Q2. Chương 81 - Gốc gác xuất thân với ai cũng rất là quan trọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cửa hàng hương liệu do ta mở ra nằm ở một góc khiêm tốn của kinh thành, gồm một cửa hàng, một đại viện năm gian và một tiểu viện ba gian. Giữa ba mươi sáu phố phường, nơi đây chính là giáp ranh giữa khu nhà của quan lại quý tộc và thường dân, người qua lại đông như nêm cửi. Mặt hàng ta chọn buôn bán lại là hương trầm, dầu thơm, thứ đồ mà quanh năm ai ai cũng cần nên khách ra vào nhiều không kể hết, mỗi khi Trần Khánh Toàn đi tới đây thì chỉ cần vài thủ thuật che mắt nho nhỏ liền có thể dễ dàng cắt đuôi bất cứ kẻ theo dõi nào.

Lúc này mặt trời đã ngả về phía Tây, ánh hoàng hôn dần tắt, Linh thị và Chi thị liền hối hả đi ra tiền viện để giúp Lâm và lão quản gia Mạc Trung đóng cửa hàng. Bởi vì Linh thị và Chi thị là tỳ nữ thân cận của ta, đương nhiên họ không tiện lộ diện buôn bán với người ngoài, chính vì vậy, ta liền sai thằng nhỏ Lâm đi tìm vợ chồng Mạc Trung tới giúp.

Mạc Trung này không ai khác chính là cửa hàng trưởng trước đây của Tân Nguyệt quán. Lão vốn là người kinh thành, con cái đều đã trưởng thành đi khắp nơi lập nghiệp, sau khi bị Đoàn Nhữ Hải đuổi đi thì liền mua một căn nhà để cùng phu nhân an nhàn dưỡng lão. Tuy nhiên lão là người cả đời làm chuyện buôn bán, mới nghỉ ngơi chưa đầy vài tháng đã bắt đầu ngứa ngáy chân tay, vừa đúng lúc ấy ta lại tìm đến nên lão liền lập tức đồng ý tới giúp ta quản lý cửa hàng. Để tiện việc sinh hoạt, phu nhân của Mạc Trung là Mạnh thị cũng chuyển về nơi này ở cùng chúng ta. Chính vì thế, ta, Linh thị, Chi thị cùng nhóc Lâm ở trong đại viện, vợ chồng Mạc Trung cùng Mạnh thị ở trong tiểu viện, cứ tới giờ cơm là tất cả sẽ cùng quây quần lại một chỗ, trải chiếu cùng ngồi ăn như người một nhà.

Lúc này, ta và Trần Khánh Toàn đang ngồi xếp bằng trên chiếu đợi Mạnh thị dọn cơm, tùy tùng của hắn thì phải đứng trước cửa canh gác. Nhìn họ phải đứng suốtgần một ngày trời như vậy, ta không khỏi cảm thấy ngại ngùng vì thế liền quay sang đại mỹ nhân bên cạnh đề nghị.

"Nơi này của tiểu nữ neo người nên không câu nệ tiểu tiết, hay là công tử gọi hai vị thị vệ ngoài kia cùng vào dùng bữa đi."

Đại mỹ nhân đang mân mê quyển sổ ghi chép trong tay liền ngẩng mặt nhìn ta với đôi mắt chứa chan cảm động, hắn nói.

"Tiểu thư quả nhiên là người hiền dịu tốt bụng, thật ra, mỗi khi tại hạ ra cửa không chỉ mang theo hai người bọn hắn mà trong tối còn có mười mấy ám vệ, nếu tiểu thư đã không ngai, tại hạ có thể gọi tất cả bọn họ cùng tới dùng bữa cho vui."

Ta giật mình nhìn ra cây cối xao động trong vườn rồi nhìn khắp góc tường và mái nhà trong viện, trong lòng tự hỏi nơi ta ở bé bằng cái lỗ mũi, ở đâu ra lắm chỗ cho ám vệ ẩn nấp như vậy. Mạnh thị tuy thường nấu thừa cơm nhưng cũng chỉ đủ để sắp thêm hai ba cái bát trên mâm, bây giờ lại có mười mấy người nữa thì có khi bà ấy nấu luôn cả ta để làm bữa tối. Nghĩ đi nghĩ lại, ta liền cười xòa thoái thác với đại mỹ nhân.

