Q2. Chương 161 Cùng là con cháu nhưng vẫn phải có thứ tự trước sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, quan gia đã có con nối dõi. Trước đứa trẻ này, trong cung đã có ba vị hoàng tử chết yểu. Người đầu tiên do một cung tỳ sinh khi Trần Thuyên còn là thái tử nhưng qua đời khi chưa tròn một tuổi, nghe nói là vì bị hóc hạt nhãn. Người thứ hai vì Huy Tư Hoàng Phi bị động thai mà sinh non, người ta đồn đứa nhỏ đủ lớn để nhận ra đó là một hoàng tử nhưng lại quá nhỏ để sống sót. Hoàng tử thứ ba ra đời nhưng không ai rõ mẹ là ai, chỉ biết rằng đứa trẻ được giao cho bà mụ chăm sóc ở một góc hẻo lánh trong hoàng cung, chưa đầy một tuổi đã chết bệnh. 

Tin tức về đứa bé mới được gửi tới vào sáng sớm nay, có lẽ lúc này Trần thuyên cũng đã nhận được. Ta không biết hắn sẽ có phản ứng thế nào, hắn là phải vô cùng vui vẻ đi, đây chính là dự định của hắn cơ mà. Ngoài lần Huy Tư Hoàng Phi bị động thai, có lẽ hai đứa bé kia đều có ngoài ý muốn. Hẳn là Trần Thuyên sủng hạnh những người phụ nữ kia trong lúc tùy hứng. Sau này, hắn cũng không để tâm vào việc chăm sóc bọn trẻ nên chúng mới không thể sống sót. Trẻ con mới sinh vô cùng yếu ớt, chỉ cần thời tiết thay đổi đã có thể đau ốm mấy ngày. Chưa kể tới những âm mưu của hậu cung, chỉ cần Bảo Từ phu nhân hoặc Huy Tư hoàng phi thấy chướng mắt thì một cái hích nhẹ cũng đã đủ để đi một mạng. 

Trong lúc ta im lặng suy nghĩ, Bảo Từ phu nhân đã lên tiếng, giọng nói của nàng lộ rõ sự run rẩy.

"Ngay từ khi nàng ta có thai, con đã muốn chặt đứt mối họa này nhưng ông lại ngăn cản. Bây giờ thì hỏng rồi, hỏng hết cả rồi."

Nói xong những lời này, Bảo Từ không kìm nén được mà chán chường ngồi phịch xuống chiếc ghế mà người làm vừa mới mang tới. 

Lời của nàng ta chẳng khác gì đang gian tiếp khẳng định những suy nghĩ trong lòng ta, Anh Nguyệt quận chúa lo lắng nhìn về phía ta. 

Trong lòng ta tuy cũng vô cùng tiêu điều nhưng vẫn bình thản đáp lại ánh mắt của bà ấy.

Không ngờ rằng trước lời chất vấn của Bảo Từ phu nhân, cả đại vương và quản gia Đại Hành đều không biểu lộ tới một cái nhíu mày. Hưng Đạo Vương nghiêm giọng nói.

"Chuyện con nối dõi của quan gia là chuyện vui mừng của toàn thiên hạ, con nên chú ý lời nói."

Bảo Từ bị khiển trách thì ngẩng đầu ấm ức nhìn về Hưng Đạo Vương, đúng lúc ấy, quản gia Đại Hành liền bước tới dâng trà cho nàng rồi cúi đầu nói.

"Lời vương gia nói hoàn toàn đúng, phu nhân nên vui mừng cùng với quan gia. Việc sau này thế nào thì còn rất nhiều thời gian."

Quản gia Đại Hành đúng là một cáo già lão luyện, chỉ một lời đã nói ra một điểm mấu chốt. Chuyện con đầu lòng của Trần Thuyên sẽ do Huy Tư hoàng phi sinh ra đã là việc định trước, tuy nhiên, con đầu lòng có trở thành thái tử hay không lại không phải là chuyện Trần Thuyên có thể nắm trong lòng bàn tay. Trước hết, không ai có thể đảm bảo đứa trẻ có thể lớn lên hoàn hảo, mà dù có lớn lên hoàn hảo thì cũng chưa chắc hắn đã có thể trở thành người tài giỏi. 

