Q2. Chương 86 - Chưa tới thời khắc cuối cùng thì không được phép bỏ cuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng quát của Trần Thiệu Nghĩa khiến ta hốt hoảng nhìn quanh mới nhận ra từ phía đầu ngõ và ngay cả phía cuối ngõ đang có rất nhiều người áo đen xuất hiện, chúng ta hoàn toàn bị bao vây trong ngõ nhỏ này. Từ phía đầu ngõ một thân ảnh quen thuộc tiến về phía bọn ta khoanh tay cười nói.

"Cung phi nghịch ngợm xuất cung đã lâu khiến quan gia vô cùng thương nhớ. Bệ hạ lệnh cho nô tài tới đón cung phi hồi cung."

Ta lập tức rùng mình, trong lòng không khỏi tự trách bản thân hành động quá sức khinh xuất. Thì ra, ngay từ khi còn ở trong quá rượu kia, ta theo dõi Trần Thiệu Nghĩa thì Hồ Phúc cũng đã để ý theo dõi ta. Hắn giả bộ bỏ đi dễ dàng là để tạo cơ hội xác định chắc chắn thân phận của ta để vây bắt. Ta dày công lẩn trốn một năm nay, lúc này không thể dễ dàng bị bắt lại như thế này, nhưng nhìn tình cảnh của mình, khi đi tới đây không hề để lại một dấu hiệu nào cho Trần Khánh Toàn, trừ phi hắn có tài thông thiên thì mới có thể biết ta đang lâm nguy mà tới cứu. Trong người ta không phải không có một, hai loại mê dược phòng thân, tuy nhiên người nơi này không phải tướng quân thì cũng là cao thủ đại nội, một vài mánh khóe nhỏ của ta chẳng thể làm khó bất kỳ ai. Đầu óc ta lập tức trở nên đặc quánh, không tài nào nghĩ ra cách để chạy trốn.

"Mạt tướng không hiểu lời công công vừa nói, người này chỉ là một người bạn của mạt tướng, lâu ngày không gặp. Không phải là cung phi nào cả."

Trần Thiệu Nghĩa che phía trước mặt ta, tay hắn vẫn nắm chặt cổ tay của ta không buông. Qua bờ vai hắn ta có thể thấy được Hồ Phúc nhếch miệng cười.

"Người này là ai? Cả tướng quân và nô tài đều biết rõ, thân phận của cung phi vô cùng cao quý, không phải người bình thường nào cũng có thể mạo phạm. Mong tướng quân hiểu rõ, giao cung phi cho nô tài. Nô tài xin hứa sẽ bẩm báo quan gia trọng thưởng ngài vì đã có công hộ giá cung phi hồi cung."

Bàn tay Trần Thiệu Nghĩa nắm chặt lại lộ rõ vẻ khẩn trương, tuy nhiên giọng nói của hắn phát ra vẫn vô cùng bình tĩnh.

"Mạt tướng vẫn nghe nói mấy năm nay hậu cung yên ả không hề có chuyện đại sự xảy ra, dám hỏi công công đang tìm vị cung phi nào? Người phía sau mạt tướng nhìn đi nhìn lại chỉ là một người đàn ông giang hồ, không phải là cung phi nào cả."

Hồ Phúc dường như không có kiên nhẫn cùng Trần Thiệu Nghĩa tán dóc, hắn ngoắc tay lệnh cho thuộc hạ xung quanh khép chặt vòng vây. Hắn cũng tiến tới gần bọn ta.

"Nô tài đã nói rõ với tướng quân rồi, đây là lệnh tuyệt mật, không phải là chuyện mà nô tài hay tướng quân có thể bàn tán. Người này là ai, chỉ cần tra xét là rõ ràng, nếu hắn quả thật chỉ là một người giang hồ, nô tài cũng không có lý do gì mà bắt giữ hắn. Tình thế cấp bách, nô tài đành phải bắt trước, xét sau. Nếu tướng quân có điểm gì bất mãn, xin cứ thoải mái tìm quan gia đối chất. Lên!!"

