Q2. Chương 83 - Tình cũ không hẹn mà gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta không biết mình ngã ra sao, chỉ biết lúc hoàn hồn thì đã nằm ngửa trên mặt đất, dòng người xung quanh xô xô đẩy đẩy, dường như có một nhóm người đang đánh nhau. Ý thức được tình hình không ổn, ta gắng sức bò dậy liền thấy một bàn tay chìa ra trước mặt.

"Bác có sao không? Là tôi không cẩn thân làm bác bị ngã. Nếu bác bị thương ở đâu, tôi tình nguyện đưa bác đi gặp thầy lang."

Người vừa cất giọng cao hơn ta một cái đầu, lúc này ta vẫn đang khom người vuốt thẳng vạt áo nên không nhìn thấy mặt hắn. Oan gia ngõ hẹp, một năm qua ta ra khỏi cửa vô số lần nhưng không bao giờ đặt chân vào khu ba mươi sáu phố phường, hôm nay xảy chân đi tới đây, không ngờ lại đụng trúng Trần Thiệu Nghĩa. Ta biết bây giờ chỉ cần mình cất tiếng là sẽ lập tức bại lộ, chính vì thế chỉ đơn giản phẩy tay rồi quay vội đi. Không ngờ đi chưa được vài bước đã lại một lần nữa bị chặn lại.

"Bác này, tôi thật sự muốn xin lỗi, không biết bác có bị thương ở đâu không?"

Trần Thiệu Nghĩa đứng cách ta chỉ một bàn chân, ta tuy cúi đầu nhưng vẫn có thể cảm thấy hơi thở mang theo mùi rượu của hắn. Khỉ thật, tiểu mỹ nhân này thường xuyên phải đi tuần ca đêm trong hoàng cung, tại sao hôm nay lại rảnh rang chạy ra ngoài uống rượu thế này? Trong lúc ta bối rối không biết nên làm sao thì lập tức có người chạy tới bá vai Trần Thiệu Nghĩa.

"Thằng ranh này mới đó mà đã chạy ra đây làm loạn, bác, nếu hắn có đụng bác bị thương thì nhất định phải bắt hắn trả phí thầy lang nhé. Bằng hữu này của bọn ta cứ say lên là làm loạn. Ta thay hắn xin lỗi bác ạ."

"Bỏ ra, anh đây không say, không tin tất cả các chú cùng lên một lượt đi. Anh chấp hết."

Trần Thiệu Nghĩa đẩy mạnh người vừa tới, lập tức phía sau lại có thêm một tốp người khác chạy tới kéo tay chân hắn.

"Đại ca ơi là đại ca, anh làm loạn còn chưa đủ hay sao? Chuyện này mà truyền đi, anh không ngại mấy trăm quân côn nhưng bọn em đây còn chưa ngứa da. Ngoan ngoãn vào đây, muốn uống bao nhiêu thì em hầu anh uống."

Thì ra là hắn say, lúc này ta mới thở phào ngẩng đâù nhìn nhóm năm sáu nam nhân mặc khôi giáp đang vây quanh Trần Thiệu Nghĩa. Ta chưa từng thấy hắn say tới như vậy nên không khỏi quan sát lâu thêm một lúc. Hắn gầy đi không ít, làn da vốn trắng trẻo giờ đã ngả màu bánh mật, râu ria cũng không buồn cạo, nhìn kiểu gì cũng không ra dáng người hoàng tộc. Trong lúc này, ta lại nghe bên cạnh có tiếng người tặc lưỡi.

"Đốc tướng quân lại say rồi. Cũng may lần này không đụng đổ sạp hàng nhà ai."

"Ừ, một năm nay nghe nói hắn gây ra không ít chuyện, từ tướng lĩnh cấm vệ quân giờ bị giáng chức trở thành tiểu tướng gác cổng thành còn không biết hối cải. Thật không thể hiểu nổi."

"Bà không biết gì hay sao? Nghe nói trong lòng hắn có chuyện bất mãn với ..."

"Với ai ..."

