Q2. Chương 147 - Cá lớn lọt lưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời mưa như thể trả thù mấy ngày liên tiếp nắng nóng. Trong lúc nước mưa xối trên mái ngói ầm ầm, Linh thị quay trở lại trong phòng rồi gọi người mang nước ấm cho ta rửa mặt, lau người. 

Không cần đợi lâu thì người hầu xách thùng nước tới gõ cửa, trước khi quay đi, hắn còn nói khi nhà phía Tây của Tân Nguyệt quán có trộm lẻn vào, dặn ta và Linh thị không có việc gì thì đừng đi ra ngoài. 

Ta dặn Linh thị nghe lời đóng kín cửa nhưng trong lòng lại thừa hiểu, nơi này có người của Hưng Đạo Vương trấn giữ, làm gì có loại trộm vặt nào lọt vào nổi, người gây ra động tĩnh ấy chỉ có thể là Đinh lão tặc. 

Trong lòng ta không lo lắng gì, yên tâm để Linh thị hầu hạ mình, cũng tranh thủ nói vắn tắt nội dung cuộc nói chuyện của ta và Hồ Lộc. Cho tới khi ta đã đổi sang áo ngủ nhẹ nhàng thì nàng mới một lần nữa gọi người hầu tới dọn dẹp. 

"Quả thật là khó gặp được Cung phi."

Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau khiến ta không thể không nhếch miệng cười. Ta nhẹ giọng đáp lại lão.

"Ồ, bản phi mới là người đợi cả một ngày để gặp ông, tại sao bây giờ ông lại trách ta?"

Nói xong câu này ta mới xoay người nhìn lại Đinh Nhuệ. Đúng là con dại cái mang, sau biến cố của Đinh vô lại, nhìn lão như già đi thêm chục tuổi, hốc mắt trũng sâu, làm da nhăn nheo chảy xệ trên khuôn mặt tròn xoe khiến đôi con ngươi ti hí càng lộ ra vẻ già nua. Thân hình phương phi của lão đứng giữa căn phòng trọ cao cấp của Tân Nguyệt quán như con sói già đã hết thời. 

Linh thị nhìn ta gật đầu để xác nhận với ta rằng chỉ có một mình lão mạo hiểm đi vào đây. Nghe lời ta nói, lão hơi lộ ra vẻ sửng sốt sau đó mới cười khổ.

"Khó trách, cả ngày hôm nay ta đã thắc mắc cung phi vốn chỉ cần phẩy tay là có người làm hộ mấy chuyện mua sắm này nọ, tại sao đột nhiên lại tự hạ mình ra khỏi vương phủ."

Phản ứng của Định Nhuệ khiến ta rất hài lòng, trong trò đấu trí này, người loạn trước là người thua cuộc. Ta dùng tay che miệng cười nhạt đáp lời lão.

"Ông nói không sai. Kỳ thực, lần trước gặp mặt chóng vánh, bản phi và ông chưa có dịp nói chuyện riêng khiến bản phi vẫn vô cùng nuối tiếc. Bây giờ nhà ông lại lâm vào họa sát thân, bản phi sao có thể ngồi yên được. Linh thị, mời Đinh lão gia ngồi, dâng trà."

Linh thị điềm đạm xòe tay mời Đinh Nhuệ ngồi vào ghế trước mặt ta, sau đó lại đặt trước mặt lão một cốc trà hoa cúc. Lão cúi nhìn cốc trà trước mặt rồi mới ngẩng đầu nhìn ta nói.

"Ta không có nhiều thời gian để tiếp chuyện cùng cung phi, hẳn là cung phi đã đoán được mục đích ta tới đây. Cái giá mà cung phi đưa ra là gì thì mới đồng ý giúp ta cứu cả nhà họ Đinh?"

Ta mỉm cười nhìn lão, chậm rãi nhấp một ngụm trà hoa cúc rồi mới đáp lại.

" Xem ra chuyện lần này đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Nhân Huệ vương nên ông mới phải mạo hiểm tới tìm bản phi. Bản phi là người làm ăn, đương nhiên sẽ không đòi hỏi thứ mà ông không có trong tay, cũng không đưa giá cao hơn kết quả mà ông nhận được. Vì thế, ông mới là người ra giá trong giao dịch này. "

Đinh Nhuệ lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn ta, bàn tay của lão bóp chặt tách trà nóng. Ta không vội vàng, tiếp tục dựa vào ghế thưởng trà. Ta chẳng ngu gì mà nói thẳng ra thứ ta cần với lão, trong đầu lão có nhiều thứ quan trọng như vậy, ta lại muốn xem lão sẽ dùng điều kiện gì để trao đổi với ta.

