Q2. Chương 158 Những đồ vật trang trí xinh đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ríu rít ...

Tiếng chim chóc buổi ban mai khiến ta giật mình bừng tỉnh, toàn thân cảm thấy vô cùng ấm áp và thư thái. Chầm chậm mở mắt nhìn ra ánh sáng chạng vạng bên ngoài màn, hình như khá lâu rồi ta chưa được ngủ một giấc ngon đến vậy. Toàn thân ta được người ôm lấy từ phía sau, cảm nhận rõ ràng hơi thở của hắn đều đều phả trên cần cổ. Hắn đã giúp ta cởi áo ngoài, chỉ để lại chiếc yếm đào, tấm lưng trần trụi của ta dán trên làn da ngực nóng bỏng của hắn.

Không ngờ rằng hắn thật sự giữ lời, cũng không ngờ rằng sau bao nhiêu chuyện, ta vẫn cứ bị hắn dỗ ngủ một cách dễ dàng như hôm qua.  Các cụ thường nói đàn ông nông cạn giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu, người đàn ông này của ta lại còn là nhà vua, lòng dạ hắn sâu như vực thẳm, ta không thể hiểu nổi. Nhìn cách hắn đối xử với ta như thế này, sao ta có thể không nhận ra trong lòng hắn có ta cơ chứ. Nhưng tại sao mỗi khi có nữ nhân khác ở bên cạnh, dường như hắn lại quên hẳn sự tồn tại của ta? 

Là vì ta không đủ xinh đẹp hay sao? Hay là loại tình cảm hắn dành cho ta khác hẳn với loại yêu thích mà hắn dành cho những người đó? 

Ta đan năm ngón tay vào bàn tay to lớn của Trần Thuyên đang ôm quanh eo mình, cảm nhận rõ ràng hắn vô thức cuộn ngón tay để nắm chặt lấy tay của ta. Mỉa mai làm sao, cảm giác này cứ như thể trên thế giới này chỉ có hai chúng ta vậy.

Nhưng sự thật vốn phũ phàng. Chỉ cần nghĩ tới những nữ nhân khác đang ở ngay bên ngoài căn phòng này, sự ấm áp quanh người ta dần trở nên lạnh lẽo. 

Ta thật sự căm ghét cái sự bất lực mà Trần Thuyên bắt ta phải đối mặt này. Hít sâu một hơi để cho bản thân tỉnh táo lại, ta lập tức muốn tách ra khỏi cái ôm của Trần Thuyên vì thê nhẹ nhành cầm tay hắn nhấc khỏi người mình.

Không ngờ tới, hành động này của ta khiến cho hai cánh tay của Trần Thuyên cuộn lại, cả người ta bị kéo dính sát vào trong lòng hắn. Một bàn tay của hắn nâng cằm ta khiến ta phải ngước nhìn lên. Khóe môi hắn nhếch lên, hắn nói.

"Trẫm đã dạy em cách đánh thức trẫm rồi mà."

Ta giật mình nhìn đôi mắt dịu dàng trước mặt, bao nhiêu suy nghĩ đè nặng trong lòng lập tức biến thành cảm giác ấm ức muốn khóc. Để giấu đi cảm xúc thất bại này, ta liền trề môi lảng tránh ánh mắt của hắn rồi đáp lại.

"Thần thiếp không muốn làm phiền giấc ngủ của quan gia mà."

Trần Thuyên vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, hắn chống người phía trên người ta. Khuôn mặt của ta bị giam gữa hai khuỷa tay của hắn. Trần Thuyên lại một lần nữa khiến ta không thể lảng tránh, hắn quan sát rất kỹ khuôn mặt của ta, hơi thở dần trở nên nóng bỏng rồi mới tiến tới trao cho ta một nụ hôn dịu dàng.

Ta bỗng nhiêu có cảm giác nam nhân này chính là một xoáy nước xinh đẹp, khiến người ta dù biết mình sẽ chết nhưng vẫn cứ say đắm trong tình yêu của hắn. Ta bị Trần Thuyên nhấn chìm trong một nụ hôn rất dài, những đụng chạm của hắn ngọt ngào tới mức khiến đầu óc ta trở nên trống rỗng, vô thức mà vươn tay ôm lấy hắn.

Chúng ta hôn nhau rất lâu, lâu tớ mức hơi thở từ nhẹ nhàng trở nên khẩn trương. Vòng tay của hắn quanh người ta cũng dần trở thành những động chạm dục tính. Cho tới khi cảm nhận được chân mình bị nâng lên vòng qua hông hắn, ta giật mình, vội vàng né tránh môi hắn.

"Khoan, khoan đã ... "

Trần Thuyên vẫn không dừng động tác, hắn hôn một đường từ vành tai xuống cần cổ của ta rồi mới khàn giọng nói.

"Đừng sợ, anh sẽ cẩn thận."

Sao ta có thể không sợ hãi cơ chứ, bản năng mẫu tử khiến cơ thể của ta căng chặt, vô thức kiềm chế sự khẩn trương của hắn. Trần Thuyên dường như cũng cảm thấy ta vô cùng căng thẳng, hành động của hắn dần chậm lại, nâng niu ta như thể một món đồ sứ dễ vỡ. Hắn kiên nhẫn hôn lên da thịt ta, bàn tay dịu dàng vỗ về cơ thể ta, khiến ta lần nữa hùa theo cảm xúc của hắn.

..................