Người nọ vốn là một bác bán thịt xiên nướng, lão ta nói được một nửa liền sực nhớ ra điều gì đó nên im bặt khiến mấy người xung quanh tò mò quay sang gặng hỏi. Tính ngồi lê đôi mách của ta cũng nổi lên, ta liền lập tức nhập bọn với mấy người đó nghe chuyện.

"Người này tôi không dám nói, thôi bàn chuyện khác đi ..."

"Dào ôi, có phải là thiên hoàng lão tử đâu mà ông cứ úp úp mở mở thế, có gì thì nói đại đi." Bà bác bán nữ trang vỗ đùi đến đét giục, bác nọ liền trợn mắt giơ một ngón tay lên miệng nói nhỏ.

"Bà nói nhỏ cái miệng thôi ... muốn mất đầu cả đám hay sao?"

Nói rồi ông ta lén lút nhìn quanh rồi mới vẫy tay mấy người bọn ta tới gần thì thầm.

"Các vị biết Đốc tướng quân lai lịch thế nào không?"

Ta liền nhanh nhảu góp lời.

"Tôi biết, hắn là con nuôi của Hưng Nhượng vương."

Mấy người quay sang nhìn ta gật gù. Bác nọ liền tiếp lời.

"Đúng vậy, nghe nói Hưng Nhượng Vương nhận hắn làm con nuôi nhưng thật ra đã nhắm trước hắn trở thành con rể."

"Nhưng không phải cả hai người con gái của ngài ấy đều đã ..."

Bác vội vàng chặn lời người vừa nói bằng một ngón tay cái rồi nói tiếp.

"Đúng là như thế, sau khi vuột mất cả hai mối đó, nghe nói Đốc tướng quân thủ thân như ngọc mấy năm trời. Mãi cho tới khi Thượng tướng quân tìm được con gái thì mới rơi vào lưới tình lần nữa. Ai dè sính lễ chuẩn bị đã xong, đích thân Hưng Nhượng Vương còn ra mặt mang chim nhạn tới cửa vấn danh ..."

"Con gái của Thượng tướng quân chẳng phải là đệ nhị cung phi Tĩnh Huệ hay sao?"

Một người trong nhóm bọn ta lập tức che miệng thốt lên, sau đó mấy người xung quanh liền đồng loạt làm ra vẻ mặt "Thì ra là thế."

"Thảo nào mà lão không dám nói lớn. Nếu ta mà là nam nhân thì quả thật không nuốt nổi cái hận này."

Mấy người lập tức thởi dài lắc đầu, tuy nhiên ta vẫn không hiểu lắm liền hỏi lão.

"Nhưng ta vẫn không hiểu, chuyện này thì liên quan gì tới việc Đốc tướng quân bị giáng chức làm tiểu tướng gác cổng thành."

Bác nọ trợn mắt nhìn ta như thể không tin nổi, sau đó mới bá vai ta kéo lại gần thì thầm.

"Chú em có nhầm không? Thân là nam nhân mà ngày ngày phải nhìn nữ nhân của mình lấy lòng người khác thì ai mà chịu nổi. Nếu là ta thì dù không bị giáng chức ta cũng sẽ tìm cách đi khuất cho khỏi vướng mắt."

Thì ra là thế, đám người xung quanh tản đi rồi, ta biết mình cũng nên dời bước nhưng cơ thể lại không cử động nổi. Ta quyết định tìm một cái góc tường khuất ngồi xuống để quan sát diễn biến trong quán rượu. Trần Thiệu Nghĩa ngồi giữa rất đông anh em, mỗi người thay phiên nhau cùng uống với hắn. Có lẽ hắn đã rất say, một tay phải chống lên thanh kiếm thì mới không ngã gục, anh em của hắn cũng rất cẩn thận vẫn để ý xung quanh, thấy hắn chuẩn bị đứng lên làm càn thì liền kéo vai hắn ngồi xuống. Ở nơi ta ngồi không thể nghe rõ bọn hắn đang nói gì nhưng chỉ cần nhìn cách họ chăm sóc cho hắn thì ta cũng thấy yên lòng phần nào. Hắn vốn một thân một mình, trong phủ cũng chẳng có ai để ý chăm sóc, ít nhất thì khi ra ngoài còn có bằng hữu tốt để nương tựa.

