Q2. Chương 154 - Cáo già và ngựa non

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bẩm quan gia, nhà bếp mới dâng lên trà chiều và bánh đậu xanh, thiếp mang vào để chàng và vương gia nhâm nhi ạ."

Ta chưa kịp đáp lời Trần Quốc Chẩn, ở ngoài cửa đã vang lên giọng nói dịu dàng vô cùng quen thuộc. Tuy ta đã biết trước qua lời Nguyễn thị nhưng khi quay đầu nhìn nụ cười xinh đẹp của Thanh Liên vẫn cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt.

Khi nhận ra ta cũng đang có mặt ở thư phòng, nụ cười của Thanh Liên cũng lập tức trở nên ngượng nghịu. Nàng nhún chân quy củ hành lễ rồi cúi đầu nhẹ nhàng bưng khay trà bánh đi vào. Nực cười ở chỗ, ta không hề làm gì nhưng thái độ của Thanh Liên lại khiến Trần Thuyên nhíu mày nhìn ta. Ta không biết trong lòng hắn đang oán trách gì nhưng ta cũng không muốn chịu tội lỗi mà mình không gây ra. Nén cơn đau trong lồng ngực, ta mỉm cười nhìn Thanh Liên hỏi.

"Hai hôm trước nghe Nguyễn thị báo lại là em bị kinh hãi tới ngã bệnh, hôm nay đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Ta đang ngồi ở bên tay phải của Trần Thuyên, Thanh Liên đặt khay trà bánh ở bên trái của hắn, sau đó mới nhẹ nhàng đáp lại.

"Tạ ơn cung phi đã lo lắng, nô tỳ đã khỏe rồi ạ."

Ta bật cười nhìn nàng nói.

"Ở đây cũng không có người ngoài, em khách sáo thế làm gì. Khỏe rồi là tốt. Mấy ngày nay ta không khỏe nên vẫn chưa tìm em báo tin tốt đấy."

Thanh Liên ngẩn ra ngước nhìn ta. Biểu hiện đánh yêu đó của nàng khiến ta có ảo giác như chúng ta vẫn còn là những đứa trẻ. Ta liền giơ ngón trỏ, nghiêng đầu lém lỉnh nói.

"Hai hôm trước quan gia đã cho phép ta đón cô Bảy vào vương phủ. Em chắc hẳn vẫn nhớ tay nghề nấu ăn của bà ấy, nếu lúc nào rảnh thì đừng ngại qua chỗ ta ăn chực nhé."

"Cô Bảy ấy ạ?" 

Thanh Liên ngạc nhiên thốt lên.

"Chẳng phải sau khi rời khỏi Bách Nguyệt lâu, bà ấy đã đưa con về quê rồi sao?"

"Đúng rồi, em không nhớ ngày xưa ta từng kể rằng cô Bảy mở quán bún cá nức tiếng cả vùng à? Vùng ấy chính là trấn Vạn Kiếp đấy."

Lúc này Thanh Liên mới há miệng dạ một tiếng, biểu hiện vô cùng ngây thơ. Khóe mắt ta liếc sang khuôn mặt của Trần Thuyên thì thấy đôi mắt hắn nhìn nàng vô cùng dịu dàng. Trái tim ta lại nhói lên. 

Ta nuốt khan cơn đau trong cổ họng, nhìn Thanh Liên thanh tao dùng trà tráng chén sứ men xanh, sau đó mới rót đầy ba chén trà. Nàng dùng đũa ngà gắp một miếng bánh đậu xanh để vào từng chiếc đĩa nhỏ rồi đặt trước mặt từng người bọn ta. 

"Mấy loại chuyện này lần sau nàng cứ để tỳ nữ làm là được."

Trần Thuyên tiếp lấy chén trà từ Thanh Liên, vì chạm vào nước trà nóng, làn da trên ngón tay của nàng ấy đỏ ửng lên. Trần Thuyên liền bắt lấy bàn tay của Thanh Liên trách mắng.

"Trẫm giữ nàng ở lại đây cũng không phải để nàng chịu khổ."

Thanh Liên để hắn nắm tay, cúi đầu thẹn thùng đáp.

"Thiếp vốn không thông minh, chẳng thể giúp gì được cho quan gia, chỉ có thể tranh mấy việc vặt này với bọn nô tỳ mà thôi."

Trần Thuyên nghe vậy thì cúi đầu thởi dài nói.

"Thôi được, muốn làm gì thì tùy nàng, đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe là được."

