Q2. Chương 152 Sói hổ rình mồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Càng gần tháng bảy, gió nóng dần nhường chỗ cho những cơn mưa giông như trút nước. Cùng với thời tiết sớm nắng, chiều mưa, phản ứng ốm nghén của ta lại càng dữ dội, chỉ qua mấy ngày, nội ngửi thấy mùi dầu mỡ là dạ dày của ta đã cuộn. Để tránh người ngoài để ý, Trần Thuyên liền tuyên bố với bên ngoài là ta lại ngã bệnh, lệnh cho Đại Hành khẩn trương sửa sang lại nơi ở trước đây của ta, làm thêm một phòng bếp nhỏ, đưa cô Bảy vào vương phủ để phụ trách nấu dược thiện cho ta.

Sau khi Nguyễn Thị La tỉnh lại ,một ngày, ta nghe lời Trần Thuyên chuyển về viện nhỏ, chuyên tâm dưỡng bệnh, không hề bén mảng ra khỏi cửa. Dù Bảo Từ phu nhân hay Anh Nguyệt quận chúa có tới thăm cũng ngồi trực tiếp tại trong phòng để nói chuyện. Trong thời gian rảnh rỗi, ta sẽ tới chỗ cô Bảy làm ô mai, bánh kẹo, ướp trà để chuẩn bị gửi cho người nhà ở biên giới. Nói là tới làm, thực ta ta chỉ ngồi một chỗ nhìn người hầu thao tác và nói chuyện phiếm với họ. 

Tuy nhiên, những ngày này ta cũng không hề nhàm chán, Hồ Lộc, Linh thị, cô Bảy và Nguyễn thị vẫn tích cực thay nhau mang tin tức từ bên ngoài tới cho ta. Sau khi đưa ta trở về nơi ở của mình, Trần Thuyên liền quay lại thói quen lúc trước, ta chẳng thể nhìn thấy mặt hắn cho tới đêm muộn. Hắn tới thăm ta cũng không ở lại, chỉ nhìn một cái, nói một hai câu rồi lại vội vàng bỏ đi.

Ta tuy không hề thoải mái nhưng cũng không muốn có quá nhiều người chú ý tới nơi ở của mình. Trong khi Trần Thuyên không có ở đây, ta lệnh cho Hồ Lộc theo dõi kỹ diễn biến án oan nhà họ Nguyễn, còn Linh thị và cô Bảy thì tập trung liên lạc với ba thương nhân phía ngoài vương phủ. 

Quả nhiên là Trần Thuyên chỉ đợi chính miệng Nguyễn Thị La kêu oan là sẽ lập tức triển khai kế hoạch truy bắt Đinh lão tặc và đồng đảng của Đinh vô lại.

Thật may, nhờ có người của Phùng Mai, hiện tại Đinh lão tặc đã được sắp xếp lẩn trốn tại một căn cứ của cô ta trên ngọn núi gần trấn Vạn Kiếp. Sau khi gặp được lão ngày hôm ấy, ta có thể nhận ra lão đã không còn hoàn toàn tin vào Nhân Huệ Vương. Đã như vậy, ta liền dứt khoát lợi dụng chuyện này, nắm chặt lão ta trong tay để rảnh rang tìn cách tiếp cận Đinh vô lại. 

Hôm nay trời mưa từ sáng sớm, ta không tới chỗ cô Bảy mà khoác chiếc chăn đứng mỏng ngước nhìn nước mưa rơi xuống từ mái ngói. Phía sau lưng ta, Hồ Lộc đang khoanh tay bẩm báo.

"Bẩm cung phi, bên phía nhà lao truyền tin rằng hôm qua Huệ Vũ Vương gia đã bắt đầu tra hỏi đám thích khách. Nghe nói rằng bọn chúng đều là những kẻ nhát gan, chỉ nhìn thấy hình cụ treo đầy trên tường là đã tim đập chân run. Tuy nhiên lời khai của bọn chúng lại vô cùng hỗn loạn. Kẻ thì nói người nhà họ Nguyễn nợ tiền bọn chúng, không trả được mà tự sát, tên họ Đinh lại nói Nguyễn Thị La quyến rũ hắn bất thành khiến thanh danh ô uế, cả nhà họ Nguyễn vì nhục nhã mà tự sát. Khi bọn hắn đuổi tới nơi đã thấy người chết đầy nhà, vì lòng hảo tâm nên mới châm lửa thiêu cháy nơi ấy.

Sau đó hắn nói Nguyễn Thị La ôm hận muốn đầu độc bọn hắn bị phát hiện nên bọn hắn mới muốn giết nàng. 

Có người khác khai cha mẹ Nguyễn Thị La trên giang hồ là thầy thuốc cứu người nhưng cậu mợ nàng ta lại chuyên chế thuốc độc hại người, người nhà bọn hắn trúng thuốc mà chết nên mới tìm tới phủ Xích Đằng để trả thù. Bọn hắn còn thề thốt rằng có nhân chứng, vật chứng đầy đủ.