.................

Ta ngồi đó quan sát Trần Thiệu Nghĩa một lúc lâu, trong lòng xốn sang suy nghĩ mông lung. Ta không biết lời bác bán thịt xiên ncó bao nhiều phần đúng, liệu hắn trở nên thế này hoàn toàn bởi vì ta, hay ta chỉ là giọt nước tràn ly khiến hắn hoàn toàn bất mãn với quan gia. Nhưng lời lão nói có một điểm đúng duy nhất, nếu ta là nam nhân ,ta sao có thể chịu nổi việc hết lần này tới lần khác bị người chủ nhân mình kính phục cướp đi nữ nhân trong lòng?

Ta muốn chạy tới chỗ Trần Thiệu Nghĩa, muốn tát cho hắn tỉnh rượu, muốn nói với hắn thiên hạ này rộng lớn như vậy, Trần Thuyên đâu có thiếu thuộc hạ trung thành, nếu hắn đã không thể một lòng phục vụ triều đình, tại sao không lùi một bước từ bỏ quân vụ để đi chu du bốn bể. Tuổi trẻ có bao nhiêu thời gian? Tại sao hắn cứ phải hành hạ bản thân như vậy? Nếu hắn chịu đi, ta sẽ đi cùng hắn, đi đâu cũng được, giống như lời hắn từng nói, sau này chúng ta có nhau, sẽ không ai phải cô đơn nữa.

Càng nhìn, trong lòng ta lại càng nảy lên một động lực thôi thúc ta tới bên cạnh Trần Thiệu Nghĩa, mong muốn ấy mạnh mẽ tới nỗi ta phải dùng hai bàn tay nắm chặt lấy đầu gối, đôi mắt lại không có cách nào rời khỏi hình bóng của hắn, lồng ngực thắt lại, cổ họng ân ẩn đau.

Bất chợt, một nhóm người khác đi vào tửu quán vây quanh Trần Thiệu Nghĩa, xốc lấy hai bên vai hắn. Thấy tình hình biến đổi, ta không tự chủ vội đứng thẳng dậy chạy về phía ấy. Ta cứ tưởng những người này tới tìm hắn gây chuyện, trong lòng không khỏi lo lắng nhớ tới lời bằng hữu của hắn vừa nói, nếu hắn lại làm loạn xảy ra ẩu đả, với tình trạng của hắn bây giờ làm sao chịu nổi mấy trăm quân côn.

Ta bước qua cửa lớn của tửu quán mới nhận ra những người kia dường như không phải tới để đánh nhau, họ dìu hai bên vai của Trần Thiệu Nghĩa đỡ hắn quy củ đứng một bên, ở chính giữa nhóm người có một phụ nhân che mặt đang đối thoại cùng nhóm bằng hữu của hắn.

"Dạo này sức khỏe của chàng ấy không tốt, ban ngày phải canh cổng thành, tối đến lại say khướt thế này, chẳng mấy bữa mà ngã bệnh. Ta thay mặt phụ vương xin phép các vị đưa chàng ấy về phủ. Sau này nếu chàng ấy lại muốn uống rượu, mong các vị giúp ta khuyên nhủ chàng ấy."

Nhóm bằng hữu của Trần Thiệu Nghĩa nhìn nữ nhân này lộ rõ vẻ khó xử, dường như họ muốn giữ hắn lại nhưng lại ngại thân phận người vừa tới nên không thể manh động. Một người liền tiến lên khoanh tay nói.

"Phu nhân dạy dỗ rất phải, chúng thần tuy là anh em của Đốc tướng quân nhưng lại không thể khuyên nhủ anh ấy quả thật cảm thấy hổ thẹn trong lòng."

"Ta chỉ là thay mặt truyền lời nhờ vả của phụ vương, không phải là có ý trách phạt, các vị không cần khách sáo như vậy. Đã không còn sớm, ta xin phép đưa chàng ấy trở về trước."

