Q2. Chương 143 - Chị chị em em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa uống xong chén trà tráng miệng thì Hồ Lộc quay trở lại. Thật ngạc nhiên, Trần Thuyên nghe chuyện ta muốn cùng Anh Nguyệt quận chúa đi dạo phố thì liền dễ dàng gật đầu đồng ý, hắn chỉ dặn quản gia Đại Hành cắt cử riêng cho chúng ta một đội lính bảo vệ. Quận chúa nghe xong lời Hồ Lộc bẩm báo liền đứng dậy ra về. Bà ấy muốn nghỉ ngơi sớm để chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai.

Nhìn Hồ Lộc tiễn Anh Nguyệt quận chúa ra tận cửa, ta không khỏi mông lung suy nghĩ. Lẽ nào Trần Thuyên dễ dàng buông lỏng cảnh giác với ta như vậy sao? Phải chăng hắn nghĩ đứa bé này là xiềng xích vững chắc nhất khiến ta không thể nào rời khỏi hắn.

Ta đặt bàn tay lên bụng vuốt ve, dường như đứa bé ấy hiểu ý nên bụng dưới của ta chợt nhói lên. Cơn đau ấy không hề dữ dội,chỉ râm ran giống như kiến cắn, khiến cả cơ thể ta trở nên ấm áp. 

"Con có thể cảm nhận được suy nghĩ của mẹ sao? Con muốn ở lại cạnh cha sao?"

Ta tuy tự hỏi nhưng trong lòng lại hiểu rõ, làm gì có đứa trẻ nào không muốn có cha? 

"Nhưng con à, nếu mà muốn ở lại cạnh cha thì mẹ con chúng ta phải đấu tranh nhiều lắm đấy. Con nhớ phải lớn lên thật mạnh khỏe nhé."

Ta mỉm cười cúi đầu nhìn cái bụng phẳng của mình rồi trở lại trong phòng.

....................

Ta  vừa quay vào trong phòng không lâu thì đã có người tới cửa.

"Bẩm cung phi, Bảo Từ phu nhân tới ạ."

Thật bất ngờ, vì điều gì mà nàng ta phải tới tìm ta vào lúc này?  Ta lập tức đi ra bên ngoài thì đã thấy Bảo Từ phu nhân tha thướt bước đến. 

"Thàn thiếp cung nghênh phu nhân tới thăm."

Bảo Từ phu nhân nhìn ta mỉm cười nói.

"Vừa rồi quan gia đang cùng ta dùng thiện thì Hồ Lộc tới truyền lời ngày mai cô sẽ cùng Anh Nguyệt quận chúa đi dạo phố. Bản cung chợt nhớ ra là lâu lắm rồi ta cũng chưa được xem cuộc sống của dân chúng. Trong lòng háo hức không tả nổi nên liền mạn phép năn nỉ quan gia bám đuôi cô với Anh Nguyệt quận chúa. Quan gia đã đồng ý rồi, cô đừng cảm thấy bản cung phiền phức nhé."

Ta vội vàng đỡ lấy bàn tay của Bảo Từ phu nhân, dẫn nàng ngồi xuống bàn đá rồi mỉm cười nói.

"Ấy chết, được đi cùng phu nhân là phúc phận cầu còn không được, sao thần thiếp dám cảm thấy phiền. Kỳ thực thần thiếp chỉ muốn cùng mẹ mua chút đồ đê gửi cho cha cùng người nhà ở biên cương, vừa hay càng đông người cùng đi thì càng vui mà."

Lời này ta nói vô cùng thật lòng, muốn làm chút chuyện này nọ thì sao có thể để tầng tầng lớp lớp vệ binh chằm chằm theo dõi. Anh Nguyệt quận chúa xuất thân võ tướng, tính tình giản dị ra ngoài thường không cần mang theo nhiều người. Ngược lại Bảo Từ phu nhân đang là ngường đứng đầu hậu cung, đi ra ngoài chắc chắn sẽ phô trương thanh thế. Phố chợ Vạn Kiếp là nơi đông đúc như nêm cửi, có đoàn người của nàng ta đi cùng, ta càng  có nhiều cơ hội cắt đuôi lính triều đình. 

Ta nhiệt tình mời Bảo Từ ở lại cùng uống trà ngắm trăng, không ngờ nàng thấy thái độ thoải mái của ta thì liền vui vẻ đáp:

"Bản cung vì quá háo hức nên mới chạy tới đây báo ngay cho cô một tiếng. TIện hỏi cô xem kế hoach sáng mai thế nào rồi sẽ đi ngay. Cô vừa trải qua một trận bạo bệnh, nên nghỉ ngơi sớm đi."