Kể từ đức thái tổ, mỗi đời vua Trần đều có nhiều con trai, chuyện tranh quyền đoạt vị không thiếu. Vị trí thái tử cũng không phải luôn truyền cho con trưởng, chỉ cần sau này Trần Thuyên có thêm con trai thì thế lực của Hưng Đạo Vương vẫn còn có cơ hội trở thành ngoại thất. 

Bảo Từ phu nhân dường như không hiểu hoàn toàn dụng ý trong lời nói của quản gia Đại Hành, nàng ấy vẫn cúi đầu mân mê cốc trà trong tay, không nói gì. Đúng lúc này, Hưng Đạo Vương lại tiếp tục lên tiếng.

"Hai người các con giờ đều đi theo quan gia, nên nhắc nhở nhau làm gì, nói gì cũng nên cẩn thận. Nhớ kỹ, tai vách mạch rừng, sơ xảy là có thể ảnh hưởng tới rất nhiều người, đừng có làm điều dại dột."

Hưng Đạo Đại vương nói lời này, đôi mắt già nua của ông lão nhìn lần lượt từ Bảo Từ phu nhân qua tới ta. Khi mắt ta chạm vào cái nhìn nghiêm khắc đó, ta liền điềm tĩnh gật đầu, nhưng ta chưa kịp đáp lại lời ông ấy, Bảo Từ phu nhân bỗng đứng vụt dậy. Nàng nghẹn giọng nói.

"Bản cung nhận được tin nhắn của phụ vương nên mới tới đây thông báo cho vương gia, bây giờ đột nhiên cảm thấy không khỏe, xin phép vương gia đi về trước. Hôm khác bản cung lại tới tạ tội với vương gia sau."

Nói rồi, Bảo Từ phu nhân vội vàng quay đi. Ta lập tức đứng dậy, muốn khoanh tay tiễn nàng ấy, không ngờ nàng đi vụt qua người ta, chẳng buồn để ý tới người xung quanh mà bước rất nhanh rời khỏi.

Phía sau lưng ta vang lên một tiếng thở dài.

"Con bé này không bằng được chị nó, quá dễ xúc động."

Lời nói của Hưng Đạo Đại Vương không nhỏ trong khi đó Bảo Từ phu nhân vẫn chưa bước qua thềm cửa. Nàng ta khựng người sau đó quay phắt lại phía chúng ta, đôi mắt chứa đầy sự oán hận và không cam lòng. 

Ta những tưởng nàng ấy muốn nói lời gì đó nhưng Bảo Từ phu nhân chỉ giữ nguyên tư thế một lúc rồi hừ mạnh, quay người bỏ đi.

Phía sau lưng ta vang lên một tiếng thở dài. Ta quay người khó hiểu nhìn cách Hưng Đạo Đại Vương đang lắc đầu, nhìn thấy phản ứng của ta, ông lão thoáng suy nghĩ một lúc rồi mới nói.

"Con cũng cảm thấy tức giận với tin này?"

Ta hít sâu một hơi, kìm nén cơn đau nhói trong lồng ngực rồi mới chậm rãi ngồi xuống ghế của mình. Ta không quên mình đang ngồi trước mặt một lão tướng dạn dày, đối với ông ấy, tình cảm của đám trẻ bọn ta chỉ là những thứ cảm xúc mềm yếu, ủy mị, không đáng nói tới mà thôi. Ta ngồi thẳng lưng ngay ngắn, đặt hai tay lên đầu gối rồi mới đáp lời ông lão.

"Phàm là nữ nhân bình thường, ai lại có thể cảm thấy dễ chịu khi chồng mình có con với người khác. Con thấy phản ứng của Bảo Từ phu nhân là rất bình thường."

"Ồ, thế mà ta lại thấy con vô cùng bình tĩnh."

Hưng Đạo Vương hỏi như không hỏi, ông lão nhìn cách ta cúi đầu im lặng rồi mới nói.