Nữ nhân kia nói dứt lời liền lệnh người hầu mang người đặt lên võng rời đi. Tuy nhiên, cũng khổ cho mấy người người hầu, Trần Thiệu Nghĩa tuy say nhưng sức lực không hề giảm, hắn không muốn nằm lên võng, vì thế liền vùng vậy.

"Các ngươi là ai, đưa ta đi đâu? Ta còn chưa uống xong."

"Tướng quân, là vương gia dặn bọn tiểu nhân tới đón tướng quân trở về." Hai người hầu vội vàng chạy lên giữ lấy Trần Thiệu Nghĩa, hai người này rõ ràng là người tập võ, khí lực vô cùng lớn, chỉ sau vài cái chớp mắt đã khống chế được hai tay của Trần Thiệu Nghĩa. Lúc này, nữ nhân vẫn đứng im lặng quan sát bên cạnh mới tiến lên nhẹ giọng nói.

"Anh, phụ vương biết sức khỏe của anh không tốt nên dặn em tới đón anh trở về."

Nghe được giọng nói của nàng ta, Trần Thiệu Nghĩa sững lại, hắn nheo nheo đôi mắt nhìn khuôn mặt sau tấm màn che rồi lè nhè nói.

"Người ngay thẳng không cần che giấu bản thân, ngươi là ai mà dám gọi ta là anh."

Ta hơi giật mình, câu này ta chỉ nói một lần, hắn lại còn nhớ tới bây giờ. Nữ nhân đứng trước mắt Trần Thiệu Nghĩa tuy mang khăn che mặt nhưng vẫn lộ rõ vẻ lúng túng lấy ra một tấm lệnh bài.

"Anh đừng làm khó em, đây là lệnh bài của cha, anh mau theo em hồi phủ."

Trần Thiệu Nghĩa nheo mắt nhìn tấm lệnh bài, sau đó toàn thân đang căng cứng liền thả lỏng lộ vẻ chán chường, hắn quay lại nhìn đám anh em lố nhố phía sau nói.

"Các anh em, ta đi về chịu phạt đây. Nếu ngày mai còn sống sẽ tới tìm mọi người uống tiếp."

Nói rồi Trần Thiệu Nghĩa cúi đầu, trong một khoảnh khắc, đôi mắt say tới mờ mịt của hắn lướt qua khuôn mặt của ta. Trái tim tròng lồng ngực ta không khỏi nảy lên một cái. Tình cảm chôn dấu bấy lâu lại ùa về, ta hốt hoảng nhận ra ta có thể từ bỏ Trần Thuyên nhưng thật sự vẫn không bỏ được tình cảm với hắn.

Suy nghĩ này khiến ta vô cùng sợ hãi, vội vàng lùi lại vài bước hòa vào đám đông xung quanh, ngay lập tức, lời bàn tán liền vang lên quanh tai.

"Người này là ai mà có thể khiến Đốc tướng quân ngoan ngoãn nghe lời như vậy?" Một vị trung niên nói, ông ta có làn da bánh mật, ngữ điệu nói rõ ràng không phải là người kinh thành.

"Ông không nghe hay sao? Nàng ta gọi hắn là anh, rõ ràng là con gái của Hưng Nhượng Vương." Người nào đó trả lời.

"Nhưng con gái của Hưng Nhượng vương không phải là vị kia đứng đầu hậu cung hay sao?" Một vị phụ nhân tham gia câu chuyện.

"Các bà quên à, trước khi quan gia đăng cơ, ở Đông Cung từng có một vị phu nhân khác."

"Tôi mới tới kinh thành mấy năm nay. Chuyện là thế nào vậy?" Vị trung niên có làn da bánh mật liền gãi đầu hỏi.

"Khó trách, ngày trước, khi quan gia đăng cơ liền phế đi vị phu nhân ở Đông Cung, lập vị kia làm chủ hậu cung."

"Tại sao?"

"Chuyện hoàng thất ai dám bàn tán, nghe nói ngày ở Đông cung cũng không có chuyện gì ầm ỹ xảy ra, không ai biết vì lý do gì quan gia lại bỏ chị lập em như vậy." Mấy bác gái lắc đầu tặc lưỡi.

