Q2. Chương 153 Tình yêu và tình thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cung phi có cần sai bảo gì thêm không ạ?"

Câu hỏi của Hồ Lộc cắt đứt dòng suy nghĩ trong đầu ta. Ngước lên nhìn hắn, ta bất chợt nhận thấy sắc mặt không tốt lắm của Nguyễn thị. Ta liền cất lời hỏi bà ta.

"Ồ, hình như Nguyễn thị vẫn còn điều muốn nói đúng không?"

Nguyễn thị ngập ngừng một lúc rồi mới khoanh tay nhỏ nhẹ báo cáo.

"Bẩm cung phi, chuyện này, kỳ thực không có liên quan tới án nhà họ Nguyễn. Thật ra ... mấy hôm nay, Anh thị vẫn đang ở lại chính viện của quan gia. Nàng ta tìm đủ cớ để không chuyển đi, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin được làm nô tỳ hầu hạ bên cạnh quan gia."

Khó trách vì sao Nguyễn thị tỏ ra ngập ngừng, lời này của bà ấy khiến ta cảm thấy vô cùng không thoải mái. Ta đã cố tình không nghĩ tới lý do sự vắng mặt của Thanh Liên nhưng giờ đây Nguyễn thị lại vach trần sự thật đó.

Ta mệt mỏi dùng tay đặt lên trán rồi dựa hẳn vào ghế ngồi thở dài.

"Cung phi đừng quá lo lắng, dù nàng ta có làm gì thì cũng chỉ có thể đạt được thân phận nô tỳ nhỏ bé. Sao có thể sánh bằng sự yêu thích của quan gia với cung phi được."

Hồ Lộc nhanh miệng cất tiếng khuyên nhủ, nhưng ta lại không cảm thấy vui vẻ hơn chút nào. Ta bỗng nhiên không muốn giữ buồn bực trong lòng, đành tư giễu nói.

"Các ngươi biết Anh thị và ta có điều mà bất kỳ nữ nhân nào khác trong thiên hạ dù muốn đều không có không?"

Linh thị, Nguyễn thị và Hồ Lộc yên lặng không đáp lại, ta mỉm cười nhìn họ nói.

" Đó chính là tình thân. Những đứa trẻ lớn lên bên canh nhau, chơi thân thiết với nhau từ cái thủa ngây thơ không biết toan tính thì đều sẽ bị trói buộc với nhau bởi cái thứ tình thân này. Quan gia có thể không còn yêu thích Thanh Liên nhưng không có nghĩa là sẽ quên đi tình thân với nàng ta. Điều này chúng ta hiểu được thì Thanh Liên cũng hiểu được. Nàng ta đang tận dụng triệt để lợi thế đó."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ thưa cung phi?"

Linh thị hoang mang cất tiếng hỏi ta, trong khi đó Hồ Lộc và Nguyễn thị lại lặng thinh không nói. Trong lòng ta tuy khó chịu nhưng vẫn thở dài trả lời nàng.

"Chẳng làm gì cả, thiên hạ này đều của thiên tử, quan gia muốn sủng ai, chúng ta là cái gì mà xen vào. Cả ta và em đều đã khuyên nhủ Thanh Liên rồi. Nếu nàng ta cứ muốn đâm đầu vào đầm rồng hang hổ trong hậu cung thì chúng ta cũng không can thiệp nữa. Sau này các ngươi chú ý động tĩnh của nàng ta, nếu nàng muốn làm gì bất lợi cho chúng ta thì ngăn chặn, nếu không thì cứ để nàng tự mình xoay sở."

Nói xong chuyện của Thanh Liên, ta liền mệt mỏi nói.

"Thôi, không nói chuyện mất hứng nữa. Hồ Lộc, ngươi tìm cách tới chỗ quản gia Đại Hành xem ông ta có đang chuẩn bị làm chuyện gì bất thường hay không, sau đó cho người mang chỗ quà náy tới cho Anh Nguyệt quận chúa. Linh thị, em tới chỗ cô Bảy xem tối nay ăn gì nhé. Nguyễn thị, bà ở lại hầu bản phi."

....................

Đợi cho Hồ Lộc và Linh thị đi rồi, Nguyên thị liền chậm rãi dìu ta trở về. Khi một lần nữa ngồi bên bàn trà trong phòng mình, ta liền nhẹ giọng hỏi Nguyễn thị.

"Mấy ngày nay, không biết bên phía vị kia có tin tức gì không?"

Nguyễn thị cung kính rót cho ta một cốc trà gừng mật ong rồi mới đáp.