"Là tiểu nữ không suy nghĩ cẩn thận, người trong nhà cũng không nấu dư nhiều cơm đến thế, lát nữa tiểu nữ đành gửi công tử một số bạc để mời các vị ấy một bữa cơm vậy."

Trần Khánh Toàn nghe xong không hề phật lòng mà vẫn mỉm cười, khuôn mặt đại mỹ nhân sáng lên lấp lánh dưới ánh đèn khiến người đối diện không dám nhìn lâu. Ta vội vã cúi đầu nghịch tay áo để lảng tránh ánh mắt của hắn.

"Lại nói tới, thỏa thuận hợp tác giữa tiểu thư và chúng ta đã hoàn thành rồi. Không biết nàng có sắp xếp gì tiếp theo?"

Nghe Trần Khánh Toàn hỏi tới chính sự, ta cũng rơi vào trầm tư, nên hay không nên nói ra dự định của mình với hắn đây?

Ta tuy muốn được tự do nhưng với tình hình hiện tại, bất kỳ một sơ xuất nào cũng có thể bị Trần Thuyên bắt được. Nếu bị bắt lại rồi, tương lai sau này ra sao? Ta không thể đoán chắc. Thứ ta chắc chắn hiện tại là ta cùng Trần Khánh Toàn và Nhân Huệ Vương đã là người cùng thuyền. Dù muốn hay không, sau này vẫn phải giữ liên hệ chặt chẽ với nhau, bọn họ muốn kiếm tiền thì vẫn còn phải nhờ ta quân sư, ta muốn nhàn nhãn an toàn thì cớ gì không nhờ bọn họ che chở. Nghĩ thông suốt điểm này, ta liền nhìn đại mỹ nhân thẳng thắn nói.

"Nói tới chuyện này, tiểu nữ có một nguyện vọng muốn cầu công tử và vương gia giúp đỡ."

"Tiểu thư cứ nói." Trần Khánh Toàn mỉm cười đáp lại.

"Chuyện này thật ra thì khó với tiểu nữ nhưng với công tử và Nhân Huệ Vương thì chỉ cần một cái phẩy tay thôi. Tiểu nữ sở dĩ không muốn ở trong hậu cung là bởi chán ghét cảnh bị gò ép, bó buộc. Một năm vừa qua cực chẳng đã mới cố gắng an phận ở lại tiểu viện này, nhưng về lâu về dài thì chắc chắn không thể chịu nổi."

Nói tới đây ta thấy lông mày Trần Khánh Toàn hơi nhướn cao lên, đôi mắt hắn nhìn chén trà trong tay cũng đầy vẻ hứng thú. Ta hơi giật mình, có lẽ giá trị lợi dụng của ta trong mắt bọn hắn không hề thấp như ta tưởng tượng. Vừa nhận ra điều ấy, ta lập tức ngậm chặt miệng, trong lúc này, chẳng phải là nên nghe xem bọn hắn có sắp xếp gì trước hay sao?

Trần Khánh Toàn im lặng nghe ngóng một hồi lại không thấy ta nói tiếp nên ngẩng đầu nhìn ta. Vừa chạm vào ánh mắt của hắn, ta làm ra vẻ khó xử hơi cúi đầu xuống cắn nhẹ môi. Trần Khánh Toàn liền hiểu ý mở lời.

"Tại hạ đã hiểu ý của tiểu thư, thật ra cha nuôi đã từng đề cập qua việc giúp đỡ tiểu thư sau này. Quả thật cha nuôi và ta đều không yên tâm để cho tiểu thư thân con gái một mình bơ vơ. Cha nuôi có ý định muốn tặng cho tiểu thư một tòa nhà ở thương cảng Vân Đồn. Nơi ấy vốn là vùng đất vân long quy tụ, phong cảnh trữ tình, dân cư tấp nập, thuyền bè qua lại nhiều, hàng hóa vô cùng phong phú, tiểu thư muốn dùng một thân phận mới để sinh sống hoặc thậm chí ra ngoài kinh doanh cũng vô cùng dễ dàng. Lại nói, Vân Đồn nằm trong phạm vi thế lực của cha nuôi, có bất kỳ chuyện gì xảy ra chúng ta đều có thể hỗ trợ cho tiểu thư kịp thời."