Ta không thể không chấp nhận một sự thật là trong chuyện cá nước thân mật, Trần Thuyên luôn có cách khiến ta hoàn toàn thần phục hắn. Sau khi lăn lộn một hồi, tuy hắn đã vô cùng nhẹ nhàng nhưng ta vẫn mệt mỏi nằm bẹp trên giường, toàn thân vừa tê rần, vừa run rẩy. Trong khi đó, thủ phạm khiến ta trở nên như vậy lại tràn trề sức sống bước xuống giường, vươn vai, giãn cơ rồi mới chậm rãi mặc lại quần áo. 

Thấy ta đang ngơ ngẩn nhìn cơ thể hắn, Trần Thuyên nhếch miệng để mở vạt áo trước ngực, hắn bước trở lại chống tay trên cột giường rồi cúi xuống nhìn ta, nhướn mày hỏi.

"Đẹp không."

Ta lười biếng ngước đôi mắt nhìn lên nụ cười của hắn rồi mới ấm ức đáp lại.

"Quan gia là thiên tử, nhan sắc đương nhiên là có thể sánh với thần tiên trên trời rồi."

Trần Thuyên phá lên cười, hắn cúi người xoa loạn tóc ta rồi mới hôn nhẹ lên trán ta nói.

"Mấy hôm nay bên ngoài rất loạn, trăm con mắt đều đổ về chuyện trọng án nhà họ Nguyễn, không có ai rảnh mà chú ý tới nơi này. Nếu em muốn thì ở lại đây với trẫm vài ngày. Tránh phải nghe bọn người hầu ăn nói lung tung."

Ta giật mình nhìn khuôn mặt Trần Thuyên, tuy hắn vẫn nhìn ta vô cùng dịu dàng nhưng hắn không còn mỉm cười. Chứng tỏ lời hắn vừa nói vô cùng nghiêm túc. Ta bỗng nhiên có cảm giác việc mình tới nơi này để giận dỗi với Trần Thuyên là việc cầm đá tự đạp chân mình. Bây giờ dù ta có đồng ý hay không đồng ý với mệnh lệnh này của hắn thì đều dở cả. 

Dường như  Trần Thuyên không chỉ muốn thử tình cảm của ta mà còn muốn đặt ta trong tầm mắt của hắn. Lẽ nào hắn đã đoán ra điều gì đó? 

Ta không muốn bộc lộ sự lo lắng trong lòng, vì thế liền vươn tay nắm góc áo Trần Thuyên kéo mạnh khiến cả người hắn đổ lên giường. Hắn chống tay trợn mắt nhìn ta, ta lại xoa nhẹ lồng ngực trần của hắn rồi nũng nịu nói.

"Nếu đã không có ai để ý, mấy ngày này thần thiếp làm keo dán dính chặt bên người quan gia được không?"

Trần Thuyên bắt lấy bàn tay càn rỡ của ta, choàng qua cổ hắn, sau đó lại luồn tay xoa nhẹ bụng dưới của ta rồi mới đáp.

"Nếu thế thì còn gì bằng, nhưng trẫm chỉ sợ ái phi và bé con nơi này không chịu nổi vất vả thôi."

Trần Thuyên nói rồi cúi xuống hôn lên trán ta, hắn lật người một cái, khiến cả người ta nằm đè trên lồng ngực hắn. Lúc này ta có cảm giác được sủng mà kiêu, vì thế liền xoắn nhẹ vạt áo lụa của hắn rồi lèm bèm.

"Nếu mà đuổi được hết đám ong bướm vo ve bên cạnh bệ hạ thì vất vả một chút cũng được."

Trần Thuyên phá ra cười, hắn để đầu ta gối lên lồng ngực mình, sau đó mới dịu dàng nói.

"Ái phi chịu được vất vả nhưng trẫm lại không nỡ đâu. Em cứ ngoan ngoãn ở lại nơi này đi. Ong bướm ngoài kia chỉ là vật trang trí xinh đẹp, em hiểu rõ vị trí của mình là được."

Trần Thuyên hôn lên tóc ta, bàn tay hắn xoa nhẹ lưng ta như thể đang vuốt ve một con mèo. Ta biết dụng ý trong lời hắn nói, hắn không muốn bỏ qua ong bướm bên ngoài, nhưng hắn muốn ta an phận. Lời nói của hắn vừa là dỗ dành, vừa là cảnh cáo, nếu ta không động tới bọn họ, hắn sẽ càng yêu chiều ta hơn, nhưng nếu ta không nghe lời, ân sủng này sẽ có thể kết thúc bất cứ lúc nào.

Thật ra, ta lại hiếu kỳ liệu hắn sẽ đối xử với ta ra sao một khi hắn không còn yêu thích ta nữa? Thanh Liên còn có thể là một con bướm xinh đẹp khiến hắn vui mắt, vậy còn ta? Hắn sẽ xem ta là cái gì? 

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, có lẽ những ngày tới ta thực sự phải ở lại nơi này của Trần Thuyên. Nếu đã như vậy, có là đồ ngu mới không tận hưởng hết quyền lợi được ở cạnh nhà vua. Ta vùi mặt trong lồng ngực Trần Thuyên hít sâu một hơi rồi mới nói.

"Giá như cứ được như thế này mãi thì thật tốt."

Vòng tay quanh người ta lại siết chặt hơn một chút nhưng tiếng tim đập trong lồng ngực Trần Thuyên lại không hề loạn nhịp. Ta không còn muốn nói đùa với hắn nữa, vì thế chỉ im lặng nhắm mắt. để bản thâm chìm vào giấc ngủ.

Tâm sự của tác giả:  Người thông minh đều biết bất cứ thứ tình cảm nào trên đời cũng đều có điều kiện riêng. Không ai có thể cho đi tình cảm của mình mãi mà không mệt mỏi, muốn giữ ai đó bên cạnh lâu dài thì cần phải biết cách cho người đó sự ngọt ngào đúng lúc. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net