Sự quan tâm lộ liễu của  Trần Thuyên khiến tảng đá đang đè chặt lồng ngực ta càng trở nên nặng nề. Cảm giác ghen tức này khiến ta không thoải mái tới nỗi muốn lập tức biến mất khỏi nơi này. Ta chỉ có thể kìm chế bằng cách nắm chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối. 

Thanh Liên nhẹ nhàng rút tay về rồi tiếp tục bưng chén trà đặt trước mặt ta. Hơi trà nóng khiến ta tỉnh táo lại phần nào, ta chợt nhận thấy Trần Quốc Chẩn đang quan sát mình vì thế liền mỉm cười nói về chủ đề vừa bị Thanh Liên ngắt đoạn.

"Có lẽ quan gia và vương gia đã biết rồi, nhưng người mà quân lính đang truy bắt không phải phường vô lại giống như con trai của lão. Trên giang hồ lão vốn nổi tiếng với một thân võ công vô cùng lợi hại."

Thanh Liên nghe ta nói về chuyện chính sự thì lập tức điềm đạm cúi người chào rồi đi ra ngoài. Trần Thuyên nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, lắng nghe Trần Quốc Chẩn đáp lời ta.

"Vâng, em và quản gia Đại Hành đã cử rất  nhiều cao thủ đại nôi truy bắt lão nhưng lão ta cứ như đã bốc hơi. Những ngày này, thời tiết không thuận lợi, mỗi một trận mưa lại gột rửa một phần dấu vết."

Ta quan sát thật kỹ biểu hiện của Trần Quốc Chẩn. Thần sắc của hắn có vẻ vô cùng mệt mỏi, quần thâm dưới mắt khá đậm, làn da hơi sạm, đủ để thấy mấy ngày nay hắn không được ăn ngủ tử tế. Ta liền chắc chắn rằng những lời hắn nói là sự thật, quả nhiên Phùng Mai đã thành công che mắt hắn và quả gia Đại Hành, tâm trạng liền phấn chấn hơn một chút. 

"Hóng chuyện thế là đủ rồi, em đừng quên hậu cung không được phép can dự vào chuyện triều chính."

Trần Thuyên đột ngột lên tiếng khiến ta giật mình quay sang nhìn hắn. Thì ra trong lúc ta chăm chú quan sát Trần Quốc Chẩn thì hắn cũng đang nhìn biểu hiện của ta. Ta đột nhiên cảm thấy chột dạ nên vội vàng lảng tránh ánh mắt của hắn rồi khẽ hắng giọng đáp.

"Em xin lỗi, em sẽ không hỏi thêm gì nữa. "

"Chị Điểm chỉ đưa ra thông tin có ích cho việc tra án mà thôi, anh đừng quá khắt khe với chị ấy."

Lời khuyên nhủ của Trần Quốc Chẩn kịp thời phá vỡ không khí căng thẳng giữa ta và Trần Thuyên nhưng không thể ngăn ta cảm thấy tủi thân. Vẫn biết không nhịn được ấm ức nhỏ thì làm sao thắng được chuyện lớn nhưng sự ghen tức vẫn cứ trào lên trong cổ họng. Ta không muốn biểu hiện sự khó chịu ra bên ngoài nên chỉ cúi đầu im lặng uống trà. 

Ta nghe tiếng Trần Thuyên thở mạnh, sau đó hắn đứng dậy nói.

"Trẫm vẫn còn nhiều việc phải xử lý. Quốc Chẩn, em giúp trẫm đưa Điểm trở về."

Trần Thuyên thế mà lại hạ lệnh đuổi khách, ta cũng đã đạt được mục đích của mình nên ngoan ngoãn đứng dậy nhìn hắn cung kính nói. 

"Thần thiếp cáo lui."

......................

"Mấy ngày nay anh ấy phải suy nghĩ nhiều việc nên tính tình không được tốt cho lắm. Chị đừng để bụng."

Trần Quốc Chẩn nhẹ giọng dỗ dành khi chúng ta sóng vai đi ra khỏi chính viện. Ta biết hắn có ý tốt, nhưng vì trong lòng vẫn vô cùng bực dọc nên nhếch miệng đáp lại hắn.

"Chị có để bụng thì cũng làm được gì đây? Em biết không, đã từng có người khuyên chị rằng làm nữ nhân thì nên an phận, bộc lộ quá nhiều sẽ dẫn tới họa sát thân. Lúc ấy chị không cho là đúng nhưng bây giờ chị lại tiếc rằng đã không hiểu đạo lý này sớm hơn."