Ta xấu hổ  vuốt đuôi tóc đáp lời nàng.

"Mấy chuyện cỏn con này lần sau phu nhân cứ cho người hầu tới báo là được không cần phải tự mình đi đi lại lại đâu. Ngày mai thần thiếp và mẹ hẹn nhau bình minh sẽ khởi hành để tới phố chợ ăn sáng. Nhưng nguyên liệu đồ ăn chốn dân dã thường không quá tươi mới, chỉ sợ phu nhân ăn không quen dễ bị đau bụng. Hay là thần thiếp dặn dò nhà bếp chuẩn bị đồ ăn sớm, chúng ta ăn xong rồi hẵn đi."

Ta đưa ra đề nghị này vì nghĩ Bảo Từ phu nhân vốn là lá ngọc cành vàng, bình thường dùng cơm cũng phải cần bát vàng, đũa bạc, có người thử độc bên cạnh, sao có thể ăn đồ ăn gói lá chuối ở lề đường? Mặt khác, thực chất ta cũng muốn tự bảo vệ bản thân. Dù sao đồ ăn trong vương phủ được quản lý nghiêm nghặt, vô cùng an toàn. Nếu đi ăn ngoài, ngộ nhỡ nàng ta bị ngộ độc trong khi ta và Anh Nguyệt quận chúa lai không sao thì quả thật là khó mà trốn khỏi trách nhiệm. 

Bất ngờ thay, Bảo Từ phu nhân nghe ta phân giải thì tỏ vẻ ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên mỉm cười vỗ vai ta nói.

"Cô đừng có coi thường bản cung chân yếu tay mềm, trước khi nhập cung, bản cung cũng từng la cà khắp mọi ngóc ngách ở kinh thành, ăn đủ loại đồ ăn vặt rồi đấy. Lại nói, phố chợ Vạn Kiếp tuy không thể so sánh với kinh thành hay thương cảng Vân Đồn nhưng cũng là nơi tứ phương hội tụ, của ngon vật lạ không thiếu, bản cung sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Không cần bàn cãi nữa, bình minh sớm mai, cô và Anh Nguyệt quận chúa đợi bản cung ở cửa chính vương phủ nhé. Chúng ta sẽ ăn sáng ở phố chợ. Lại nói, trước đây cô đi lại nhiều, chắc biết không ít chỗ ngon, nếu cô không yêu tâm thì dặn Đại Hành cho người tới nơi đó báo một tiếng để bọn chúng biết đường mà chuẩn bị nguyên liệu tươi mới."

Ta bất ngờ tới không biết nên phản ứng sao cho phải trước sự hào hứng của Bảo Từ phu nhân nên đành khoanh tay nhận mệnh. 

"Thần thiếp tuân lệnh phu nhân, bây giờ thần thiếp sẽ viết ra một danh sách các quán ăn và cửa hàng đáng tin cậy để chuyển tới quản gia Đại Hành. Nếu phu nhân có gì cần dặn dò thì có thể nói cho thần thiếp ngay bây giờ để kip chuẩn bị."

Bảo Từ thấy ta ngoan ngoãn vâng lời liền vui vẻ vuốt vạt áo đứng dậy, ta nhanh tay đỡ lấy tay nàng, nàng lại cười tươi nói.

"Bản cung chỉ là bám gót mẹ con cô đi dạo phố, đâu thể yêu cầu quá nhiều. Cô yên tâm, cô và quận chúa ăn gì thì bản cung ăn đó, cô muốn đi đâu thì cứ y theo kế hoạch mà đi, không cần phải thay đổi vì bản cung."

Ta tiễn Bảo Từ phu nhân tới cửa viện, nàng liền khoát tay đuổi ta quay trở vào nghỉ ngơi. Nhìn thái độ thoải mái tin tưởng này của nàng, ta không khỏi tự hỏi lẽ nào mục đích ngày mai của nàng ta chỉ đơn thuần là dạo phố?

Tuy nhiên, dù nàng ta có mục đích khác đi chăng nữa thì chắc chắn trong một thời gian ngắn cũng chẳng thể đoán được mục đích thực sự của ta . Nhìn về phía Hồ Lộc đang khoanh tay chờ đợi bên cạnh, ta liền lệnh cho hắn.