"Bẩm cung phi, các vị chủ nhân đều tỏ ý tin tưởng vào sắp xếp của cung phi. Sau chuyện hành thích hôm trước, công tử đã xử lý hết những manh mối bên ngoài. Bất kỳ ai có dụng ý tra xét thì sẽ chỉ tìm thấy bằng chứng hướng về phía Đinh Nhuệ mà thôi."

Ta gật đầu với Nguyễn thị rồi mới nói tiếp.

"Được rồi, bây giờ bà cùng bản phi đi tìm quan gia."

......................

Ta vốn nghĩ rằng nơi ở của Trần Thuyên lúc này hẳn là phải có tầng tầng lớp lớp binh lính canh gác mới phải. Không ngờ rằng khi tới nơi lại thấy chỉ có vài lính canh đứng bên ngoài. Ta để Nguyễn thị thông báo với bọn họ, sau đó kiên nhẫn đứng chờ. 

Lính canh cung kính mời ta đứng vào nơi khuất gió đợi rồi mới ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Không lâu sau ta đã thấy hắn quay trở lại, hắn lễ phép cúi đầu nói.

"Quan gia hiện đang hội kiến với Huệ Vũ Vương bên trong, bệ hạ lệnh thuộc hạ hộ tống cung phi đi vào ạ."

Ta mỉm cười, gật đầu với lính canh rồi cất bước đi theo hắn. Lúc này, ở bên trong quả thật chỉ có Trần Thuyên và Trần Quốc Chẩn đang ngồi đối diện nhau. Ta liền lệnh cho Nguyễn thị đứng đợi cùng với các tỳ nữ khác ở ngoài sân viện. Thấy ta đi vào, Trần Thuyên nhíu mày nói.

"Trẫm đã dặn em ngoan ngoãn dưỡng bệnh, sao cứ xểnh ra là lại đi lung tung thế."

Sự tức giận của Trần Thuyên đương nhiên không khiến ta sợ hãi, ta liền che miệng mỉm cười đáp lời hắn.

"Thần thiếp đâu có đi lung tung, xểnh ra một cái là đi tìm quan gia còn gì?"

Thấy dáng vẻ nịnh nọt này của ta, Trần Quốc Chẩn đang ngồi ở đó cũng phải sởn da gà lên tiếng.

"Chị của em từ bao giờ đã học được cách nịnh hót thế này?"

Ta vẫn đứng nguyên tại chỗ, khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu nhìn Trần Quốc Chẩn rồi đáp.

"Cái này không phải nịnh hót, đây là kỹ năng sống còn của nữ nhân đấy em giai ạ."

"Nói hươu nói vượn."

Trần Thuyên thấy ta đắc ý liền bật cười, không khí căng thẳng trong phòng cũng tan biến đi không ít. Hắn vỗ vào cái ghế bên cạnh để ta ngồi xuống rồi mới hỏi.

"Trẫm đã dặn em rằng trẫm có chuyện hệ trọng của triều đình. Tại sao vẫn còn đến đây?"

Ta nháy mắt trả lời hắn.

"Thần thiếp hóng chuyện mà."

Ta vốn nói lời này là để chọc cười Trần Thuyên, không ngờ hắn lại nghiêm mặt, lạnh giọng nói.

"Mấy ngày nay thuộc hạ của em tai nghe bốn phương, mắt nhìn tám hướng còn chưa đủ cho em hóng chuyện hay sao. Trẫm không nói gì không có nghĩa là trẫm không biết. Em nên tự hiểu giới hạn của mình."

Thế có nghĩa là ta vẫn chưa chạm phải giới hạn của hắn đúng không? Ta tự hiểu trong lòng, ngoài mặt lại làm ra vẻ hối lỗi, cúi đầu vò góc áo đáp lại.

"Em chỉ lo lắng cho Nguyễn Thị La thôi. Dù sao thì em và nàng ấy cùng từng đi chung một đoạn đường, sớm tối có nhau mà."

Ta cúi đầu không nhìn được sắc mặt của Trần Thuyên nhưng vẫn có thể nghe tiếng hắn hít thở đều đều, dường như hắn không bị lay động bởi lời ta nói. Rất nhanh hắn liền đáp lại.

"Nàng ta có Đại Hành chống lưng thì có thể có chuyện gì bất trắc cơ chứ. Nói thật đi, em tới là muốn nghe ngóng chuyện gì?"

Ta thấy Trần Thuyên có vẻ không có tâm trạng nói vòng vo thì liền mỉm cười thành thật nói.