"Ta biết con đủ thông minh để hiểu được sự ra đời của đứa trẻ này đã được định trước. Con cũng đủ trung thành với quan gia mà sẽ không gây ra bất cứ chuyện ngu xuẩn nào để ảnh hưởng tới hoàng tử. Nhưng cũng vì con là người quá lý trí như vậy, ta sợ một ngày con sẽ trở thành mối nguy hiểm của Bảo Từ trong hoàng cung."

Từ trước tới nay Hưng Đạo Vương luôn là một người trực tiếp, đặc biệt là với thuộc hạ dưới trướng mình, lúc này ông ấy lại thẳng thắn vạch trần ta như vậy thật sự khiến ta cảm thấy không thoải mái. Ta cảm nhận rõ ông ấy sẽ có thể đọc vị được bất kỳ một sự giả dối nào, chính vì thế ta cũng không làm khó bản thân nữa. Ta thẳng lưng, ngẩng đầu đối diện đối mắt của Hưng Đạo Vương rồi đáp.

"Con theo vương gia từ khi mới lên mười, tới bây giờ đã mười mấy năm. Vương gia hẳn biết con là loại người sẽ không phạm tới người không phạm mình. Con hiểu rõ hậu vị đã định trước thuộc về Bảo Từ phu nhân, con không có ý định dòm ngó vị trí ấy. Vì thế phu nhân không chỉ là bề trên mà còn là người nhà, bất cứ ai bị tổn thương thì người kia cũng khó mà yên ổn, nếu nàng không có tâm tư hại con thì con cũng sẽ không hại nàng. Lời răn dạy mà vương gia sắp nói ra nên dành cho nàng ấy mới phải."

"Điểm, không được hỗn."

Người vừa lên tiếng là Anh Nguyệt quận chúa, có lẽ vì Hưng Đạo Vương là bậc bề trên nên mới không cắt ngang cuộc trò chuyện của ông lão. Lúc này, bà ấy xen vào lời nói của ta hẳn là vì bà ấy sợ ta chọc giận Hưng Đạo Vương. Nhưng ta đương nhiên đâu có muốn chọc giận ông ấy, mục đích ta tới đây là để chắc chắc chuyện ông lão sẽ không gây bất lợi cho mình cơ mà. Tuy nhiên, với kiểu người như ông ấy, phải thành thật thì mới dễ được khoan hồng. 

Quả nhiên, Hưng Đạo Vương liền khoát tay về phía Anh Nguyệt quận chúa với hàm ý rằng bà ấy cứ yên tâm. Ông lão quay sang nhìn ta, hai tay chống trên đầu gối để ngả người về phía trước, như thể ông ấy muốn nhìn rõ sắc mặt ta hơn một chút, sau đó ông ấy cười nói.

"Con bé này vẫn cứ thẳng thắn như thế. Ta thích tính cách này của con nhưng con phải biết sử dụng nó đúng chỗ. Hậu cung là chốn đầm rồng hang hổ, người ngay thẳng thường khó sống lâu."

Nếu là ta của năm, sáu năm trước, ta sẽ nghĩ rằng Hưng Đạo Vương đang coi thường mình. Nhưng giờ đây, lời nói này của ông lão đã cho ta biết rằng ông không hề coi ta là kẻ địch. Ta liền cảm kích khoanh tay cảm ơn ông.

"Con cảm ơn lời khuyên của vương gia. Con sẽ nhớ kỹ lời này."

Hưng Đạo Vương khẽ thở dài, ông lắc đầu nói.

"Biểu hiện của con từ trước tới này đều vô cùng thỏa đáng, nhưng càng như vậy, bản vương càng lo một ngày con phạm lỗi gì thì sẽ gây ảnh hưởng lớn tới càng nhiều người. Cha con là người chính trực, con nên cố gắng đừng để hắn dính vào chuyện của hậu cung."

Lời này của Hưng Đạo Vương không sai nhưng ta lại cảm thấy cay đắng. Thì ra cái ông ấy quan tâm tới là binh lực trong tay cha ta, những lời khuyên này chính là để đe dọa ta nên sống cho yên phận. Ta không tự chủ mà nắm chặt vạt áo trên đầu gối. Ta biết lúc này mình nên tỉnh táo nhưng lại không thể ngăn bản thân cảm thấy tức giận. 