Tóm lại, bọn chúng không hề phủ nhận việc có liên quan tới cái chết của nhà họ Nguyễn ở phủ Xích Đằng. Bọn chúng cũng khẳng định ngày hôm ấy người bọn chúng muốn đuổi giết là Nguyễn Thị La."

"Ồ."

Ta đáp lại Hồ Lộc đồng thời vươn tay hứng những giọt nước mưa đang rơi xuống, sau đó mới quay lại hỏi hắn.

"Ngươi nghĩ sao về chuyện này?"

Hồ Lộc đỡ lấy cánh tay của ta, dìu ta ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, cùng lúc  Linh thị cầm khăn khô giúp ta lau đi nước mưa trên tay. Hồ Lộc từ tốn đáp.

"Bẩm cung phi, theo nô tài đoán, hẳn là đã có người mớm lời khai cho bọn hắn. Nhà họ Nguyễn kia là người trong giang hồ, mà chốn ấy vốn thiện ác bất minh, muốn chứng minh một người trong sạch thì khó chứ muốn tạo chứng cứ bôi nhọ ai đó lại dễ vô cùng. Hẳn là những nhân chứng được bọn chúng chỉ điểm cũng đã được chuẩn bị rõ ràng.Thế lực phía sau lưng bọn chúng nếu đã có thể thao túng cả quan phủ thì đương nhiên cũng có thể mua chuộc mấy trăm tên vô lại trên giang hồ."

Đúng là thế, một khi Trần Khánh Toàn đã có thể vượt qua tầng tầng lớp lớp thị vệ tới gặp ta thì đương nhiên hắn cũng có cách tìm gặp Đinh vô lại. Mà những kẻ đang bị giam trong nhà lao ấy đều không quá thông minh, chỉ cần được sống, muốn chúng khai cái gì cũng được. Ta hiếu kỳ tiếp tục hỏi Hồ Lộc.

"Nếu đã như vậy, hẳn là Nguyên Thị La khó mà tránh khỏi bỏ mạng trong vũng nước bẩn này rồi."

Hồ Lộc nhìn ta mỉm cười, hắn cung kính đáp.

"Cung phi đừng đùa nô tài nữa, thần y nhà họ Nguyễn kia quả thật có ơn với quản gia Đại Hành, mà mạng lưới thông tin trong tay ngài ấy đứng nhất Đại Việt. Dù người nọ có dụng tâm che giấu nhưng họ Đinh chắc chắn không thể thoát tội đâu. Vấn đề bây giờ chỉ là việc Huệ Vũ Vương gia sẽ làm cách nào đều giăng lưới bắt trọn một mẻ thôi."

Ta mỉm cười gật đầu đáp lại Hồ Lộc. 

"Đúng rồi, thật là tò mò không biết vương gia nhà chúng ta sẽ làm sao để bắt trọn một mẻ đây?"

Ta đúng là không thể đoán được Đại Hành và Trần Quốc Chẩn sẽ có động thái gì tiếp theo. Chứng minh họ Đinh có tội thì dễ, giết Đinh vô lại cũng dễ nhưng nếu chỉ làm vậy thì làm sao có thể tạo nên tiếng vang lớn trong dân chúng về sự thanh liêm của Trần Thuyên. 

Từ lời kể của Hồ Lộc, ta có thể thấy rõ kỳ thực Trần Quốc Chẩn khá kiêng kỵ Đại Hành, từ việc tra hỏi tới truy bắt, hắn đều đích thân làm. Ta đoán rằng cả Trần Quốc Chẩn và Đại Hành đều hiểu rằng Đinh Nhuệ này chính là điểm yếu chí mạng của Nhân Huệ vương. Bắt được ông ta tức là sẽ có cơ hội uy hiếp Nhân Huệ vương, làm sao hai người bọn họ có thể bỏ qua cho được.

Nếu Đại Hành bắt được Đinh Nhuệ. Nhân Huệ vương sẽ phải quy thuận Hưng Đạo vương phủ, cái ghế hoàng hậu của Bảo Từ phu nhân càng thêm vững chắc, vị trí thái tử sau này chưa chắc đã có thể do Trần Thuyên quyết định.

Nếu Trần Quốc Chẩn nắm được Đinh Nhuệ thì tức là Nhân Huệ vương sẽ phải hoàn toàn phục tùng Trần Thuyên, thế lự c ngoại thất của Hưng Đạo Vương cũng vì thế mà trở nên lép vế, không còn là mối lo ngại của hắn nữa.

Nhưng nếu ta thành công nuốt trọn được những bí mật trong tay Đinh Nhuệ thì sao? Theo thói quen, ta xoa nhẹ bụng dưới của mình nghĩ thầm.

"Con à, cơ hội này đương nhiên mẹ sẽ phải giành về cho chúng ta rồi."

Bụng dưới của ta lại nhói lên, cứ như thể đứa bé cũng đang đồng ý với ta vậy. Đúng rồi, con của Đoàn Điểm này sao có thể là kẻ không có tham vọng được. 