Đáp lại ta là sự im lặng, ta biết Trần Quốc Chẩn hiểu rõ điều mà ta ám chỉ. Lòng nghi kỵ của Trần Thuyên lớn hơn tất cả mọi loại tình cảm trong lòng hắn còn ta thì đã bộc lộ quá nhiều. Hắn có thể yêu chiều ta, nhưng sẽ không bao giờ nới lỏng lòng cảnh giác với ta. 

"Là lỗi của em."

Qua một lúc lâu, Trần Quốc Chẩn mới thở dài thốt lên câu này. Ta dừng chân quay sang nhìn hắn. Hắn lại né tránh ánh mắt của ta, ta biết hắn đang hối hận. 

Hắn hẳn cũng đã nhận ra rằng người như ta không hề hợp với hậu cung. 

"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, đừng nhắc tới nữa."

Ta cụp mắt xoay người tiến lên phía trước, nhẹ nhàng đáp lời hắn. Có lẽ Trần Thuyên chỉ yêu thích cảm giác chinh phục. Ta càng chống đối, dục vọng chiếm hữu đó càng mạnh, nhưng khi ta ngoan ngoãn thuận theo, hắn sẽ dễ dàng lãng quên ta để chay theo những niềm vui khác. 

Trần Quốc Chẩn đáp lại ta bằng sự im lặng, ta nhân cơ hội liền chuyển sang chủ đề thú vị hơn.

"Thôi không nói chuyện mất hứng nữa. Chị đã suy nghĩ về đề nghị của em. Không phải là không thể, nhưng chị cũng phải có chút lợi mới được."

Trần Quốc Chẩn giật mình quay sang nhìn ta, khuôn mặt lộ rõ sự vui vẻ. Chúng ta vẫn đang trên đường, vì thế ta chỉ cười nhìn vào mắt hắn nói.

"Về chỗ của chị uống cốc trà. Chúng ta nói chuyện kỹ hơn."

................

Hồ Lộc cho người hầu trà ở bàn đá ngoài sân sau đó lui xuống để lại Nguyễn thị và Linh thị phụ trách¡hầu hạ. Lúc này hoàng hôn đã trở nên đỏ rực, hơi nước mát mẻ xôn xao trong từng cơn gió. Ta ngồi xuống ghế đá, nhìn những núi mây khổng lồ phía chân trời, lơ đãng bình luận.

"Có vẻ đêm nay trời lại mưa."

Trái ngược với cảm xúc của ta, sắc mặt của Trần Quốc Trẩn lại trở nên nặng nề.

"Mưa lớn khiến đường xá lầy lội, làm gì cũng khó. Lão già Đinh Nhuệ kia trốn nhanh như trạch, vừa dò ra được một chút dấu vết thì lão đã lại mất tích. "

Đương nhiên rồi, người của Trần Quốc Chẩn chỉ tập trung theo dõi Đinh Nhuệ và người của ông ta, hắn đâu ngờ bên cạnh còn có người của Phùng Mai chọc gậy bánh xe. Ta mỉm cười nhìn hắn.

"Muốn câu cá lớn thì thả dây cứng chưa đủ, phải có thêm cả mồi ngon."

Trần Quốc Chẩn quay sang nhìn ta nhưng không đáp, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi mới vỗ đùi thốt lên.

"Sao em lại không nghĩ tới kế này nhỉ. Truy bắt không được thì ta dăng bẫy dụ lão tới."

"Đinh Nhuệ là cao thủ giang hồ, tuy lão đang thất thế nhưng trong tay vẫn có nhiều thuộc hạ tài giỏi, em đừng quá chủ quan."

Ta lắc đầu bật cười nhìn Trần Quốc Chẩn. Đúng là hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều so với hai năm trước nhưng dù sao hắn cũng mới chỉ hơn hai mươi mà thôi, vẫn còn là một con ngựa non háu đá. 

Trần Quốc Chẩn nghe lời ta nhắc nhở thì tỏ ra ngại ngùng. Hắn hắng giọng quay sang nói.

"Chuyện này em sẽ có sắp xếp với Đại Hành, chị đừng lo."

"Chị lại thấy em cứ giao đứt việc truy bắt Đinh Nhuệ cho Đại Hành thì hơn. Dù sao ông ta có thâm niên hai mươi mấy năm điều hành mạng lưới tình báo của Hưng Đạo Vương."

Nói tới đây, ta mỉm cười quay sang vỗ đầu vai hắn rồi nói.

"Em vẫn còn nhiều cơ hội thể hiện, trong chuyện lần này cứ nên án binh bất động để học hỏi là hơn."

Ta có lòng khuyên nhủ, Trần Quốc Chẩn lại có vẻ không vừa ý. Hắn lảng tránh ánh mắt của ta, ho khan một tiếng rồi mới nói.