Nhân Huệ Vương quả nhiên không hổ danh phú khả địch quốc, điều kiện đưa ra để mua chuộc lòng người đúng là đủ dụng tâm, hai bên cùng có lợi, dù có là kẻ tâm cơ sâu xa cũng không thể nào không ngả mũ quy hàng. Ta hiểu được đề nghị này trên danh nghĩa là Nhân Huệ Vương cùng Trần Khánh Toàn muốn giúp đỡ ta, nhưng thực ra chính là để họ có thể dễ dàng đặt ta trong tầm kiểm soát. Mới có một năm, ta đã giúp họ xây dựng một mạng lưới phân phối tốt như vậy, họ sao dễ dàng để con gà đẻ trứng vàng như ta chạy mất. Ta đoán họ muốn đặt ta trong tầm kiểm soát, trong tương lai chắc chắn sẽ lại có lúc ta trở nên hữu dụng.

Mặt khác, suy đi tính lại, việc họ trợ giúp ta thoát khỏi hoàng cung ngày ấy là khi quân đại tội. Nếu để ta tự do đi lung tung, ngộ nhỡ bị nhà vua bắt được thì trước sau gì Trần Thuyên cũng sẽ giáng tội xuống đầu Nhân Huệ Vương. Nếu đã như vậy, chi bằng cho ta một cái danh phận mới, sắp xếp cho ta một chỗ an cư nằm trong vùng thế lực của họ, có động tĩnh gì thì họ cũng có thể phản ứng kịp thời. Bến Vân Đồn không chỉ là vùng đất vân long quy tụ mà điều quan trọng nhất là nó nằm ngay cạnh hai vịnh lớn là Bái Tử Long và Hạ Long, nơi có hàng chục ngàn đảo lớn nhỏ, biển lặng quanh năm. Hải tặc nơi này đều đã quy thuận dưới trướng Nhân Huệ Vương. Trong tình huống khẩn cấp, ta chỉ cần nhảy lên thuyền nhỏ đi tới bất kỳ hòn đảo nào đó trốn, quân lính ngự lâm của triều đình dù có huy động tới ngàn người cũng khó mà kiểm tra hết được ngần ấy hòn đảo nhỏ. Sắp xếp này quả thật là an toàn tuyệt đối cho cả đôi bên. Ta thấy không còn lý do nào để từ chối nên liền sảng khoái đáp lời Trần Khánh Toàn.

"TIểu nữ không ngờ Nhân Huệ Vương lại dụng tâm lo lắng cho ta tới như vậy, sự sắp xếp này quả thật là hoàn hảo tới không có chỗ nào sơ hở, tiểu nữ không có lý do nào để từ chối. Xin tùy công tử và vương gia sắp xếp. Tuy nhiên, không biết công tử dự định sẽ đưa tiểu nữ ra khỏi kinh thành như thế nào?"

Ta hỏi tới đây liền thấy Mạnh thị cùng Linh thị và Chi thị đang mang thức ăn đi vào từ cửa viện. Cuộc nói chuyện của ta và Trần Khánh Toàn cứ như vậy bị cắt ngang, hắn cho ta một ánh mắt yên tâm rồi thoải mái cầm bát cơm ăn uống nhiệt tình.

Đây không phải lần đầu tiêu ta giữ hắn ở lại nơi này ăn cơm, tuy nhiên người nhà ta vẫn không cách nào quen nổi với cảnh tượng đại mỹ nhân ăn thùng uống vại, nhai nuốt chóp chép, gắp thức ăn nhanh như chó săn mồi. Từ ông bác dạn dày sương gió như Mạc Trung tới thằng nhóc con mười mấy tuổi đầu như nhóc Lâm đều trợn mắt, ngạc nhiên một lúc lâu mới hoàn hồn bắt đầu ăn uống phần mình.

