Q2. Chương 84 - Văn Đức phu nhân cũng là một kỳ nữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta mải chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, khi định thần đã thấy đám đông xung quanh dần giải tán, tửu quán lại trở nên nhộn nhịp. Đoàn người của Văn Đức phu nhân và Trần Thiệu Nghĩa đã đi khuát bóng. Ta biết lúc này mình nên trở về, việc Linh thị lộ diện ở khu vực ba mươi sáu phố phường có thể đã gây nên động tĩnh lớn, ta không thể để bản thân lâm vào nguy hiểm hơn nữa. Nếu bị bắt lại, ta có thể không chết nhưng toàn bộ người liên quan đều sẽ không thể tránh khỏi cơn thịnh nộ của Trần Thuyên.

Lý trí rõ ràng là vậy nhưng đôi chân của ta lại không tự chủ bước về phía mà Văn Đức phu nhân rời đi. Ta không biết vì ta muốn nhìn thấy Trần Thiệu Nghĩa hay là ta chỉ muốn tiến gần một chút với sự thật. Đốc tướng phủ của Trần Thiệu Nghĩa và Hưng Nhượng vương phủ nằm trên cùng một đoạn đường, ta nhanh chân bước về phía ấy, quả nhiên, không lâu sau liền thấy đoàn người quen thuộc, họ đang dừng lại ở một góc đường. Trên võng không có người, bóng dáng của Văn Đức phu nhân cũng không thấy, đám người hầu đứng yên lặng nhìn về một phía. Ta đi lùi vào góc khuất của tường nhìn về nơi đám người hầu đang hướng tới thì thấy một ngõ nhỏ, trong ngõ có vài ngôi nhà đóng kín cửa và lờ mờ hai bóng người.

Trong lòng ta thôi thúc muốn xem hai người đó đang làm gì nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy bấy kỳ ai mang theo đèn lồng đi về phía ấy, cực chẳng đã, ta mua vội hai cái bánh nếp mặn, hai tay bóc bánh rồi đi về phía ấy. Khi đi qua đám người hầu, ta giả vờ tập trung ăn không để ý đến họ rồi bước vào ngõ nhỏ, những người hầu kia dường như nghĩ ta là người sống trong ngõ này nên không buồn lên tiếng.

Ta bước đi chậm rãi, vừa đi vừa tập trung ăn, trong miệng cố tình phát ra tiếng nhóp nhép thô tục, đi vài bước mới thấy hai dáng người một đứng, một ngồi. Nữ nhân đứng đó chắc hẳn là Văn Đức phu nhân, nàng ta đứng cách Trần Thiệu Nghĩa một đoạn vài bước chân im lặng không lên tiếng. Nghe ta bước đến, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi xuống xem người đang ngồi xổm dưới đất. Trần Thiệu Nghĩa một tay chống tường, đầu cúi xuống nôn ọe tới trời long đất lở. Đợi hắn nôn xong, Văn Đức phu nhân mới tiến lên vỗ lưng hắn.

"Anh xem, anh uống đến người không ra người, ngợm không ra ngợm. Anh tự hành hạ bản thân mình như thế này là để cho ai xem?" Văn Đức phu nhân làu bàu. Trần Thiệu Nghĩa lại không hề cảm kích mà đẩy mạnh nàng ta.

"Tránh ra, ta không cần các người giả nhân giả nghĩa." Hắn hét lớn. Ta bước thêm vài bước đã tới cuối ngõ, nên vội vàng nấp vào góc rẽ, ép chặt người để lắng nghe.

"Anh say rồi, em không để bụng lời anh nói. Anh theo em về vương phủ rồi muốn mắng hay muốn chửi tùy anh." Văn Đức phu nhân dường như bị Trần Thiệu Nghĩa làm tổn thương, lời nói ra có tiếng nghẹn ngào.

"Ta không đi đâu hết, vương phủ cái gì? Cút." Đây là lần đầu tiên ta chứng kiến Trần Thiệu Nghĩa say tới mất lý trí như vậy, thì ra một nam nhân ôn nhuận khi bị dồn tới đường cùng cũng biết tức giận mắng người.

"Em không đi, em không để anh làm loạn, anh đã ốm thành ra thế này, nếu lại để bị phạt nữa thì làm sao sống nổi." Văn Đức phu nhân dường như đã bật khóc, ta nghe rõ tiếng nàng ta uất nghẹn.