Ta có thời gian chờ đợi, nhưng Định Nhuệ lại không có, rất nhanh lão liền đặt chén trà xuống rồi nói.

"Ta đây sống tới tuổi này rồi, gia tài lớn nhất không phải là vàng bạc châu báu mà chính là manh mối về những bí mật của triều đình. Ta vốn mong những  thứ ấy có thể đảm bảo cho ta được an hưởng tuổi già, không ngờ tới lúc cần thì chúng đều trở thành vô dụng. Chỉ cần cung phi có thể cứu cha con ta qua kiếp nạn này, tất cả những bí mật mà ta có sẽ chuyển hết cho cung phi."

Ta nhướn mày nhìn thẳng vào khuôn mặt nhăn nheo của Đinh Nhuệ rồi nhếch miệng nói.

"Ồ, ông chắc biết trước đây bản phi không phải phường dễ tin người, bản thân Đinh lão lại còn là người có tiếng giảo hoạt trên giang hồ. Dựa vào đâu mà bản phi phải tin hoàn toàn vào lời của ông?"

Đinh Nhuệ nhìn ta nhưng không đáp lại, dường như trong đầu lão đang suy nghĩ rất nhiều việc. Nếu ta là lão, hẳn là ta cũng cảm thấy không hề thoải mái, người ta nói qua sông thì phải lụy đò nhưng lão lại là loại người đã quen với cảm giác người khác phải lụy mình. Bây giờ, lão muốn ta tin lão thì lão phải đưa cho ta một thứ khiến ta cảm thấy hứng thú. Và quan trọng nhất, đó phải là chuyện ta có thể kiểm chứng trong một thời gian ngắn, nếu không, rất có thể sẽ bỏ lỡ thời cơ để cứu con lão. 

Đạo lý này lẽ nào một con cáo già như Đinh Nhuệ lại không hiểu? Thời gian qua không lâu, lão mới hít sâu một hơi rồi nói.

"Cung phi là chủ nhân của Bách Nguyệt hội, đương nhiên biết khi thượng hoàng còn tại vị, kỳ thực trong triều có hai thế lực lớn nhìn chằm chằm ngai vàng. Quan gia năm ấy là thái tử, được Hưng Đạo Vương chống lưng, nhưng mấy năm trước khi quan gia đăng cơ, trên triều vẫn thường có rất nhiều quan lại dâng tấu phê phán về lối sống phóng khoáng của thái tử. Một trong số quan lại đó chính là thượng thư lệnh, người theo phái Chiêu Văn Vương. Ông ta ỷ hoàng tử Chẩn đang là học trò của Chiêu Văn Vương nên luôn tìm cách nói bóng gió về việc phế thái tử để dành vị trí trữ quân cho hoàng tử Chẩn. 

Nếu như không có chuyện ám sát con trai thứ hai của ông ta năm ấy, người ngồi trên ngôi vua bây giờ là ai cũng khó đoán. Năm ấy, Thái Tần phu nhân gián tiếp can thiệp vào cái chết của nhị công tử nhà thượng thư lệnh, sau đó lại cố tình để lại bằng chứng chỉ về phía người của Nhân Huệ Vương đã châm một ngòi lửa giữa hai thế lực lớn trong triều. Chiêu Văn Vương tuy có hoàng tử Chẩn trong tay, nhưng tai mắt đắc lực nhất của ông ta là thượng thư lệnh đã bị thù hận làm cho mù mắt, Nhân Huệ vương tuy không có ý với ngai vàng nhưng cũng không phải là người chịu để kẻ khác đánh mình mà không đánh lại. Sau này, bên trong Vạn Nguyệt lâu có phu nhân, ngoài lâu lại có tiểu thư và Bách Nguyệt hội, mỗi nơi góp chút củi, quạt chút lửa, khiến cả Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương đều bận rộn tới tối tăm mặt mày. Thậm chí, để có thể đả kích phái đối thủ, cả hai bọn họ đều cần hậu thuẫn của thượng hoàng và Hưng Đạo Vương nên không ngừng cống hiến, lập công trên triều đình.

