Q2. Chương 150 Tiểu nhân đắc chí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe ngựa lộc cộc lê bánh, đoạn đường này phá lệ yên bình. Đoàn người chúng ta không dừng lại để nghỉ ngơi giữa chừng mà đi thẳng về Vương phủ. Theo Trần Quốc Chẩn giải thích là để cho kịp giờ cơm trưa. 

Sau một trận nôn, ta mệt mỏi tới mức không quản nổi người khác muốn làm gì. Khi mơ màng bị Linh thị lay dậy thì chúng ta đã tới cửa Vương phủ. Ta xiêu xiêu vẹo vẹo được Linh thị đỡ xuống khói xe ngựa. Không ngờ lại thấy người hầu vác võng đợi sẵn. Quản gia Đại Hành đứng ở cổng lớn Vương phủ khoanh tay bẩm với Bảo Từ phu nhân rằng.

"Vương gia biết ngày hôm qua các vị phu nhân và cung phi bị mắc mưa kẹt ở Vạn Kiếp. Ngài lo lắng các vị đi đường mệt mỏi nên dặn thuộc hạ cho người hầu mang võng tới đón. "

Bảo Từ phu nhân khách khí mỉm cười đáp lại Đại Hành rằng.

"Mấy người phụ nữ bọn ta được chăm sóc kỹ lắm, sao có thể mệt mỏi được. Mong quản gia về báo một tiếng cho Vương gia khỏi lo lắng."

Bảo Từ phu nhân cũng là cháu nội của Hưng Đạo Vương nên đối đáp với người của vương phủ vô cùng trôi chảy. Ta im lặng theo chân nàng cùng đi về nơi ở. Khi bước qua cổng chính viện, Bảo Từ liền quay lại nhìn ta nói.

"Hình như cô vẫn chưa khỏi hắn ốm đúng không? Cả đoạn đường hôm nay, bản cung thấy sắc mặt cô kém lắm. Cô về nghỉ sớm đi."

Ta gật đầu thuận theo Bảo Từ phu nhân, sau đó mới đáp lại nàng.

"Bẩm phu nhân, đúng là sau khi ngủ dậy sáng hôm nay trong người thần thiếp cứ nôn nao chóng mặt. Thần thiếp tạ ơn phu nhân quan tâm. Thiếp xin phép trở về tìm thầy thuốc xem bệnh. Tránh ở đây lâu lại lây bệnh cho phu nhân. "

Bảo Từ phu nhân nhìn ta rồi thở dài quay đi, trước đó, nàng vuốt nhẹ vai ta nói.

"Ngày hôm qua bản cung rất là vui vẻ, cảm ơn cô nhé. Cô về nghỉ ngơi đi. Có cần giúp gì thì cứ cho người sang tìm bản cung."

Ta khoanh tay tạ ơn Bảo Từ phu nhân rồi để Linh thị dìu trở về nơi ở của mình. 

"Cung phi thấy trong người thế nào rồi ạ?"

Linh thị ân cần hỏi ta, vừa đúng lúc Hồ Lộc đi tới đứng bên cạnh nàng, hắn giật mình quan sát kỹ sắc mặt của ta.

"Để nô tài cho người gọi thầy thuốc tới xem bệnh cho cung phi."

Thấy hai người bọn họ lo lắng, ta mệt mỏi khoát tay nói.

"Chỉ là phản ứng bình thường của phụ nữ thôi, hai người các ngươi không cần quýnh lên như thế. Trong người bản phi rất mệt mỏi, các ngươi dặn dò phòng bếp trưa nay ăn đồ ăn thanh đạm, tránh tôm cá nhé."

Hồ Lộc và Linh thị lập tức hiểu ra ta đang có phản ứng ốm nghén thông thường. Hắn vẫy một tên hầu đang quét sân, dặn hắn tới phòng bếp chuyển lời rồi cúi đầu chậm rãi đi phía sau ta và Linh thị.

Nơi ta ở không lớn, chỉ có một phòng chính và hai căn nhà nhỏ quây quanh một khoảng sân lát gạch. Trước khi trở về phòng mình, ta còn phải đi qua căn nhà nhỏ nơi Nguyễn Thị La đang dưỡng thương.

 Ta mới vắng mặt một ngày nhưng dường như nơi này đã trở nên lạ lẫm. Từ phía xa, ta đã có thể thấy bốn thị vệ đứng canh nơi cửa vào, Thấy ta đi tới, họ quỳ một chân hành lễ, ta gật đầu với họ, vừa bước qua cửa viện, ta liền đối mặt với một cố nhân.

