Q2. Chương 140 - Giọt máu đầu quả tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thuyên cầm tay ta đi tới cửa lớn của chính viện thi bắt gặp Anh Nguyệt quận chúa. Nhin thấy chúng ta, bà khoanh tay cúi chào rồi cùng chúng ta sánh bước đi vào bên trong. Ta giả vờ chưa từng có cuộcgặp khi nãy, yên lặng đứng cạnh Trần Thuyên nghe hắn và bà nói chuyện xã giao. 

Trần Thuyên quay sang Anh Nguyệt quận chúa hỏi.

"Mợ  tới vương phủ đã lâu, không biết có nhận được tin gì từ cậu không?"

Anh Nguyệt quận chúa liền cúi đầu đáp.

"Bẩm quan gia, lần này thần phụ gấp gáp trở về vì sức khỏe của phụ vương, trước khi rời khỏi phủ tướng quân, phía Ai Lao không thấy có động tĩnh nào lớn. Thiết nghĩ trong thời gian ngắn, sẽ không có chuyện gì."

Trần Thuyên thấy thái độ của Anh Nguyệt quận chúa có vẻ sợ sêt, hắn liền mỉm cười.

"Mợ không cần lo lắng, cậu đã trấn thủ vùng biên cương Ai Lao lâu như vậy mà quân địch chưa một lần đặt chân lên lãnh thổ Đại Việt. Trẫm đương nhiên tin tưởng ông ấy hoàn toàn. Cậu mợ là cha mẹ của cung phi, trẫm chỉ muốn thay cung phi hỏi thăm sức khỏe người nhà mà thôi."

Nói xong lời này, Trần Thuyên thoáng nắm chặt bàn tay tay, ta có thể cảm nhận rõ ngón cái của hắn đang vuốt ve mu bàn tay mình. Anh Nguyệt quận chúa dường như cũng nhìn thấy hành động này, khuôn mặt bà thoáng hiện vẻ mặt dịu dàng rồi mỉm cười trả lời.

"Chuyện trong nhà thì vẫn vậy, chồng của thần phụ là người tính tình cương trực, vốn không quá hợp với cuộc sống ở kinh thành. Ngày trước hồi kinh có hơi nghiêm khắc với lũ trẻ trong nhà, bây giờ, trở về biên ải rồi thì tính tình đã an tĩnh hơn không ít. Ông ấy thường nói với thần phụ, kỳ thực ngày trước không nên quá nghiêm khắc với con trẻ."

Ta yên lặng cúi đầu đếm bước chân của Trần Thuyên vì không muốn phản ứng trước những lời này của Anh Nguyệt quận chúa. Ta tuy không ở cạnh cha quá hai tháng nhưng cũng phần nào hiểu rõ con người ngoài lạnh trong nóng của ông. Hai năm trước, trong lòng ông còn có ta, vì tin ta bị thương thập tử nhất sinh mà ông phá lệ trở về kinh thành. Trong vòng hai năm này, thiên hạ đều biết cung phi Tĩnh Huệ bệnh nặng không gặp người, vậy mà ông ấy cũng không thèm trở về nhìn một lần, thế là đủ biết ông ấy kiên quyết ra sao với quyết định năm ấy. 

Ta không phản ứng gì nhưng Trần Thuyên lại thay ta sốt sắng trả lời.

"Thì ra còn có chuyện này, một giọt máu đào hơn ao nước lã, trẫm nghĩ, đã là người một nhà thì có chuyện gì mà không thể bỏ qua cho nhau. Ái phi thấy có đúng không?"

Ta rất không thích cái tính sốt sắng không đúng lúc này của Trần Thuyên, nhưng vì ngón tay của hắn đang gãi nhẹ trên mu bàn tay của ta, ta không thể không mỉm cười đáp lời.

"Quan gia nói chí phải."

Ta vừa dứt lời thì Trần Thuyên liền thoải mái cười rộ, nhẹ giọng nói.