"Phụ vương ..."

Anh Nguyệt quận chúa thay ta lên tiếng, dường như bà ấy cũng nhận thấy tâm trạng của ta đã thay đổi. Bà đứng dậy bước tới che trước mặt ta rồi nói. 

"Con không đồng ý với lời này của phụ vương, dù muốn hay không thì vận mệnh của thượng tướng phủ đã bị gắn liền với hậu cung. Thay vì trốn tránh thì nên đối mặt mới đúng."

"Con có thể che chắn cho con bé ở trước mặt bản vương. Nhưng đối mặt với quan gia thì chính là khi quân phạm thượng. Làm bạn với vua như chơi với hổ, thay vì đẩy bản thân vào tình huống nguy hiểm thì nên biết cách giữ mình. Các con nên nhớ, trong thiên hạ người tài như mây, kẻ ngấp nghé binh lực của thượng tướng phủ càng ngày càng nhiều, chỉ cần một bước xảy chân là công trạng một đời của Ngũ Lão có thể đổ sông đổ bể."

Từng từ từng chữ của Hưng Đạo Vương không phải để đáp lại Anh Nguyệt quận chúa mà như từng cú đánh giáng thẳng vào ta. Ta cứ nghĩ có thượng tướng phủ chống lưng là đủ, nhưng đúng như lời ông ấy nói, đối diện với quyền lực trong tay Trần Thuyên, một cái phủ thượng tướng nhỏ bé cũng chẳng là gì. Chiến tranh qua chưa lâu, triểu định trọng võ, khinh văn, số lượng tướng tài trong quân đội khắp nơi đều vô cùng đông đảo. Nếu một ngày Trần Thuyên thật sự tuyệt tình, hắn có thể giết cả phủ thượng tướng. Tuy việc làm ấy có thể tổn hại thanh danh, nhưng chỉ cần chọn một vị tướng có công trạng ngang hàng tiếp quản biên ải Ai Lao, chẳng mấy chốc mà lòng dân sẽ được yên ổn. 

"Con đã hiểu rõ lời dạy của vương gia. Con sẽ cố gắng giữ mình, không để liên lụy tới người nhà."

Ta đã nói như vậy, Anh Nguyệt quận chúa cũng đành trở về chỗ ngồi của mình. Bà trần lặng thở dài, chỉ nhìn ta bằng đôi mắt lo lắng. Trong lúc ấy, Hưng Đạo Vương lại tiếp tục cất lời. 

"Con là đứa thông minh, bản vương tin tưởng con biết cách làm sao cho vẹn toàn trăm bề. Ta mong thái độ hôm nay của con với Bảo Từ phu nhân là thật lòng. Hai người các con đều là cháu của bản vương nhưng vị trí trước sau vẫn cần phải rõ ràng, con hiểu ý của ta chứ?"

"Thưa vương gia, con hiểu rõ. Con hứa một lòng trợ giúp phu nhân trong mọi chuyện ở hậu cung. tuyệt không bao giờ dám có lòng riêng."

Ta cúi đầu thốt lên lời thề, một lần nữa, hai bàn tay vô thức nắm chặt trên đầu gối.

Ta đương nhiên hiểu rõ ý của Hưng Đạo Vương. Đối với bên ngoài, có thể ông tỏ rõ sự công bằng giữa con trai và con rể, nhưng kỳ thực ai cũng hiểu được, dù là khi vẫn còn là một phần của Vạn Kiếp quân, cha ta vẫn chỉ đứng hàng thứ năm. 

Hưng Đạo Vương có bốn người con trai được mệnh danh là tứ vị vương tử, theo thứ tự gồm Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn, Hưng Hiến Vương Trần Quốc Uất, Hưng Nhượng Vương Trần Quốc Tảng và Hưng Trí Vương Trần Quốc Hiện . 