Trần Thiệu Nghĩa chắp hai tay phía sau, đứng quay lưng về phía ta. Dáng đứng của hắn vẫn thẳng tắp như vậy, hắn vẫn mặc thường phục nhưng tay lại cầm trường kiếm. Viên mã não trên chuôi kiếm khiến ta cảm thấy chói mắt, trái tim âm ỉ đau. Dường như nghe tiếng bước chân ta đi tới, hắn quay người lại, khuôn mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ cảnh giác. 

Chỉ cần một phản ứng này của hắn, ta biết Nguyễn thị đã làm được điều ta dặn dò, nhưng kết quả ra sao thì còn phải xem tình thế trước mặt. 

Trần Thiệu Nghĩa cứng ngắc chắp tay cúi đầu hô lên.

"Mạt tướng tham kiến cung phi, cung phi thiên tuế."

Ta cũng hợp thời khoát tay về phía hắn.

"Đốc tướng quân không cần đa lễ, đây là có chuyện gì xảy ra?"

Trần Thiệu Nghĩa tuy đứng thẳng lưng nhưng vẫn chắp tay nói.

"Bẩm cung phi, đêm qua có thích khách đột nhập lúc nửa đêm, quan gia lệnh cho mạt tướng giúp quả gia Đại Hành điều tra người đứng phía sau."

Ta sững người phóng tầm mắt nhìn khoảng sân lát đá, quả nhiên liền thấy cây cối xiêu vẹo, vết máu vung vãi khắp nơi, lác đác có mấy nhóm người hầu đang nhanh tay thay cửa sổ và cửa chính các phòng. Đúng lúc này , phía sau lưng ta có một người hầu hớt hải chạy tới. Thấy ta đang sững sờ nhìn nơi ở của mình, hắn lập cập quỳ xuống nói.

"Bẩm cung phi, quan gia có khẩu dụ rằng nơi ở của cung phi bị hỏng hóc, tạm thời cung phi có thể tới chính viện nghỉ ngơi ạ."

Trần Thuyên đã cho người tới tận nơi gọi, ta không thể không quay đi. Trước khi rời khỏi tiểu viện nhỏ, ta dặn Hồ Lộc ở lại xem xét tất cả tổn thất cả về phòng ốc và con người. 

Nhưng ta đánh giá cao sức khỏe của bản thân mình, Linh thj vừa giúp ta xoay người, ta lập tức cảm thấy xây xẩm mặt mày, đầu gối khuỵa xuống, cả người đổ về phía trước. 

"Cung phi."

Linh thị hốt hoảng hô lên cầm chặt cánh tay của ta nhưng nửa người ta vẫn theo quán tỉnh đổ về phía trước. Hình ảnh trước mắt của ta trở nên nhòe nhoẹt, ta cứ nghĩ rằng mình sẽ cứ như vậy mà ngã trên mặt đất. Không ngờ tới vòng eo bị một lực mạnh giữ lại. 

"Cung phi xin chú ý bước chân."

Trần Thiệu Nghĩa nhanh tay đỡ lấy eo ta rồi để cả người ta dựa vào Linh thị, hành động của hắn vô cùng nhanh. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ấy,  chóp mũi của ta tràn ngập mùi hương trên người hắn. Cảm xúc trong lòng ta lập tức trở nên rối loạn, trái tim đau tới không thở nổi, dạ dày cuộn lên. Ta vội vàng quay người ôm chặt Linh thị, dùng một bàn tay che chặt lấy miệng. 

"Cung phi, cung phi cố nhịn một chút. Mau cho người mang võng tới đưa cung phi đi. Nước, các ngươi lập tức mang một bát nước ấm tới đây."

Linh thị dường như cảm nhận được cơn buồn nôn của ta, một bàn tay vuốt nhẹ trên lưng ta, một tay khác nàng vòng qua eo ta, dìu ta tới bên góc tường. 

Ta biết trông mình vô cùng chật vật nhưng lại chẳng còn tâm tâm tư nào quản người khác nghĩ gĩ về mình. Lúc này ta chỉ biết chống một tay vào tường đá rồi nôn tất cả những thứ trong dạ dày ra ngoài. Trong suốt thời gian đó, Linh thị vẫn túc trực bên cạnh, nàng giúp ta vỗ lưng, đợi ta nôn hết rồi mới đưa cho ta một bát nước lớn để xúc miệng. 

Nôn xong một trận, ta cảm thấy tay chân bủn rủn, mồ hôi lạnh vã ra như tắm. Toàn thân vô lực dựa hẳn vào Linh thị. 

"Cung phi bị làm sao thế này?"

Ta nghe thấy Trần Thiệu Nghĩa chất vấn Linh thị phía sau lưng mình.