"Nếu đã như vậy, trước khi quận chúa trở lại biên cương, nàng thay trẫm chuẩn bị quà gửi cho thượng tướng quân. Thiết nghĩ dù lễ bộ có vắt óc chuẩn bị quà gì cũng không bằng quà con gái chọn cho cha. Ái phi cần gì thì cứ nói với Hồ Lộc."

"Thần thiếp tạ ơn quan gia."

Ta biết Trần Thuyên đang có tâm trạng rất tốt nên thuận nghe theo ý của hắn. Dù sao người phải vắt óc chọn quà là Hồ Lộc, cũng chẳng phải là ta. 

Ta đi theo Trần Thuyên và Anh Nguyệt quận chúa trở về đại viện thì thấy thiện chay đã dọn xong, Đại Hành đang khoanh tay đi mời từng người ngồi vào chiếu. Vì thượng hoàng muốn đây là một bữa cơm nhà bình thường nên Đại Hành chuẩn bị một cái phản gỗ lớn, người hầu giúp mọi người bỏ dép, bước lên phản, ngồi xếp bằng xung quanh mâm cơm. 

Người ngồi quanh mâm đều là người của hoàng gia, ăn nhẹ, nói khẽ, một khi ăn là không nói, thìa đũa giơ lên cũng không được phát ra tiếng động. Vì thế, tuy là gia yến nhưng kỳ thực lại không thể so sánh nổi với bữa cơm nhà ở phủ thượng tướng. Vừa hay, lúc này Trần Thuyên để cho ta ngồi canh Anh Nguyệt quận chúa, ta không tự chủ nhớ lại không khí của bữa sáng kham khổ ở tướng phủ, tuy thức ăn đạm bạc nhưng lại ấm áp tình thân. 

Lúc này, cầm bát cơm trên tay, thiện chay do đầu bếp của vương phủ nấu rất vừa miệng, tâm tính của ta đã trở nên nhẹ nhõm hơn khi trước. Ta bỗng nhiên có cảm giác hơi áy náy với Anh Nguyệt quận chúa. Dù sao thì bà ấy chẳng có nghĩa vụ gì phải quan tâm tới ta, cha không có ở đây, bà ấy đâu cần thiết phải ra vẻ. Hơn nữa, thái độ của cha trong đại lễ nạp phi đã rõ ràng như vậy, nếu ông ấy không thật sự hồi tâm chuyển ý thì Anh Nguyệt quận chúa cũng có thể nhắm mắt làm ngơ với ta cơ mà. 

Suy nghĩ một hồi, ta cảm thấy tuy ta và Anh Nguyệt quận chúa không chung huyết thống nhưng vẫn có liên hệ lợi ích chặt chẽ, nếu không thể đùm bọc nhau thì cũng không nên trở mặt thành thù. Thông suốt điểm này rồi, ta gắp một miếng chả lụa chay cuộn nấm đông cô bỏ vào đĩa thức ăn trước mặt Anh Nguyệt quận chuá rồi nhỏ giọng nói.

"Bổn phi thấy món này rất ngon, quân chúa nếm thử xem."

Anh Nguyệt quận chúa tỏ ra khá bất ngờ. Thấy ta đang dè dặt đợi xem phản ứng của bà, bà liền mỉm cười gắp miếng chả chay bỏ vào bát cơm rồi nói.

"Đồ ăn do con gái mời đương nhiên là món ngon nhất rồi."

Ta bật cười trước câu đùa của bà ấy, không khí trên bàn ăn liền bớt cảm giác khách sáo, trở nên ấm áp hơn nhiều. 

...................

Bữa trưa qua đi, ta theo Trần Thuyên và Bảo Từ phu nhân đứng dậy cúi chào thượng hoàng và thái hậu. Khi ta vừa đứng thẳng, lão cáo già mỉm cười nói.

"Lão phu tạ ơn quan gia, phu nhân và cung phi đã tới thăm. Thấy các vị đều thân thể an khang, lão phu rất là vui mừng."