.................

Lại qua thêm mấy ngày, Hồ Lộc thông báo với ta chuyện điều tra của Trần Quốc Chẩn đã dời tới chỗ Nguyễn Thị La. Người ra vào chính viện của Trần Thuyên ngày càng nhiều, đích thân Trần Thuyên còn vài lần tới nghe thẩm vấn. 

Dường như lời khai của Đinh vô lại và đồng bọn được thao túng quá tài tình, nửa thật nửa giả khiến Trần Quốc Chẩn bận như chong chóng. Thời hạn ba ngày đã qua mà hắn vẫn chưa tới tìm ta, chỉ cho thuộc hạ tới thông báo rằng.

"Huệ Vũ Vương gia đang có công vụ bận rộn, việc vương gia đã thương lượng với cung phi có lẽ phải lùi lại vài ngày. Vương gia sẽ tới bái phỏng ngay khi có thể nên cung phi không cần phải chờ đợi."

Lời nhắn này không khiến ta bất ngờ, nếu Trần Quốc Chẩn đã có thể duy trì Bách Nguyệt hội mười tám tháng thì chờ đợi thêm vài ngày nữa cũng không thể khiến nó sụp đổ được. Tuy nhiên, mười mấy ngày cũng đủ để ta có thời gian chuẩn bị vài thứ. Lợi dụng lúc chỉ có một mình với Linh thị, ta dặn nàng ấy.

"Em nhắc với cô Bảy, dùng người của cô liên lạc với những thuộc hạ của chúng ta đang làm việc dưới trướng Nhân Huệ vương, dặn họ lập tức tìm cách giao lại công việc ấy cho người thân tín. Dặn họ làm việc ấy một cách sạch sẽ nhất, đừng để lại bất kỳ manh mối nào. Sắp tới, ta cần họ trở về Bách Nguyệt hội một thời gian."

Linh thị nghe ta dặn dò thì gật đầu, sau đó lại nhìn ta hỏi.

"Bây giờ bên phía Trần Khánh Toàn đang bị chuyện của Đinh Nhuệ làm cho phân tâm nên sẽ không chú ý nhiều tới động tĩnh người của chúng ta. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, tiểu thư định đối phó với bên ấy thế nào?"

"Ta rút đi thân tín của mình thì đương nhiên sẽ phải đền bù lại cho Trần Khánh Toàn khoản lợi tương đương rồi."

Ta mỉm cười nhìn Linh thị nhưng không nói ra dự định trong lòng. Chuyện thân thế của Trần Khánh Toàn chẳng khác nào củ khoai nóng, ai biết chuyện ấy cũng đều không tránh khỏi nguy hiểm. Sau khi lấy được bằng chứng từ Đinh Nhuệ ta cũng sẽ trả lại hết cho Trần Khánh Toàn, tránh đêm dài lắm mộng. Liên hệ lợi ích sau này giữa ta và bọn hắn quá lớn, Trần Thuyên cũng bảo vệ ta quá chặt, ta đoán chắc Trần Khánh Toàn sẽ không ngu gì mà chọn cách giết người diệt khẩu. 

.............

Bữa trưa qua đi, Linh thị dìu ta đi dạo để tiêu cơm, lúc này khi trời đã dần mát mẻ. Trong căn phòng nhỏ trước đây của Nguyễn Thị La, Hồ Lộc và Nguyễn thị cũng đã kiểm xong lần cuối những món quà mà ta chuẩn bị gửi cho người nhà. Thấy ta đi tới, cả hai người liền khoanh tay cúi chào. 

Ta khoát tay với họ rồi hỏi.

"Xem ra mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ rồi nhỉ. Hôm qua quận chúa tới đây đã nói rằng hai ngày nữa bà ấy sẽ khởi hành trở về biên giới Ai Lao. Các ngươi cho người gói ghém cẩn thận rồi đưa sớm sang chỗ bà ấy nhé."

Hồ Lộc và Nguyễn thị đồng thanh thưa vâng, sau đó ta lấy lý do tự mình kiểm lại quà lần cuối để đuối hết người hầu ra ngoài. Khi chỉ còn lại ta và ba thuộc hạ thân tín, ta mới ngồi xuống ghế nhìn họ hỏi.

"Bên phía nhà lao và Nguyễn Thị La thế nào rồi?"

Hồ Lộc và Nguyễn thị nhìn nhau rồi hắn thay mặt lên tiếng.

"Bẩm cung phi, sau khi quan gia nhận được tin báo của quản gia Đại Hành hôm qua thì hôm nay Huệ Vũ Vương đã không còn tiếp tục thẩm vấn nữa a."

"Ồ."

Ta không khỏi tĩnh lặng suy nghĩ tin tức mà quản gia Đại Hành đưa tới kia sẽ có thể bao quát tới đâu? Sự im lặng bất thường này có thể là vì Trần Thuyên vẫn đang suy tính bước tiếp theo hay là hắn đang chuẩn bị đi bước tiếp theo rồi?




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net