"Bẩn tướng quân, mấy năm nay cung phi vẫn có nhiều bệnh trong người, hôm qua bôn ba một ngày dài nên mới gây ra phản ứng như vậy. Đợi trở về chỗ quan gia, nô tài sẽ lập tức cho người mời thầy thuốc tới khám cho cung phi."

Người vừa trả lời là Hồ Lộc, qua khóe mắt nhòe nhoẹt, ta thấy Hồ Lộc đứng chắn trước mặt bọn ta, che đi tầm mắt của Trần Thiệu Nghĩa. Thật may vì có hắn ở đây, nếu Trần Thiệu Nghĩa hỏi nhiều thêm vài câu, khó mà trách những người hầu và binh lính xung quanh sẽ cảm thấy nghi ngờ về quan hệ giữa hai bọn ta. 

Hồ Lộc nhanh chóng cho người chạy đi tìm cho ta một cái ghế nhỏ. Linh thị dìu ta ngồi xuống đợi, chẳng mấy chốc đã có người hầu vác võng chạy tới. Ta mệt tới nỗi không ngồi vững trên võng mà đành nằm nghiêng một bên để bọn hắn lắc lư đưa về nơi của Trần Thuyên. 

...........

Từ viện nhỏ của ta tới nhà chính của Trần Thuyên chỉ cách một đoạn đường ngắn, thế mà ta cũng ngủ thiếp đi được. Ta mơ màng cảm thấy võng tròng trành dừng lại, sau đó lại có ai ôm ta bước đi. Ta không cần mở mắt, chỉ cần ngửi mùi hương tràn ngập khoang mũi là đủ biết hắn là ai. Ta vô thức vươn người rúc sâu vào hõm cổ của Trần Thuyên để hít sâu thứ mùi thơm chỉ thuộc về hắn. Ta muốn khẳng định với bản thân rằng bây giờ ta đã không còn đường quay lại, trừ người đàn ông này, ta không còn có sự lựa chọn nào khác nữa.

Trần Thuyên nhẹ nhàng đặt ta nằm xuống, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt gọn những sợi tóc lòa xòa trên mặt ta. Ta nghe hắn thở dài, hắn hôn lên đôi mắt vẫn nhắm nghiền của ta, cơn buồn ngủ lập tức trở nên nặng trĩu. 

"Về rồi là tốt, ngủ đi. Trẫm ở đây."

............

Ta ngủ một giấc rất sâu, không mộng mị. Ngủ ngon tới mức khi tỉnh dậy đầu óc ta vẫn còn trống rỗng. Ta thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lạ, đã có ai đó giúp ta cởi búi tóc và áo ngoài, trên người được đắp chăn lụa mỏng. Ta mơ hồ lật góc chăn rồi chống tay ngồi dậy, đôi mắt chậm chạp nhìn về phía cửa sổ. Ráng chiều lọt qua khe cửa, chiếu lên tường nhà những khoảng sáng đỏ rực.

"Dậy rồi à, đói không?"

Ta giật mình nhìn về phía giọng nói phát ra thì thấy Trần Thuyên đang ngồi bên thư án, trong tay vẫn còn cầm một cuốn tấu chương. Ta lại nhìn quanh thêm một lần nữa, nơi này không giống nơi mà Nguyễn Thị La nằm hôm trước. 

"Đây là đâu?" 

Ta ngơ ngác nghiêng đầu hỏi Trần Thuyên.

" Đây là tẩm phòng của trẫm. Sao không trả lời, em có thấy đói không?"

Đầu óc ta vẫn còn ngái ngủ nên suy nghĩ vô cùng chậm chạp, ta cúi đầu xoa bụng, đúng là hơi đói thật. Ta liền ngước lên nhìn hắn đáp.

"Đói."

Trần Thuyên nhướn mày, lớn giọng gọi.

"Hồ Lộc, mang đồ ăn nhẹ tới cho cung phi."

Ta không thấy Hồ Lộc, chỉ nghe tiếng hắn đáp. Trần Thuyên mặc kệ ta ngồi khoanh chân ngẩn người trên giường, sau một lúc ta mới hoàn toàn tỉnh táo. Dạ dày cũng hợp thời sôi lên ùng ục. Trong lúc đợi đồ ăn, ta liền mon men tới bên cạnh Trần Thuyên. Hắn thấy ta đi tới liền nhăn nhó trách.

"Mặc áo cho tử tế vào, khi nãy lão Trúc bắt mạch cho em đã nói rồi. Cơ thể em yêu ớt, thời gian tới phản ứng ốm nghẽn sẽ càng thêm nghiêm trọng, tốt nhất là chịu khó nghỉ ngơi, tránh để bản thân mệt nhọc."