"Ha, ngươi là đang lo lắng cho ta hay lo lắng cho mặt mũi vương phủ. Ta chỉ là một đứa con nuôi, dù sống hay chết cũng chẳng thể làm thay đổi được gì. Không nhọc công phu nhân quan tâm." Ta ghé mắt khỏi góc tối, thấy Trần Thiệu Nghĩa đã ngồi phịch sang góc tường đối diện hướng mắt về phía Văn Đức phu nhân. Nàng ta lùi lại một bước, dùng tay áo lau loạn nước mắt trên mặt rồi lại tiến lên nắm lấy cánh tay hắn.

"Em nói rồi, bây giờ anh trở về với em, ngày mai anh tỉnh rượu rồi nói tiếp."

Văn Đức phu nhân là nữ tử hoàng tộc nhưng dường như không biết võ công, thể lực rất yếu ớt. Nàng ta làm sao cũng không kéo Trần Thiệu Nghĩa đứng dậy được, thậm chí, hắn chỉ đẩy nhẹ một cái đã thành công khiến nàng ta loạng choạng lùi ra sau.

"Cút, về nói với cha ngươi coi như đứa con nuôi này đã chết rồi. Ta đây tài hèn sức mọn, không dám bêu xấu danh tiếng của Hưng Nhượng Vương."

Văn Đức phu nhân bị Trần Thiệu Nghĩa đẩy ra hai lần, lúc này không dám tiến tới nữa nên chỉ đành ngồi xổm xuống bên cạnh hắn gục mặt khóc.

"Em xin anh, anh đừng tiếp tục chống đối nữa, anh không phải không biết hậu quả của việc phản bội lại quan gia là như thế nào. Anh không lo cho bản thân mình nhưng cha mẹ của anh chỉ có mình anh, lẽ nào anh nhẫn tâm để gia đình tuyệt tử tuyệt tôn, mồ xanh lạnh lẽo không ai hương khói hay sao?"

Lời Văn Đức phu nhân khóc vô cùng thống thiết, Trần Thiệu Nghĩa liền trở nên trầm mặc. Hắn không gắt gỏng, chỉ gác tay trên đầu gối ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao.

"Nhưng Văn Đức, anh thật sự vô cùng mệt mỏi."

Nhìn thấy Trần Thiệu Nghĩa như vậy, lòng ta nhói lên đau đớn. Một người như hắn có lẽ chỉ thích hợp tung hoành tự do trên giang hồ hoặc xả thân nơi chiến trường chứ không nên chôn vùi tuổi trẻ của mình trong những đấu đá lừa lọc ở kinh thành này. Ta không biết Văn Đức phu nhân có cùng suy nghĩ với mình hay không nhưng ta thấy nàng ta ngồi xuống bên cạnh Trần Thiệu Nghĩa, dè dặt đặt một tay lên cánh tay hắn.

"Em biết, hơn ai hết, em hiểu cảm giác bị vứt bỏ mệt mỏi nhường nào nhưng ít ra anh may mắn hơn em . Anh còn có cơ hội thay đổi. Anh hãy mạnh mẽ lên, đừng tiếp tục ngược đãi bản thân mình nữa."

Trần Thiệu Nghĩa ngước nhìn Văn Đức phu nhân, trong bóng tối chạng vạng của con ngõ hẹp, ta không nhìn rõ thần sắc trên gương mặt họ, ta chỉ thấy bàn tay Trần Thiệu Nghĩa nâng lên, dường như muốn vỗ về nàng ta nhưng dừng lại ở lưng chừng. Hắn lần nữa vắt tay lên trán rồi ngẩng đầu nhìn ánh trăng lạnh nhạt nói.

"Cảm ơi em và cha nuôi đã lo lắng. Anh tỉnh rượu rồi, sẽ không gây chuyện nữa đâu. Không còn sớm nữa, em trở về Vương phủ đi thôi."

"Vậy còn anh?" Văn Đức phu nhân lo lắng hỏi.

"Anh vẫn còn cảm thấy cồn cào trong ruột, anh ở lại đây nghỉ ngơi một chút rồi sẽ trở về, em báo cha nuôi không cần lo lắng. Ngày mai anh sẽ tới tận nơi nhận tội với người."

Văn Đức phu nhân thoáng chần chừ, nhưng dường như nàng ta nhận ra được Trần Thiệu Nghĩa sẽ không dễ dàng đi theo mình nên liền dứt khoát đứng dậy.

"Được rồi, anh nhớ về nhà nghỉ sớm, ngày mai em đợi anh ở vương phủ."

Nói rồi nàng ta dùng tay áo gạt sạch nước mắt trên mặt, đứng thẳng người rồi quay đi. Bỗng nhiên ta thật sự cảm thấy hiếu kỳ, một người con gái như vậy đã làm gì khiến Trần Thuyên phải bỏ nàng ta?

.................

Ủng hộ tác giả bằng cách follow và like fanpage: https://www.facebook.com/Mypumpkingarden


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net