" Ngươi cũng đã nghe thấy lời nói của Bảo Từ phu nhân rồi đấy, ngày mai không thể có chút sơ suất nào. Bây giơ bản phi sẽ viết ra những nơi chúng ta cần tới ngày mai, trong lúc chờ đợi, ngươi đi đón Linh thị quay lại đây, về phần Anh thị, cứ để nàng ta chịu phạt cùng với Nguyễn thi, nếu nàng ta có hỏi thì cứ nói thật, không cần phải giấu diếm. Dặn dò người của ngươi, dù sao tương lai sau này nàng ta không trở thành phi thì cũng làm tần, bọn chúng tốt nhất nên biết thức thời, giơ cao đánh khẽ."

Hồ Lộc khoanh tay thưa vâng rồi lập tức quay người đi.  Thanh Liên vốn sợ Bảo Từ phu nhân, kể cả có không bị phạt thì có cho tiền nàng ấy cũng sẽ không nguyện ý cùng đi, nếu đã như vậy thì đâu cần thiết phải giấu diếm. Ngược lại, ta lại muốn xem khi không có cả ta và Bảo Từ trong vương phủ, liệu Thanh Liên có tìm cách đi gặp Trần Thuyên hay không?

.................

Trải qua một ngày vô cùng mệt mỏi, đêm hôm ấy ta ngủ rất say, sáng sớm dậy mới nghe Hồ Lộc báo lại là đêm muộn hôm qua Trần Thuyên có tới. Hắn trước vào thăm ta, sau đó lại ghé qua nhìn Nguyễn Thị La rồi mới trở về chính viện. Nhìn về phía cửa phòng im lìm của Nguyễn Thị La , ta không có cách nào thuyết phục bản thân rằng Trần Thuyên không có hứng thú với nàng ấy, có lẽ chỉ là hắn vẫn chưa kịp nhận ra mà thôi. 

Bụng dưới của ta lại nhói lên, dường như đứa bé cũng cảm nhận được nội tâm của ta đang xao động.

"Con à, cha con là anh hùng không bao giờ bước qua nổi mỹ nhân. Mẹ của con thật ngốc mới đi yêu chàng ấy, thế mà con vẫn còn muốn mẹ ở lại cạnh chàng sao?"

Ta cúi đầu vuốt nhẹ bụng mình. Đúng lúc ấy, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, 

Khi ta ngẩn đầu, Hồ Lộc đang mang theo Linh thị trở lại, nhưng bên cạnh nàng ấy còn có cả Nguyễn thị. Bà ấy thấy ta thì quy củ khoanh tay hành lễ, đôi mắt già nua hăn rõ quầng thâm.

"Nô tỳ thỉnh an cung phi."

Đêm qua, ta vốn đã nghĩ cách phải làm sao để sử dụng quân cờ mà Nhân Huệ Vương đặt bên cạnh mình này một cách hiệu quả nhất. GIờ đây, nhìn Nguyễn thị đứng trước mặt mình, ta có thể khẳng định năng lực của bà ấy không tầm thường. Ta lập tức quyết đoán mỉm cười với bà.

"Về rồi thì tốt, mong là hình phạt của Hồ Lộc có thể khiến cho bà nhận rõ lỗi lầm của mình. Hôm nay bản phi sẽ cùng Bảo Từ phu nhân đi tới phố chợ, đêm qua bà cố gắng hoàn thành hình phạt nên hẳn là vô cùng mệt mỏi, bản phi cho phép bà ở lại vương phủ không cần phải theo hầu. Bà theo bản phi vào trong này, ta có viêc cần bà làm."

Ta lệnh cho Hồ Lộc và Linh thị ở ngoài rồi cùng Nguyễn thị đi vào trong phòng, nhìn sắc trời đã không còn quá sớm, ta nhanh chóng dặn dò Nguyễn thị, cố gắng giảm âm lượng giọng nói của mình thấp nhất có thể. 

Đợi Nguyễn thị khoanh tay vâng lệnh, ta mới hài lòng đi khỏi phòng, mang theo Hồ Lộc và Linh thị cùng tới cửa chính đợi Bảo Từ phu nhân. Màn kịch mấy ngày tới đây, ta quả thật còn cần Nguyễn thị phối hợp. 

.........

"Cung phi nhìn xem, đó chẳng phải là quan gia sao?"

Ta đang xuất thần suy nghĩ thì giật mình ngẩng đầu nhìn về phía Hồ Lộc đang chỉ. Phía trước ta vài bước là Bảo Từ phu nhân cùng tỳ nữ. Ta cố nheo mắt nhìn qua đoàn người lố nhố, quả nhiên ở cửa chính vương phủ có nhiều người đang đợi sẵn. Tiến gần hơn một chút ta liền nhận ra Trần Thuyên đang nói huyện với Anh Nguyệt quận chúa, xung quanh có quản gia Đại Hành và rất nhiều người hầu. 