"Có lẽ quan gia đã tra ra được gốc gác của tên vô lại họ Đinh kia rồi. Đinh Nhuệ kia cách đây mấy năm còn là thuộc hạ đắc lực của Nhân Huệ Vương. Em chỉ là đang hiếu kỳ liệu Nhân Huệ Vương có định làm gì để cứu cha con ông ta hay không?"

Trần Thuyên im lặng quan sát nét mặt của ta, ta cũng không trốn tránh ánh mắt của hắn nữa, chuyên tâm uống trà. Lúc này Trần Quốc Chẩn mới lên tiếng.

"Tại sao chị biết tên vô lại họ Đinh kia có liên hệ với Đinh Nhuệ?"

Ta mỉm cười nhìn hắn đáp.

"Nếu chị im lặng giả vờ như không đoán ra thì mới là giả dối ấy. Chắc quan gia còn nhớ, trước đây, khi còn quản chuyện làm ăn, em từng chú ý rất nhiều về động tĩnh của Trần Khánh Toàn. Hẳn là Huệ Vũ Vương biết hắn chứ?"

"Em biết rõ người này, hắn ta là cánh tay phải của Nhân Huệ Vương, chuyên phụ trách sản nghiệp của ông ta. Hắn là một kẻ khó chơi, mấy năm gần đây, người của hắn trực tiếp ngáng chân Bách Nguyệt hội rất nhiều lần."

Khi nhắc về Trần Khánh Toàn, bàn tay của Trần Quốc Chẩn đặt trên mặt bàn nắm chặt lại, trong lòng ta lại càm thấy hả hê. Trước đây, Trần Khánh Toàn vẫn luôn bí mật dòm ngó hoạt động của Bách Nguyệt hội. Nhưng sau này, chính ta là người hiến kế cho hắn để nẫng tay trên nhiều mối làm ăn béo bở. Thương trường khốc liệt, không có tình người, khi quyền lực ngang nhau, ai mạnh về tài lực thì nhà cung cấp sẽ theo xum xoe kẻ đó. Anh em Trần Thuyên có tức giận thì cũng chỉ có thể tự trách  bản thân mà thôi. 

Ta nhấp một ngụm trà rồi mới nói tiếp.

"Trần Khánh Toàn đúng là người tài hiếm có. Tuy tuổi hắn còn trẻ nhưng đã hạ bệ rất nhiều người để có được quyền lực hiện tại. Một trong những kẻ bị hắn hất cẳng chính là Đinh Nhuệ. Những năm đầu xây dựng Bách Nguyệt hội, thần thiếp đã vô cùng kiêng kị phủ Xích Đằng là bởi nơi ấy là địa bàn của lão ta. Tiếng ác bá của cha con lão được truyền khắp vùng, không ai không sợ hãi. Chuyện lão có liên hệ với Nhân Huệ Vương cũng không phải chuyện bí mật,  ngay cả quan phủ cũng phải nhắm một mắt, mở một mắt. 

Ông trời có mắt, Đinh Nhuệ là kẻ qủy kế đa đoan nhưng độc đinh nhà lão ta lại chính là một tên vô lại đích thực, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Hắn là kẻ tham quyền, háo sắc nên được đám đầu trâu mặt ngựa trong vùng tiền hô hậu ủng. Những chuyện ăn uống quỵt tiền, đập phá hàng quán, hiếp đáp con gái nhà lành, không việc gì không có mặt bọn hắn, khiến cho Đinh Nhuệ vô cùng bận rộn dọn dẹp việc bê bối do hắn gây ra.

Liên hệ với câu chuyện của Nguyễn Thị La thì cũng đủ để đoán ra họ Đinh trong lời nàng ấy là ai."

Trần Thuyên và Trần Quốc Chẩn yên lặng nghe ta giải thích. Ta nói tới khô cả cổ họng, trong lúc uống nước trà, ta lén quan sát nét mặt hai người bọn hắn. đúng lúc chạm vào ánh mắt tìm tòi của Trần Quốc Chẩn. Ta nhướn mày với hắn. Hắn liền mỉm cười nói.

"Em đã quên mất người ngồi trước mặt đây không chỉ lầ cung phi Tĩnh Huệ mà còn là Đoàn Điểm đại thương gia. Chút chuyện này đúng là không thể qua mặt chị được. Nhưng chị cứ yên tâm, Nhân Huệ Vương không hề muốn nhúng tay vào việc của Đinh Nhuệ, thậm chí còn hỗ trợ lính triều đình truy bắt lão ta. Chứng cứ mà quản gia Đại Hành tìm được lại vô cùng xác thực, Đinh gia sẽ không thể trốn tội được đâu."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net