Hưng Vũ Vương tuy có nhiều công trạng trong quân nhưng lại không có thực quyền trên triều đình. Ngày còn trẻ, ông ấy là nguyên phối của Thiên Thụy công chúa nhưng duyên này bị chặn đứng bởi tư thông trọng án của công chúa và Nhân Huệ Vương. Sau chiến tranh, ông ấy lui về đất Chung Mỹ, phủ Tân Hưng lập ấp. Về sau thì đã không còn qua lại nhiều với quan lại các nơi, mấy năm gần đây, nghe nói ông ta chuyên tâm thiền định và nghiên cứu Phật học. 

Hưng Hiếu Vương chỉ là con nuôi nên đương nhiên sẽ không nhận được quyền lợi thừa kế.

Người con thứ ba của Hưng Đạo Vương là Hưng Nhượng Vương cũng là người duy nhất có thực quyền trong triều, hiện đang nắm giữ chức Tiết Độ Sứ. Ông ta được cử trấn giữ cửa ngõ Vân Đồn, vừa là tai mắt của triều đình và cũng là gọng kìm sắt của Hưng Đạo Vương đẻ kẹp chặt binh lực trong tay của Nhân Huệ vương. 

Người con út của Hưng Đạo Vương là Hưng Trí Vương. Ông ta là một tướng tài nhưng sai lầm lớn nhất là tự ý dẫn quân chặn đánh bại binh của Thát tặc trên đường chúng tháo chạy.

Năm ấy triều đình vì đại ích đã từng gả bán An Tư công chúa cho thái tử Thoát Hoan của Thát tặc. Sau khi đánh tan giặc Thát, vì muốn bảo vệ tính mạng của công chúa và giữ quan hệ hòa hảo với nhà Nguyên nên đã từ bi thả cho thái tử Thoát Hoan trốn về phương bắc. Ngờ đâu đoàn bại quân này lại bị một cánh binh lực hùng hậu của Hưng Trí Vương chặn đánh khiến công chúa An Tư bỏ mạng.

Chính vì tội này mà dù có nhiều quân công nhưng sau này Hưng Trí Vương vẫn không được triều đình trọng dụng. Hiện nay ông ta chỉ giữ một chức tướng quân nhàn tảng đóng tại ấp Vạn Kiếp. 

Xét trong bốn người này, tuy bề ngoài mang tiếng xấu xúi cha phản quốc nhưng Hưng Nhượng Vương chính là ứng cử viên đầu tiên để thừa kế toàn bộ thế lực hiện tại của Hưng Đạo Vương. 

Là người chứng kiến cha mình là An Sinh vương bị cướp vợ, bị đày tới Vạn Kiếp rồi qua đời trong uất hận, Hưng Đạo Vương hiểu rõ kết cục của An Sinh vương là do không có thực quyền. Tuy cùng là con trai của đức thái tổ nhưng chỉ vì vấn đề tuổi tác không hợp, ngài đã bị gia tộc họ Trần gạt ra khỏi kế hoạch lật đổ họ Lý, ngôi vua nghiễm nhiên rơi vào trong tay đức Thái tông. 

Bởi vì mối hiềm khích ngầm ấy mà tông thất nhà Trần luôn chia là hai phe đối lập, một phía là các đời nhà vua con cháu của đức Thái tông, bên còn lại chính là gia tộc hậu duệ của cố Anh Sinh vương. Hai phe phái này chung sống hòa hợp là nhờ vào hôn nhân đồng tộc, tới đời Trần Thuyên đã qua bốn thế hệ, hoàng hậu vẫn luôn luôn phải là con cháu dòng chính của An Sinh vương. 

Để nắm vững thế lực ngoại thất, Hưng Đạo Vương đương nhiên không cần con nuôi hay con rể, cũng không cần tới một kẻ không giữ nổi hôn phối của mình như Hưng Vũ Vương, không cần một đứa con bất tuân quân lệnh như Hưng Trí Vương. Người ông ta cần là một kẻ đủ dũng mãnh trên chiến trường và đủ mưu trí trên quan trường. Chính vì thế, Hưng Nhượng Vương sẽ là người nắm giữ thế lực ngoại thất tiếp theo và người ngồi vào vị trí hoàng hậu sẽ chỉ có thể là con gái của ông ta - Bảo Từ phu nhân. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net