Nửa bữa cơm qua đi, ai nấy đều đã lưng lửng dạ, Trần Khánh Toàn mới húp sụp một cái hết sạch bát canh khoai sọ nấu xương đầy rồi thởi ra một hơi khoan khoái.

"Lâu lắm rồi tại hạ mới được ăn một bữa ăn thoải mái đến thế này, quả thật là luyến tiếc không muốn rời khỏi."

Ta im lặng nhìn xuống bát thịt kho chỉ còn chỏng chơ vài miếng gừng tươi và nước thịt liền thở dài gắp một đũa dưa muối không dám trả lời hắn. Không ngờ tới, ta thì không nói, Linh thị đã lên tiếng.

"Công tử nói đùa, công tử phú khả địch quốc, muốn tìm đầu bếp giỏi ở nơi nào chẳng được, đồ ăn ở đây chỉ là mấy món dân dã, sao xứng để ngài khen ngợi."

Linh thị trước nay là người tính tình trầm ổn, ít khi nói lời thừa thãi, dù có tức giận cũng chỉ để trong bụng, không ngờ hôm nay lại phá lệ buông lời mỉa mai. Ta không khỏi ngạc nhiên ghé sang Chi thị nhiều chuyện.

"Hôm nay có chuyện gì xảy ra hay sao mà Linh thị có vẻ không thoải mái thế?"

Chi thị nghe ta nói cũng chống cằm suy nghĩ, sau đó mới ghé tai ta thì thầm.

"Bữa cơm hôm nay Linh thị xuống bếp làm món thịt kho củ cải để cho tiểu thư bồi bổ, không ngờ Toàn công tử ăn uống cao hứng như vậy. Chắc vì thế mà nàng ấy không vui."

Nghe như vậy ta cũng gật gù, thực ra Linh thị ngoài việc tháo vát thì còn rất đảm đang, nấu ăn vô cùng ngon nhưng nàng ấy lại thường không thích xuống bếp. Không hiểu sao, một năm nay, mỗi lần nàng ấy cao hứng xuống bếp nấu nướng thì đều xui xẻo vào đúng dịp Trần Khánh Toàn ở lại ăn cơm. Nàng ấy nấu bao nhiêu, hắn trơ trẽn ăn hết bấy nhiêu, đến ta cũng không khỏi tiếc hận. Linh thị lại từng bị Trần Khánh Toàn hạ độc, khổ sở nằm liệt giường thổ huyết mấy ngày trời, đương nhiên là không muốn để hắn hưởng lợi rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, thật là thiệt thòi nàng ấy. Mắt thấy Trần Khánh Toàn đã cơm no rượu say, có lẽ sẽ chuẩn bị đi về, ta liền gật gù dỗ dành Linh thị.

"Hôm nay trời quang mây tạnh lại đúng ngày rằm, hay là cả nhà cùng ra ngoài dạo phố cho tiêu cơm đi, nhân tiện, tiễn Toàn công tử một đoạn đường."

Ta vừa dứt lời, người nhà trên dưới liền đồng loại hưởng ứng, Chi thị ríu rít đề nghị.

"Hôm nay chúng ta nên dùng thân phận gì ra ngoài đây, nhóc Lâm lần trước được đóng vai tiểu công tử rồi, lần này hay là để Linh thị vào vai tiểu thư đi. Em xin xung phong đóng vai mẹ nàng ấy, tiểu thư đóng lão gia nhé."

Ta gãi cằm, cảm thấy đề nghị này đương nhiên không tệ liền sảng khoái kéo Linh thị vào Chi thị đi thay đổi phục trang. Một năm này, tuy ta an phận trốn ở đây nhưng đương nhiên không hề thiệt thòi bản thân chôn chân trong bốn bức tường. Có dịp chợ phiên, lễ tết, đường phố đông hơn bình thường là ta sẽ kéo người nhà lên phố đi dạo. Nói đi cũng phải nói lại, kinh thành đông đúc mấy trăm ngàn người, chỉ cần thay đổi hình dạng bên ngoài một chút, ăn mặc nhạt nhòa một chút, tiêu tiền tiết kiệm một chút, cứ tìm chỗ đông người nhất mà đi thì chẳng sợ ai dòm ngó, dù là người có lòng thì cũng khó mà tìm được. 

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net