Trần Thiệu Nghĩa bị Hồ Phúc và những cao thủ đại nội kia dồn ép phải lùi về phía sau, chính vì thế chẳng mấy chốc lưng ta đã ép chặt lên mặt tường, toàn thân giá lạnh. Những cao thủ đại nội kia ban đầu còn e dè thân phận của Trần Thiệu Nghĩa không dám manh động, nhưng khi Hồ Phúc vừa dứt lời, họ liền trực tiếp rút kiếm khỏi vỏ hướng về phía Trần Thiệu Nghĩa. Ta nghĩ họ biết rõ, đây là lệnh của nhà vua, dù người đứng ở đây có là vương gia đi chăng nữa thì họ hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu. Toàn thân ta run nhẹ, muốn mở lời đuổi Trần Thiệu Nghĩa đi, đừng vì ta mà bị thương nữa nhưng hắn lại vẫn nắm chặt tay ta như cũ, tay còn lại nắm chặt chuôi kiếm, toàn thân căng cứng đầy vẻ phòng bị. Bỗng nhiêu ta hiểu ý hắn không muốn ta mở miệng, chỉ cần ta mở miệng, Hồ Phúc sẽ càng chắc chắn thân phận của ta.

"Tướng quân đây là cố tình chống đối khẩu dụ của quan gia hay sao? Nô tài đã nói rõ, người này nô tài nhất định phải mang đi, nếu hắn thật sự không phải là người nô tài đang tìm kiếm thì sẽ lập tức thả người."

"Người này từng có ơn với mạt tướng, mạt tướng đã không đón tiếp hắn đường hoàng thì làm sao lại để hắn chịu cảnh bị bắt giữ. Xin công công thứ tội, người này mạt tướng nhất định phải mang đi, nếu công công còn nghi ngờ, ngày mai có thể tới tận tệ xá tìm người đối chứng."

Trần Thiệu Nghĩa nói xong, không khí giương cung bạt kiến xung quanh càng trở nên nặng nề, ta nghe rõ tiếng hít thở chậm rãi của Hồ Phúc, trong ánh trăng nhàn nhạt, nhìn hắn như con thú săn mồi đang chờ đợi thời cơ tấn công. Quả nhiên, không nhanh không chậm, hắn bất ngờ giơ hai ngón tay hô lớn.

"Tất cả lên, đừng làm tổn thương cung phi."

Từ xung quanh chúng ta, mười mấy thanh kiếm sáng lòa liền nhất loạt vung tới, Trần Thiệu Nghĩa cũng lập tức chống đỡ, chúng ta đang bị bao vây đứng ép vào tường, dù đây không phải vị trí tốt để chạy trốn nhưng lại dễ phòng thủ, ít ra không có ai có thể tấn công hắn từ phía sau lưng. Tuy nhiên, dù Trần Thiệu Nghĩa là dũng tướng trên chiến trường nhưng cũng không thể một mình địch lại mười mấy cao thủ đại nội, nhất là khi hắn vừa mới uống say không lâu, chân tay không còn linh hoạt.

Đao quang kiếm ảnh trước mắt kêu lên vun vút, ta không thể nhìn rõ ai đang tấn công, ai đang phòng thủ, chỉ biết rằng sau vài khắc ta đã nghe tiếng hít thở của Trần Thiệu Nghĩa không ổn định, còn chưa kịp hốt hoảng thì liền bị vài giọt chất lỏng bắn lên mặt. Trong một khoảnh khắc không gian quanh ta đã đầy mùi máu tanh.

Ta không biết nên làm gì lúc này, nhưng ta chắc chắn một điều, nếu cứ tiếp tục thế này ta không những không thoát được mà còn làm liên lụy tới Trần Thiệu Nghĩa. Ta đã nợ hắn quá nhiều, không thể tiếp tục để hắn bị thương vô ích. Nhìn bóng lưng đang chật vật chống đỡ trước mặt, ta đột nhiên nhớ tới Văn Đức phu nhân, nữ nhân của nhà vua dù có bị vứt bỏ cũng không thể để người ngoài tùy ý nhìn thấy dung nhan, vậy thì ....

...........................

Trước đây ta vì Trần Thuyên đã từng không quản thân con gái trèo đèo lội suối, đao quang kiếm ảnh cũng đã từng trải qua, lúc này vì tự do của bản thân, quả thực cái gì ta cũng có thể làm. Hai tay ta nhanh chóng giơ lên hô lớn.

"Tất cả dừng lại."

Quả nhiên ta vừa hô lên, người xung quanh liền giật mình hạ kiếm, Trần Thiệu Nghĩa lo lắng quay lại nhìn ta, cánh tay trái của hắn ép chặt lên bắp tay phải, rõ ràng chỗ ấy hẳn đã bị thương không nhẹ. Ta áy náy nói.

"Đốc tướng quân xin dừng tay, trước đây dù tại hạ đã giúp gì cho tướng quân thì cũng chỉ là vô tình tiện tay, tướng quân không cần để tâm như vậy. Nếu như công công đã phung chỉ hành sự, tại hạ cũng không dám ngăn cản. Thôi thì nếu công công muốn tra xét thì cứ tra tại đây. Nếu ta đúng là người ngài đang tìm kiếm thì ta tình nguyện đi theo ngài, nếu không phải người ngài đang tìm kiếm thì mong ngài để cho ta đi."