Trong lúc Trần Thuyên lải nhải thì ta đã tìm xong một tư thế thoải mái ngồi vào trong lòng hắn, lười biếng ngả đầu trên vai hắn. Trần Thuyên tuy vẫn lải nhải nhưng lại tự động vòng hai cánh tay ôm chặt ta trong lòng. Nghĩ tới những âm mưu mà ta đang muốn làm sau lưng hắn, ta bỗng nhiên có cảm giác đắc ý. Ta dùng ngón trỏ đặt trên môi hắn, sau đó mới hôn nhẹ lên má hắn rồi nũng nịu nói.

"Thiếp mệt mỏi thế này đều là tại quan gia đấy. Quan gia phải yêu thương thiếp nhiều hơn nhé."

Trần Thuyên nhướn mày nhìn ta, ta liền che miệng mỉm cười nhìn hắn. Dường như phản ứng của ta làm hắn nghẹn họng, khuôn mặt lập tức xụ xuống. Hắn nắm lấy bàn tay khi quân phạm thượng của ta hôn nhẹ rồi nghiêm giọng nói.

"Chuyện sức khỏe không được đem ra đùa cợt. Không được học nữ nhân khác, vì tranh giành mà chẳng quản hi sinh bản thân. Nhớ, em chỉ cần ăn ngủ ngoan ngoãn, mọi chuyện sẽ có người khác lo."

Ta nhìn điệu bộ ông cụ non của Trần Thuyên liền bật cười. Ta vòng hai cánh tay ôm cổ hắn rồi nói.

"Thần thiếp tuân chỉ."

Trần Thuyên bất lực dùng hai ngón tay véo mũi ta. Ta thấy hắn như muốn tiếp tục đọc tấu chương nên xâu tính xoay người đối mặt hắn. Thấy hoàng đế bệ hạ nhíu mày, ta vui vẻ nói.

"Chuyến này thiếp mua nhiều đồ lắm đấy, quan gia không sợ thiếp đào rỗng quốc khố à?"

Đầu ta bị một bàn tay của Trần Thuyên đẩy sang một bên, cánh tay kia của hắn vẫn còn ôm chặt quanh hông ta, không để cho ta ngã xuống. Hắn làm ra vẻ phiền phức nói.

"Em đi mua toàn mấy thứ trà bánh, nông sản thì đáng bao nhiêu. Tránh ra để trẫm đọc tấu chương."

Ta ngoan ngoãn ngả đầu trên vai hắn, nhìn góc cằm cương nghị của hắn, lơ đãng hỏi.

"Anh đoán xem chuyến này em đã gặp lại ai? "

Trần Thuyên không cúi đầu nhìn ta, hắn ậm ừ đáp.

"Trẫm biết, em tới chỗ quán bún của cô Bảy."

"Đúng rồi, anh còn nhớ bà ấy không? Ngày chúng ta còn nhỏ thường rất thích đồ ăn bà ấy nấu. Bây giờ bà ấy đã có một gánh hàng ăn sáng nổi tiếng rồi. Cả mẹ và Bảo Từ phu nhân cũng phải khen ngợi đồ bà ấy nấu đấy. "

Có vẻ như câu chuyện của ta khiến Trần Thuyên cảm thấy phiền, hắn vẫn chăm chú phê duyệt tấu chương mà không đáp lại ta. Ta liền thở dài nhỏ giọng thì thầm.

"Hương vị đồ ăn của bà ấy nấu rất giống món ăn của mẹ. Thật là nhớ những ngày tháng ấy mà."

Lời này của ta khiến hành động của Trần Thuyên chậm lại một chút, sau đó ta nghe hắn thở dài, cọ cằm trên đỉnh đầu ta rồi nói.

"Nếu em thích đồ ăn bà ấy nấu thì mang theo bà ấy cùng hồi kinh đi. Trong Vãn Nguyệt các có một phòng bếp nhỏ, vừa hay để bà ấy làm việc ở đó."

Ta giật mình ngồi thẳng người nhìn Trần Thuyên hỏi.

"Thật không? Chuyện này có vẻ không hợp quy củ cho lắm, dù sao thì bà ấy từng là người của thanh lâu."

Trần Thuyên mỉm cười vỗ đầu ta nói. 

"Trẫm đã nói rồi, việc của em là ăn và ngủ, chuyện này sẽ có người khác lo."

Đây đúng thật là tin tốt, ta không kìm được lòng ôm chặt lấy Trần Thuyên, hôm tới tấp lên mặt và cổ hắn.

"Quan gia vạn tuế."

Trần Thuyên bật cười lớn, một bàn tay của hắn đè chặt gáy ta, ấn môi ta lên môi hắn. 

........................







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net