khánh Toàn thật sự đã do dự. Ta đã đạt được mục đích lung lạc lòng người nên đứng yên để hắn suy nghĩ, đôi mắt ta mở lớn, không dám bỏ qua bất kỳ một biểu hiện nào trên mặt hắn. 

Ngược lại, Trần Khánh Toàn cũng không phải là kẻ ngu ngốc, hắn hiểu ta muốn gì, chính vi thế dùng tay vuốt mặt rồi nói.

"Lời nói của cung phi không sai điểm nào, kỳ thực cả tại hạ và cha nuôi đều không hề lo lắng về thế lực của Đinh Nhuệ. Những năm gần đây, lứa nhân tài mới như Phùng Thanh đã dần tiếp quản các vị trí chủ chốt. Kể cả lão bị dồn vào đường cùng mà khai ra tất cả liên hệ của người trong tay ta cùng hải tặc và sơn vương thì những mối liên hệ đó đều đã bị đứt gãy hoặc thay thế, không thể có ảnh hưởng gì tới quyền lực của cha nuôi. Tuy nhiên, cha nuôi không thể triệt để trừ khử lão là bởi ... lão biết rõ về thân thế thật sự của tại hạ."

Ta giật mình trợn mắt nhìn Trần Khánh Toàn, ta có cảm giác chuyện hắn chuẩn bị nói ra chính là sự thật động trời tới không thể tin nổi. Trần Khánh Toàn nhíu mày nhìn phản ứng của ta, sau đó mới hít sâu một hơi, tiếp tục nói.

"Tại hạ kỳ thực không phải cô nhi, mẹ của ta là Thiên Thụy công chúa."


Mọi người nhớ ủng hộ tác giả bằng cách like và share page: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net