Hồ Phúc đang đứng ngược với ánh trăng nên ta không thể nhìn thấy sắc mặt hắn, nhưng ta có thể đoán được trong lòng hắn đang vừa mừng vừa lo sợ. Hắn lệnh cho thuộc hạ lùi lại tạo thành vòng vây xung quang rồi mới nói.

"Quả nhiên là cung phi, mời cung phi theo nô tài hồi cung gặp nhà vua ."

Nhìn hắn gấp rút như vậy, ta có thể hiểu rõ thời gian qua hắn bị Trần Thuyên hành hạ không ít, cũng tội nghiệp hắn, một thân võ nghệ cộng với đầu óc thông minh như vậy lại không được trọng dụng vào việc lớn lao mà lại phải đi tìm một nữ nhân như ta. Nhưng biết làm sao được, ta và hắn chưa bao giờ là người cùng thuyền, ta không có lý do gì để giúp hắn sống tốt. Ta mỉm cười nói.

"Tại hạ thừa nhận tại hạ có quen biết Đốc tướng quân, nhưng quả thật tại hạ không hiểu công công đang nói gì. Vì thân phận đặc thù nên tại hạ mới phải dùng dáng vẻ này đi ra ngoài, nhưng tại hạ chắc chắn không phải là người mà công công tìm kiếm. Đêm nay trời trong trăng sáng, nơi này lại vắng vẻ, quả nhiên là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nếu công công còn hoàn nghi, chúng ta cứ kiểm tra ngay tại đây cũng được."

"Chuyện này ..." Quả nhiên Hồ Phúc không lường trước được hành động của ta, hắn chỉ thốt ra được hai chữ rồi cứng người không thể phản ứng lại.

Làm người kinh doanh lão luyện tốt ở chỗ đó, chỉ cần một phản ứng nhỏ của người trước mặt, ngươi có thể đọc ngay được hắn đang cảm thấy ra sao. Nếu người trước mặt ta là thương nhân lão luyện như Trần Khánh Toàn, hoặc là kẻ giỏi đọc tâm cơ như Hồ Lộc, bọn hắn sẽ lập tức mỉm cười thuận nước đẩy thuyền để ta tự làm lộ chân tướng. Nhưng Hồ Phúc này là loại nô tài quen dùng cách bợ đỡ để tiến thân, thứ hắn sợ nhất không phải là không hoàn thành nhiệm vụ mà là làm phật lòng chủ nhân.

Nhân lúc hắn vẫn còn do dự lo sợ, ta không để cho hắn có cơ hội suy nghĩ, lập tức bắt đầu cởi y phục trên người. Bây giờ là tiết tháng tư, trời chưa hoàn toàn ấm, trước khi ra ngoài ta khoác mấy tầng áo, lớp độn ngụy trang lại dán sát cơ thể phía dưới áo lót, ta chẳng ngại gì mà chơi đùa cùng hắn.

Hồ Phúc đương nhiên không phải loại người dễ dàng để lộ sợ hãi, hắn rõ ràng muốn đánh cược xem là mặt ta dày hay lòng hắn cứng. Ta cởi xong áo khoác ngoài cùng thắt lưng, hắn vẫn kiên nhẫn đứng nhìn nhưng Trần Thiệu Nghĩa đã cuống lên.

"Ngươi không cần phải làm như vậy."

Ta cố gắng lảng tránh ánh mắt của Trần Thiệu Nghĩa, chỉ mỉm cười tiếp tục cởi áo nói.

"Đốc tướng quân không cần lo lắng, tại hạ trước nay là người quang minh chính đại, thân là nam nhân, mùa hè cũng cởi trần không ít, để cho công công kiểm tra một chút cũng không có vấn đề gì, cùng lắm là cảm lạnh một ngày là khỏi thôi."

Ta cởi đến lớp áo thứ ba, bên dưới đã là áo lót thì người xung quanh lập tức trở nên do dự, ta thấy bọn hắn quay sang nhìn nhau vì thế động tác hơi chậm hơn một chút, giả vờ thản nhiên hỏi.

"Để các vị cứ đứng đó nhìn thì cũng nhàm chán, tại hạ có một câu hỏi vẫn luôn thắc mắc cả buổi tối nay, không biết có thể hỏi công công và Đốc tướng quân hay không?"

"Mời nói." Hồ Phúc rõ ràng đã bị hành động của ta lay động, hắn không còn gọi ta là cung phi nữa.