"Nghe nói quan gia yêu người đẹp, nàng ta che mặt thế kia lẽ nào là bởi vì nàng ta xấu xí nên mới bị phế." Ai đó lắm chuyện châu đầu vào hỏi.

"Ấy bà nói nhỏ tiếng thôi không là chết cả nhà đấy. Nàng ta ít nhiều cũng từng là nữ nhân của quan gia, ra ngoài phải che mặt là quy chế của hoàng thất thôi. Nghe nói trước khi nhập Đông Cung, nàng ta cũng từng là một trong những mỹ nhân đứng đầu kinh thành đấy."

"Thật là đáng tiếc, mỹ nhân như vậy mà bắt nàng ta thủ thân không phải phí hoài hay sao? quan gia không muốn thì cũng có thể gả nàng ta cho người khác cơ mà?" Người nọ vừa hỏi liền thở dài ngao ngán.

Bản thân ta ở bên cạnh cũng thở dài. Nhớ lại chuyện năm đó, ta cũng từng bóng gió hỏi Trần Thuyên, nhưng lần nào cũng vậy, hắn không những không trả lời ta mà còn lạnh lùng đuổi ta đi. Kỳ lạ ở chỗ, thông thường, những loại tin tức thế này ít nhiều cũng sẽ có một vài manh mối nhỏ lẻ, ví dụ như những nô tài làm việc vặt vãnh không ai để ý, hay trăm ngàn thư tín lộ liễu và bí mật ngày ngày ra vào hoàng cung. Nếu đơn giản Văn Đức phu nhân bị bỏ vì vẻ ngoài xấu xí, hay thậm chí là chuyện đấu đá chốn hậu viện thì chắc chắn đã truyền thành giai thoại trong dân gian, thế nhưng, đã sáu năm qua đi lại tuyệt nhiên vẫn không có một loại thông tin nào.

Thật giống như cái chết của mẹ, dù ta cố gắng thế nào cũng không thể tìm ra nổi một tiếng eo xèo trên mặt nước.

Đột nhiên, trong lòng ta nảy ra một ý nghĩ điên rồ, những loại chuyện lớn như thế này không phải bất kỳ ai cũng có thể che giấu. Nhưng nếu là Trần Thuyên thì lại khác, hắn là nhà vua, trong tay còn nắm cả một mạng lưới nhân lực hùng hậu của Hưng Đạo Vương, một khi lão cáo già đã ra tay, loại chuyện nào mà không thể che giấu. Trước đây, Trần Thuyên nói mẹ vì che chở cho hắn mà chết dưới kiếm của thích khách, nhưng thích khách do ai cử tới, hành thích hắn trong thời điểm nào, tại sao mẹ lại có mặt ở đó thì hắn lại chưa bao giờ nói thẳng. Ngày đó không phải ta không nghi ngờ, nhưng người ta cử đi cũng thông báo chính xác cùng một tin tức nên ta liền tin tưởng không tiếp tục truy cứu.

Bây giờ nghĩ lại, Trần Thuyên đã có thể mua chuộc Thanh Liên thì sao không thể mua chuộc người của Bách Nguyệt hội. Nhìn nhận cho rõ ràng thì ta chưa bao giờ là chủ nhân của những ám vệ kia, họ tuy làm việc ta giao phó nhưng chủ nhân thật sự của họ vẫn là Hưng Đạo Đại vương và nhà vua . Trước đây ta lại trung thành với hai người bọn họ vô điều kiện, chẳng phải quá dễ dàng nếu bọn họ muốn che giấu điều gì đó hay sao?

Ta không biết suy nghĩ lúc này chỉ là một nghi ngờ nhất thời hay đó chính là sự thật, nhưng toàn bộ cơ thể liền trở nên lạnh giá. Dù loại sự thật này là gì, rõ ràng việc phế bỏ Văn Đức phu nhân và cái chết của mẹ có ảnh hưởng tới an nguy của một hoặc nhiều nhân vật quan trọng nào đó, chính vì vậy Trần Thuyên mới phải dụng tâm che giấu như vậy. 

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net