"Em sẽ cân nhắc kỹ trước khi hành động. Lại nói về Bách Nguyệt hội, yêu cầu của chị là gì?"

Ta không muốn Trần Quốc Chẩn tức giận nên thuận theo ý hắn đổi chủ đề câu chuyện.

"Cũng không phải chuyện gì quá đáng. Chị giờ đã thuộc về hậu cung, không tiện can dự nhiều vào chuyện bên ngoài. Hiềm một nỗi, những người cũ đã rời khỏi Bách Nguyệt hội đều không dễ đối phó. Trong số họ, có những người tuổi đời gấp mấy lần chúng ta, họ tuy làm việc cho chị nhưng cũng có nguyên tắc riêng. Ý chị là ít nhất trong vòng một năm tới, chị sẽ để Linh thị theo hỗ trợ em. Đổi lại ..."

Nói tới đây, ta mỉm cười nhìn vào mắt của Trần Quốc Chẩn tự tin nói.

"Chị muốn sáu phần lợi nhuận của Bách Nguyệt hội trong ba năm tới, sau khi những người đó rời khỏi thì chúng ta có thể khôi phụ thỏa thuận cũ. "

Trần Quốc Chẩn giật mình trân trân nhìn ta sau đó lại quay sang nhìn Linh thị đang yên tĩnh đứng bên cạnh ta. Ta biết hắn đang cân nhắc nhưng ta cũng có tự tin rằng trước sau gì hắn cũng sẽ phải cắn răng chấp nhận đề nghị này. 

"Chị biết, lợi nhuận hàng năm của Bách Nguyệt hội không chỉ để nuôi mạng lưới gián điệp mà còn đóng góp nhiều vào các chi phí của hậu cung. Em cứ suy nghĩ cẩn thận, nếu cần thì bàn bạc với quan gia rồi trả lời cho chị cũng được."

Ta hào phóng vỗ vai Trần Quốc Chẩn rồi im lặng đợi hắn trả lời. Khuôn mặt hắn lúc này vô cùng nghiêm túc, hai đầu lông mày nhíu chặt. Sau một lúc lâu, hắn mới cất tiếng nói.

"Đúng là em cần thêm mấy ngày để suy nghĩ, hôm khác sẽ tới tìm chị bàn bạc lại."

Dứt lời, Trần Quốc Chẩn vội vàng đứng dậy. Ta có lòng mời hắn ở lại ăn cơm, hắn lại viện cớ có việc gấp cần làm trước khi trời đổ mưa rồi chuồn thẳng.

Khi chỉ còn lại ta, Nguyễn thị và  Linh thị. Ta mới mỉm cười nhìn bọn họ bình luận.

"Mấy ngày tới đây sẽ bận rộn lắm đấy, các ngươi đã sẵn sàng chưa?"

Hai người bọn họ đồng thanh dạ một tiếng. Ta gật đầu hướng Nguyễn thị nói.

"Hôm nay bản phi cho bà cơ hội nghe hết các thông tin ở chỗ quan gia và Huệ Vũ Vương. Bà đã hiểu mình phải làm gì chưa?"

Nguyễn thị khoanh tay, cúi đầu, lên tiếng đáp.

"Bẩm cung phi, nô tỳ sẽ thông báo với hai vị chủ nhân tiếp tục tỏ ra hợp tác với quan binh, không cần phải lo về Đinh Nhuệ ạ."

Ta gật đầu rồi khoát tay cho bà ta đi ra ngoài. Khi đã chắc chắn không còn ai nghe lén, Linh thị mới tiến tới giúp ta bóp vai. Nàng nói.

"Tiểu thư hẳn đã nhận ra rằng Huệ Vũ Vương muốn dành lấy công trạng lần này nên mới dùng kế nói khích để ngài ấy đề phòng quản gia Đại Hành phải không?"

Ta mỉm cười gật đầu với nàng ấy.

"Đại Hành là con cáo già dạn dày kinh nghiệm, ta thật sự muốn tránh phải đối phó trực tiếp với ông ta. Thật may, ông ta là người của Hưng Đạo Vương chứ không phải thuộc hạ trực tiếp của quan gia. Nếu quan gia đã có lòng đề phòng Vương gia thì cũng sẽ đề phòng ông ta. Một khi Quốc Chẩn tỏ ý muốn gạt ông ta khỏi chuyện này, ông ta cũng sẽ biết điều thu tay lại. Chỉ cần không trực tiếp gây nguy hiểm cho Nguyễn Thị La, ông ta cũng sẽ không xem vào. "





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net