"Chẳng là tối nay khi tình cờ gặp Đốc tướng trên đường, tại hạ ở lại quán rượu để quan sát ngài ấy thì lại thấy Văn Đức phu nhân đi tới. Tại hạ chưa từng nghe nói diện mạo của phu nhân có vấn đề gì, không biết tại sao phu nhân lại phải che mặt ra ngoài."

Ta vừa hỏi xong, áo chưa rời khỏi vai thì đã thấy người xung quanh giật mình, Trần Thiệu Nghĩa dường như cũng nhận ra ý định của ta nên lập tức trả lời.

"Phu nhân dù không còn ở lại trong cung nhưng vẫn là nữ nhân của quan gia, không có sự cho phép của quan gia, không một ai được phép nhìn tới dung nhan của nàng ấy. Nếu như có người nhìn thấy dung nhan của nàng ấy, dù là lỗi của ai cũng là tội khi quân phạm thượng."

Những cao thủ đại nội xung quanh liền lập tức nhìn nhau, bọn hắn không dám buông kiếm, không dám lùi lại nhưng cũng không dám nhìn thẳng vào ta nữa, còn Hồ Phúc cũng không hề vững vàng như trước. Ta thoải mái cởi lớp áo ngoài cuối cùng, tới lúc chỉ còn áo lót bên trong liền che miệng ra vẻ giật mình.

"Ấy quên, ta mải cởi áo nên quên mất chưa cởi quần, công công đừng để bụng nhé, cùng là nam nhân với nhau cả, có gì mà ngại."

Hồ Phúc rõ ràng lại càng lo sợ, có Trần Thiệu Nghĩa ở đây, hắn còn lâu mới có thể đánh ngất ta mang đi. Hắn có thể không ngại tiền trảm hậu tấu giết chết Trần Thiệu Nghĩa nhưng cũng thừa biết chỉ cần để cho ta có cơ hội, ta sẵn sàng cá chết lưới rách ở đây. Tình cảm của Trần Thuyên với ta không nặng cũng không nhẹ nhưng rõ ràng là có thương tiếc và bao che. Lần trước, Hồ Phúc lấy việc công trả thù riêng, dùng trượng hình với ta hơi mạnh một chút mà đã bị phạt ngâm nước lạnh một đêm. Bây giờ, nếu để Trần Thuyên biết được ta bị hắn đả thương, cái mạng của hắn có thể mất luôn không chừng. Thậm chí, chỉ cần nhìn qua cách Văn Đức phu nhân che mặt ra ngoài cũng đủ thấy Trần Thuyên để ý mặt mũi thế nào, nếu việc Hồ Phúc vì mong muốn bắt người mà để mười mấy nam nhân ở đây nhìn thấy cơ thể của ta. Ta không ngại thanh danh bị hủy hoại nhưng bọn hắn sẽ ngại cái đầu trên cổ không còn. Dù bắt ta về là công lớn thì không những không được trọng thưởng mà còn mất ngay cái mạng. Không cần phải là thương nhân, chỉ cần là người có đầu óc cũng biết không nên làm loại chuyện tiền mất tật mang này.

Trần Thiệu Nghĩa đứng bên cạnh toàn thân căng cứng, ta tuy cảm nhận rõ hắn tức giận nhưng vẫn chậm rãi cới nút thắt dây quần, trong lòng lại bội phục bản thân thông minh tuyệt đỉnh. Ta muốn ép Hồ Phúc phải thỏa hiệp. Nút thắt tháo xong, cạp quần liền tụt xuống đến giữa đùi, bên trong chỉ còn quần lót mỏng, cao thủ đại nội xung quanh liền run rẩy vội vàng quay đầu đi nơi khác, kiếm trên tay cũng hạ dần xuống. Toàn thân Hồ Phúc tuy đã căng cứng nhưng cái miệng vẫn cứng rắn nói.

"Cung phi là thân nữ tử, lẽ nào không nên giữ lại cho bản thân một chút thanh danh? Nếu cung phi không muốn quay về vì lo sợ quan gia truy cứu tội tự ý rời khỏi hoàng cung thì nô tài có thể đảm bảo bệ hạ không hề có dụng ý ấy. Bệ hạ hiểu rõ cung phi bản tính tinh nghịch, không thích bó buộc nên mới bỏ ra ngoài chơi, chỉ cần người quay về, quan gia sẽ xóa bỏ hết hiềm khích trước đây, thậm chí sẽ sắc phong người làm đệ nhất cung phi, hưởng đãi ngộ ngang hàng Huy Tư hoàng phi."