Thấy đại vương cao hứng, thượng hoàng cũng mỉm cười tiếp lời.

"Cả Bảo Từ phu nhân  và Tĩnh Huệ phi đều có xuất thân hoàng thất nên ở đây đều là người nhà. Các con đang ở vương phủ, cũng không phải là hoàng cung, nên năng tới thăm đại vương một chút."

Thượng hoàng đã nói như vậy, Trần Thuyên dù có muốn cũng không thể cấm ta đi ra ngoài được nữa. Trong lòng ta vui như mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lo lắng ngước nhìn Trần Thuyên. Hắn thấy phản ứng của ta như vậy mới nhìn cả ta và Bảo Từ phu nhân rồi cười nói.

"Thượng hoàng nói phải, sau này nếu hai nàng muốn tới thăm Đại Vương thì cứ báo trước với quản gia Đại Hành, không cần thiết phải đợi trẫm cho phép."

"Thần thiếp tạ ơn quan gia."

Ta theo Bảo Từ phu nhân khoanh tay cúi đầu với Trần Thuyên, sau đó mọi người liền lận lượt giải tán ai về nhà nấy. 

.............

Vừa bước qua cửa chính viện, Trần Thuyên quay lại nói với ta và Bảo Từ phu nhân.

"Trẫm có một số việc cần giải quyết, hai nàng trở về nghỉ ngơi trước, không cần phải đợi trẫm."

Ta biết đây là Trần Thuyên đang khéo léo muốn tránh mặt Bảo Từ phu nhân nên ngoan ngoãn chuồn thẳng. Dù sao thì chuyện giữa hai người bọn họ chính là một vũng nước đục mà ta không muốn lấn sâu thêm vào đó. 

Lúc này, mặt trời đã đứng thẳng trên đỉnh đầu, khí nóng hầm hập, ta bước nhanh về nơi ở của mình, xa xa đã thấy bóng Hồ Lộc cùng hai tỳ nữ cầm ô đứng đợi sẵn. Dường như hắn cũng thấy ta nên sốt sắng lệnh tỳ nữ cầm ô chạy tới đón ta.

Khi chúng ta đã đứng trước mặt nhau, Hồ Lộc mới khoanh tay lễ phép thưa. 

"Nô tài cung nghênh cung phi."

Ta nhìn tên thái giám đang khoanh tay cúi đầu trước mặt, tuy trong lòng vô cùng hồi hộp nhưng ngoài mặt lại cười tươi như hoa nói.

"Công công không cần đa lễ, công công vốn mang trọng trách lớn lao, bây giờ lại phải tới viện nhỏ này hầu bản phi. Công công đừng có để bụng đấy nhé."

Hồ Lộc đứng thẳng người, nhưng vẫn khoanh tay cúi mặt cười đáp lại ta.

"Ấy chết, cung phi nói vậy là đề cao nô tài rồi. Trong cung, bổn phận của nô tài là hầu hạ các vị phi tần. Từ ngày tới vương phủ này lại bị quản gia Đại Hành dành mất, chỉ toàn làm mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, chân tay bức bối mà không dám than khổ với ai. Bây giờ được cung phi cất nhắc, nô tài quả thật vô cùng cảm kích."

Ta mỉm cười nghe lời vuốt đuôi của Hồ Lộc, bước qua người hắn đi vào trong phòng. Hồ Lộc quay người đi theo ta, không quên dặn dò hai tỳ nữ phía sau. 

"Cung phi đi đường nắng nóng, các ngươi mau lui xuống chuẩn bị nước mát để cung phi rửa mặt."

Trong lúc chờ đợi nước mát được mang tới, Hồ Lộc lại dâng lên trước mặt ta một chén nước ô mai. Ta cầm chén uống, sau đó mỉm cười nói với hắn.