Chuyện năm ấy phu nhân làm vô cùng kín đáo và khéo léo. Nhưng phu nhân phòng chặt người ngoài nhưng lại không phòng được người cùng phe với mình. Sau này, một trong hai vị Vương gia vẫn biết được chân tướng. Vị ấy vô cùng tức giận nhưng mọi chuyện đã rồi, hiềm khích giữa hai phái đã quá sâu, thượng thư lệnh đã bỏ mạng, phía Nhân Huệ vương cũng tổn thất không ít tâm phúc trong ngự lâm quân, mất hẳn quyền can thiệp vào binh lực ở kinh thành còn quan gia cũng đã thành công đăng cơ. Nhìn cục diện trước mặt, vị ấy làm sao có thể nuốt trôi cục tức nên mới có ý định chặt đứt tai mắt của quan gia ở  ngoài cung."

Ta giật mình ngước nhìn Đinh Nhuệ. Lão nói tới đó cũng dừng lại uống trà. 

Ta nhớ rõ chuyện xảy ra năm ấy là vào lúc nửa đêm, ngoài mẹ, ta và một vài ám vệ tâm phúc của mẹ thì không có ai biết. Sau này, tất cả mọi chuyện hai mẹ con ta làm đều lấy bí mật làm tôn chỉ, người tham gia không nhiều mà đôi khi ngay cả người tham gia cũng không biết được mục đích thật sự là gì. Ý của Đinh Nhuệ quá rõ ràng, bên cạnh mẹ con ta, hoặc là bên trong thế lực của Hưng Đạo vương có nội gián, người đó có thể là ai đây? Vị Vương gia mà lão nói lại là ai trong hai người Chiêu Văn Vương và Nhân Huệ Vương?

Đinh Nhuệ đưa ra tin này quả thật là đắt giá, lão đã thành công khiến ta phải tò mò, không giúp lão không được. Ta nhìn lão nói.

"Bản phi đồng ý giao dịch này của ông, bản phi đảm bảo sẽ có cách giữ mạng cho cha con ông, đổi lại, toàn bộ những tin mật mà ông có sẽ phải chuyển cho bản phi. "

Lời ta nói vô cùng kiên quyết, Định Nhuệ nghe vậy liền thở một hơi dài, lão lấy từ trong tay áo một nửa cuốn sổ rồi nói.

"Những bí mật mà ta có cùng với bằng chứng về những việc đó được chia ra cất giấu ở rất nhiều nơi. Danh sách những nơi đó đều được ghi chép đầy đủ trong cuốn sổ này. Nay ta giao cho cung phi một nửa ghi lại danh sách quan lại trong triều, một nửa còn lại ghi địa điểm cất giấu bí mật của họ ta sẽ giữ lại. Ngày mà ta gặp được con trai và chắc chắn rằng cha con ta an toàn thì ta sẽ giao lại cho người của cung phi."

Ta hài lòng nhận lấy một nửa cuốn sổ từ tay Đinh Nhuệ rồi gật đầu nói.

"Được thôi, thời gian đã không còn sớm, ông mau đi kẻo có người hoài nghi. Trước khi đi, hãy để lại cách thức liên lạc cho Linh thị, bản phi sẽ theo cách đó để chỉ dẫn cho ông cần phải làm gì."

Hiệp định đã thành, Đinh Nhuệ nhanh chóng đi ra khỏi phòng. Vừa bước khỏi cửa, thân hình phương phi của lão nhanh như cắt nhảy lên xà nhà rồi dùng tứ chi bò đi, trong tất cả quá trình đều không hề phát ra một tiếng động.

Đợi cho lão rời đi hoàn toàn, Linh thị vội đóng chặt cửa phòng rồi quay trở lại bên cạnh ta. Nàng thu dọn chén trà mà Đinh Nhuệ để lại. Ta chống tay nhìn nàng ấy tất bật rồi nói.

"Ngày mai em tìm Hồ Lộc, chỉ hắn cách liên lạc với ba thương gia ở Ấp Vạn kiếp, sắp xếp người theo dõi chặt chẽ hành tung của Đinh Nhuệ trong những ngày sắp tới."

Linh thị hơi ngập ngừng rồi mới đáp lại ta. 

"Tiểu thư thật sự tin tưởng Hồ Lộc?"

Ta hơi giật mình trước câu hỏi của nàng ấy, có đôi khi ta ước sao Linh thị không cần phải quá thông minh như vậy. Ta cười khổ trả lời nàng.

"Giữa người với người chỉ có lợi ích chứ làm gì có tin tưởng hoàn toàn. Hơn nữa, Hồ Lộc lại là kẻ lọc lõi như vậy, một khi hắn còn nhìn thấy lợi ở chỗ bản phi thì hắn sẽ còn làm việc cho chúng ta. Trong tình cảnh lúc này, chúng ta không thể không dùng hắn."

.......................



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net