Trái tim trong lồng ngực ta thắt lại, Trần Thuyên quả nhiên là loại nam nhân thích chinh phục. Quanh hắn có bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, mềm mại ôn nhu như nước thì hắn không yêu thích, ngay cả trước đây ta bán mạng bôn ba vì hắn cũng chẳng được hắn cảm kích. Bây giờ đây ta lùi bước quay lưng thì hắn lại quyết truy đuổi không buông. Ta biết bậc đế vương yêu nhất cảm giác thắng lợi nhưng ta lại mệt rồi, dù ta trở lại thì có thể giữ chân hắn được bao lâu? Chẳng mấy chốc hắn sẽ tìm được mục tiêu mới, sẽ lập tức quên ta đi. Đến lúc ấy, hắn đã có thể nâng ta lên làm đệ nhất cung phi thì cũng có thể hạ ta xuống làm nô tỳ chỉ bằng một ý chỉ. Loại giao dịch đòi hỏi đầu tư nhiều, lợi nhuận thấp mà rủi ro cao này ta đâu có ngu mà đâm đầu vào, hai chân ta vẫn hơi chùng để giữ cạp quần ở ngang đùi lập tức quyết đoán đứng thẳng, cạp quần rơi tuột xuống đất để lộ hai bắp chân trần.

Chứng kiến cảnh đó, đến Hồ Phúc cũng không còn cứng rắn nổi nữa, hắn vội vàng che mắt gằn giọng lên tiếng.

"Nô tài cùng những cao thủ đại nội ở đây chỉ là phụng chỉ làm việc, tội danh mạo phạm cung phi là đại tội chém đầu, xin cung phi giơ cao đánh khẽ."

Hồ Phúc đã uất ức dùng tính mạng người xung quanh uy hiếp ta như vậy, ta liền biết mình đã thắng rồi, chính vì thế liền nhún vai nói.

"Ấy, tại hạ chỉ là dân đen bình thường, công công một hai muốn tra xét, tại hạ liền ngoan ngoãn hợp tác, sao công công lại nói tại hạ muốn mạng các người. Nếu công công cứ nhất quyết khẳng định tại hạ là vị cung phi nào đó, nam nhi ở đời có thể mất mạng chứ không thể chịu nhục, tại hạ tình nguyện trần truồng từ đây đi ra ngoài dạo phố để chứng minh trong sạch của bản thân."

Thấy Hồ Phúc và thuộc hạ đều túng quẫn che mắt, ta chẳng ngu gì tiếp tục thoát y, chỉ đơn giản vung tay khiến quần áo phát ra tiếng sột soạt. Hồ Phúc liền vội vàng lùi lại, nhắm chặt mắt khoanh tay nói.

"Hôm nay chúng nô tài đường đột mạo phạm tướng quân cùng bằng hữu hội ngộ, trong lòng vô cùng xấu hổ xin đứng đây sám hối không dám tiếp tục đuổi theo hai vị. Mời hai vị rời bước, ngày sau gặp lại."

Tới lúc này, Trần Thiệu Nghĩa vẫn đứng bên cạnh ta mới giận giữ nắm tay ta lôi ra khỏi ngõ, ta cũng vơ vội mấy món quần áo trên mặt đất để chạy theo hắn. Trước khi bước ra đường chính tập nập, hắn dừng lại dùng ánh mắt ý chỉ ta mau mặc quần áo cho tử tế, trong lòng ta lập tức ngọt như được rót mật nhưng ngoài miệng lại nói lớn.

"Đêm nay kinh thành thật nhộn nhịp, người qua lại không ít, tại hạ cảm thấy nóng nực vô cùng, vừa hay, áo lót này mát mẻ, tướng quân cứ để tại hạ mặc như vậy đi."

Ta không nhìn rõ phản ứng của người trong ngõ, nhưng ta nói vậy để bọn hắn biết ta đây đã ở đường cùng, thanh danh cũng dám ném xuống đất, ta lại muốn xem bọn hắn có dám bỏ mạng vì mệnh lệnh của nhà vua hay không?

Ta đường hoàng bước ra ngoài, Trần Thiệu Nghĩa không còn cách nào khác đành phải đi theo. Lúc này đã không còn sớm, tuy trên đường vẫn còn vô cùng tấp nập nhưng lúc này ai ai cũng chỉ tập trung đi về nhà, hàng quán xung quanh cũng rục rịch don dẹp. Chẳng có mấy người để ý ta ăn mặc ra sao, mà dù có đi chăng nữa, nhờ mùi rượu sực nức trên người Trần Thiệu Nghĩa họ có lẽ cũng chỉ nghĩ rằng bọn ta mới chè chén ở đâu đó về.

............................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net