Có người hầu tới khoanh tay nhẹ nhang thông báo, Trần Thuyên tạm ngừng nói chuyện rồi hướng nhìn về phía chúng ta. Từ nơi xa này, ta không nhin rõ cảm xúc trong mắt hắn, chỉ biết rằng trong lòng đột nhiên có một chút hồi hộp. 

"Chúng thần thiếp thỉnh an quan gia, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."

Ta theo Bảo Từ phu nhân cúi người hành lễ, Trần Thuyên nhẹ giọng ra lệnh.

" Bình thân."

Bảo Từ phu nhâ đoan trang đứng thẳng người, sau đó mới nhẹ nhàng bước tới bên Trần Thuyên che miệng mỉm cười nói.

"Quan gia ra tận nơi tiễn thế này là không yên lòng sợ bọn thần thiếp đi lạc hay là sợ thiếp sẽ bắt nạt cung phi Tĩnh Huệ đấy."

Trần Thuyên thoáng tỏ ra bất ngờ rồi hắn bật cười đáp lời nàng.

"Phu nhân đừng quá tự tin, trẫm tới là để tiễn Anh Nguyệt quận chúa, còn hai nàng thì không biết là ai sẽ bắt nạt ai đâu. Tĩnh Huệ phi lại còn hiểu biết Vạn Kiếp này như lòng bàn tay, có nàng ấy đi cùng, trẫm không lo các nàng đi lạc. Chỉ cần đừng quá mải chơi, biết nhìn sắc trời mà về sớm trước hoàng hôn là được."

Bảo Từ phu nhân nghe lời này thì liền tỏ vẻ không chịu thua, quay người kéo tay ta tới trước mặt Trần Thuyên nói.

"Cô xem, ý quan gia là cô không coi bản phu nhân ra gì đấy. "

Ta giả vờ bưng ngực sợ sệt đáp lại.

"Ấy chết, thần thiến về bối phận chỉ là em gái họ của phu nhân, về thứ bậc thì còn kém phu nhân nhiều lắm đấy, làm gì dám có tư tưởng coi thường phu nhân. "

Bảo Từ phu nhân che miệng cười, dùng ngón trỏ âu yếm dí trán ta nói.

"Cô ấy, cái miệng lúc nào cũng ngọt ngào như bôi mật."

Trần Thuyên nhìn hai người bọn ta tung hứng một lúc thì dường như đã nổi da gà đến mức không chịu nổi, hắn vội hắng giọng nói.

"Không đùa nữa, hôm nay các nàng đi phố chợ, tuy có nhiều tùy tùng và thị vệ nhưng vẫn phải cẩn thận an toàn. Quan khí tượng tâu lên dạo này nắng gắt liên tục, có thể chiều tối dễ có mưa giông gió giật, các nàng nhớ xem sắc trời mà về sớm. Trẫm cũng đã dặn dò Anh Nguyệt quận chúa, nếu bà ấy thấy hai nàng quá mải chơi thì khi nào bà ấy nhắc nhở là các nàng phải lập tức quay về. "

Khi nói câu cuối, Trần Thuyện trợn mắt nhìn thẳng vào mắt ta, ta liền hiểu được tại sao lần này hắn lại có thể dễ dàng để cho ta ra khỏi vương phủ như vậy. Không phải là vì hắn tin tưởng ta mà vì hắn đang uy hiếp ta. Có Anh Nguyệt quận chúa trong đoàn mà cung phi lại mất tích thì toàn phủ thượng tướng không thể tránh khỏi liên đới, hắn muốn thử xem lòng ta có thể sắt đá tới mức nào. 

Ta tự tin nhìn thẳng vào mắt Trần Thuyên mỉm cười, thật ngại quá, quả thật đứa trẻ này đã khiến ý chí của ta bị lung lay. Ta bây giờ chưa muốn trốn, nhưng cạm bẫy ngoài kia cũng không phải do ta giăng, dù có chuyện gì xảy ra thì ta cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì cả. 

Lời tác giả: Chuyện vợ chồng thủa ban đầu còn có thể ngọt ngào như mật, nhưng một khi đã có người thứ ba chen ngang thì nội chỉ nhìn mặt nhau thôi đã là khó. Phải mạnh mẽ tới đâu mới có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, giả vờ vui vẻ yêu thương như không hề có khoảng cách nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net