"Lại nói từ khi tới vương phủ, ngoài ngươi thì bản phi không thấy các đại tổng quản khác. Không biết bọn hắn có đang ở vương phủ hay không? "

Ta hỏi Hồ Lộc không phải vì mong muốn biết câu trả lời mà chỉ có ý thăm dò thái độ của hắn. Không ngờ Hồ Lộc nghe lời ta hỏi thì không tỏ ra phật ý, cúi người trả lời.

"Bẩm cung phi, chuyến này chỉ có nô tài đi theo quan gia, Hồ Thọ ở lại trong cung còn Hồ Phúc ..."

"Bản phi chỉ là tò mò không biết hai người bọn hắn có ở vương phủ hay không thôi. Lệnh của quan gia đều là tuyệt mật, công công không cần phải nói ra."

Ta đã đạt được mục đích của mình nên chặn lời Hồ Lộc. Hắn ngẩng đầu nhìn ta, thấy thái độ của ta thả lỏng, hắn lại mỉm cười nói.

"Cung phi là giọt máu đầu quả tim của quan gia, nếu người muốn hỏi thì chắc chắn bệ hạ cũng không ngần ngại mà nói hết những chuyện này. Nô tài chỉ là biết thời biết thế mà thôi."

Ta bật cười nhấp một ngụm nước ô mai, mắt nhìn về nơi dưỡng bệnh của Nguyễn Thị La rồi đáp lời hắn.

"Trái tim quan gia chứa cả thiên hạ, bản phi chỉ là một giọt máu mà thôi đâu tính là nhiều nhặn gì. Cách vách bên kia còn có một mỹ nhân say ngủ đấy?"

Lời của ta nửa đùa nửa thật, Hồ Lộc cũng theo ta nhìn về phía ấy rồi cười nói.

"Trong thiên hạ này mỹ nhân như mây nhưng được quan gia nâng niu trong lòng bàn tay thì không nhiều. Người khiến quan gia đặt trong lòng bao năm không đổi thì chỉ có một. Trước đây nô tài đã từng nói tương lai nô tài đặt cả vào cung phi, có lẽ cung phi đã quên nhưng nô tài thì chưa bao giờ đổi ý."

Khả năng vuốt đuôi của người này ta không hề xa lạ, tuy ta không thích những kẻ xu nịnh nhưng không thể không công nhận cách xu nịnh của Hồ Lộc vô cùng khéo. Hắn chỉ đơn giản nói ra sự thật một cách hoa mỹ chứ tuyệt chưa bao giờ nói quá hay nói dối. Ngày trước, khi mới vào cung ta còn bài xích hắn, tới tận thời khắc này rồi thì ta lại hoàn toàn tán thưởng khả năng đoán hiểu lòng người của hắn. Nhưng tán thưởng không có nghĩa là tin dùng, hắn có thể đặt cược vào ta nhưng không có nghĩa là hắn sẽ trung thành với ta. 

Ta mỉm cười nhìn Hồ Lộc nói.

"Bảm phi đi nhiều, gặp qua vô số người nhưng vẫn biết người quan trọng không thể quên, lời quan trọng nhất định phải nhớ, người có thể tin tưởng hay không thì còn phải xem hành động. Bản phi cảm ơn tấm lòng của công công, bản phi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Hồ Lộc nghe lời ta nói thì nghiêm túc cúi người lui ra ngoài. Nhìn qua thì dáng đi của hắn có vẻ khúm núm nhưng kỳ thực chỉ là hắn đang so vai, cúi đầu, giấu hai tay trong tay áo bước đi nhưng sống lưng của hắn vẫn thẳng tắp. Ta nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy, loại người không dễ khuất phục như hắn liệu sẽ trung thành với cái gì đây? Tiền tài hay quyền lực? 


Lời của tác giả: Khi người ta lớn, dù muốn hay không thì vẫn phải cân nhắc rất nhiều lợi ích trước sau, tình cảm cũng sẽ không còn đơn thuần như ngày thơ bé nữa. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net