Q2. Chương 87 - Sai một li đi một dặm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta đi đằng trước hướng về phía tửu lâu, Trần Thiệu Nghĩa trầm mặc đi bên cạnh, vết thương trên cánh tay của hắn đã khô lại, tay áo nhăn nheo dán sát vào da thịt. Nghĩ tới việc có lẽ sau đêm nay ta sẽ không thể gặp lại hắn nữa, ta hơi áy náy mới mở miệng nói.

"Chàng không có lời nào muốn nói với ta sao?"

Trần Thiệu Nghĩa bước chậm một bước rồi mới cúi đầu vò tóc.

"Nàng bỏ đi là đúng, dù là trước đây hay bây giờ, ta vẫn không thể bảo vệ nàng."

Lời hắn nói khiến trong lòng ta vô cùng khó chịu, lại không có cách nào khiến hắn cảm thấy tốt hơn nên chỉ biết cúi đầu nói.

"Thiệu Nghĩa, chuyện này vốn là ân oán giữa ta và quan gia, ngay từ đầu ta không nên làm liên lụy tới chàng."

Bàn tay ta lập tức bị nắm chặt, chưa bao giờ ta cảm thấy tay hắn lạnh đến như thế.

"Điểm, đừng nói nữa, ta không trách nàng khiến ta bị liên lụy, chỉ trách bản thân hoài phí bao nhiêu thời gian không ở bên nàng sớm hơn, cũng tự trách bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ được nàng."

Ta ngước mắt nhìn hắn, nhìn thấy tình cảm trong đôi mắt hắn, lời đã nói ra đầu môi liền bị ta khó khăn nuốt xuống. Ta luyến tiếc tình cảm của hắn nhưng ta không yêu hắn, kể từ cái đêm ấy với Trần Thuyên, ta đã biết chắc cuộc đời này ta không thể yêu ai khác. Nếu đã như vậy, ta không muốn Trần Thiệu Nghĩa vứt bỏ hết tiền đồ rộng mở để phiên bạt khắp nơi cùng với ta. Ta đã không thể đáp lại tình cảm của hắn, ta càng không nên khiến hắn chịu khổ. Dù rất lưu luyến nhưng ta vẫn rút lại bàn tay mình, mỉm cười nhìn hắn nói.

"Chàng không nên tự trách bản thân, duyên số đã định hai chúng ta không chung đường. Chàng còn cả tương lai phía trước, không nên vùi dập bản thân như thế này."

Trần Thiệu Nghĩa trầm mặc, hắn không tiếp tục bước tiếp, bọn ta cũng không còn cách tửu quán khi nãy quá xa. Hắn là rất nhanh, Trần Khánh Toàn và người của hắn sẽ nhìn thấy ta ở bên này. Cảm giác an toàn bủa vây khiến trí óc ta cũng không còn căng như dây đàn.

"Thật ra, ngày trước ta không hề thích nàng. Nhưng không phải là bởi thái độ của quan gia đối với nàng luôn luôn khác cách bệ hạ đối xử các cung phi, mà bởi vì nàng luôn luôn vô cùng lý trí. Dù trong lòng nàng nghĩ gì, nàng luôn hành động dựa trên lý trí, nàng khiến ta không thể không cảnh giác với nàng. Bây giờ, ta hiểu tình cảnh của nàng rồi, ta lại cảm thấy nếu không biểu hiện như vậy, nàng khó có thể nào sống sót tới ngày hôm nay."

Nói tới đây hắn một lần nữa nắm lấy tay của ta nhẹ nhàng nói.

"Điểm, trước mặt ta, nàng có thể không cần lý trí như vậy. Chỉ cần nàng mở lời, ta có thể bỏ lại tất cả cùng nàng ngao du tứ hải, không bao giờ trở lại kinh thành nữa."

Ta không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chân thành của Trần Thiệu Nghĩa, ta không dám nói cho hắn đó chính là điều mà ta lo sợ. Ta sợ sự ích kỳ của mình làm lỡ dở tương lai của hắn. Ta sợ không dám nói cho hắn dù hắn có làm gì, ta cũng không thể thay đổi tình cảm của bản thân để yêu hắn. Ta cúi mặt, muốn lựa lời từ chối hắn, không ngờ tới hắn đột nhiên đổ gục về phía ta.

Theo bản năng, ta hốt hoảng giơ hai cánh tay đỡ lấy cơ thể nặng trịch của hắn nhưng liền có người nào đó kéo nhanh hắn khỏi tay ta rồi quăng về một bên. Eo ta bị nắm chặt, toàn thân rời khỏi mặt đất, người vừa tới cắp ngang người ta như đang vác một bao gạo. Hắn chạy rất nhanh. Trong tư thế này, ta không thể nhìn rõ ai là người đang ôm mình chạy nhưng lại có thể theo dõi tấy cả những gì đang diễn ra phía sau.

Ở nơi ta vừa đứng, Trần Thiệu Nghĩa bất tỉnh bị ném sang một bên, cạnh hắn lúc này lại có hai nhóm người đang xô đẩy. Một bên là nhóm cao thủ đại nội mặc áo đen do Hồ Phúc chỉ huy, bọn hắn hằn học nhìn ta bỏ chạy nhưng lại bị một nhóm người mặc thường phục khiến cho bận rộn. Những người mặc thường phục này có đủ loại già, trẻ, lớn, bé, không ngớt nói cười nhưng thực ra trên tay đều có thứ gây sát thương, trẻ con thì cầm trong tay những que tre sắt bén, người lớn thì lại cầm dao, gậy, thậm chí còn có người kéo xe chở phân gào thét đi qua khiến những cao thủ đại nội kia không cách nào lơi lỏng cảnh giác để thoát ra. Nếu như không ở trong tình huống bị người vác như bao gạo, ta quả thật muốn vỗ tay tán thưởng cách nuôi ám vệ của Nhân Huệ vương. So với chiêu cao tay này, những ám vệ và nhân sĩ giang hồ do Bách Nguyệt hội đào tạo vốn là niềm tự hào của ta bao nhiêu năm qua bỗng nhiên trở nên vụng về.

"Tiểu thư vừa khiến ta lo lắng một trận muốn vỡ tim không ngờ lại vẫn còn có thể cao hứng như vậy." Người đang vác ta vừa mở lời, ta liền nhận ra giọng hắn. Không ngờ lại chính là Trần Khánh Toàn. Ta không nhận ra hắn là bởi lúc này hắn đã đổi sang một thân áo nâu sồng tầm thường thận chí còn toát ra mùi hơi khó ngửi. Ta muốn phì cười nhưng nghe giọng hắn có vẻ không vui nên đành bụm miệng cố gắng tỏ ra nghiêm túc.

"Tiểu nữ hành sự khinh xuất nên cảm thấy lo lắng vô cùng cho những thuộc hạ kia của công tử, làm sao còn có tâm trạng mà cao hứng."

Ta vừa nói xong liền bị thô lỗ ném xuống đất. Ta ngã sấp xuống mặt đất, toàn thân liền đau đớn ê ẩm, nhưng dù sao hắn đã ném ta xuống thì chứng tỏ bọn ta đã tới nơi an toàn. Ta thở ra một hơi, lồm cồm bò dậy thì không ngờ rằng Trần Khánh Toàn đã đưa ta đi qua cửa sau nơi ở của mình. Bên trong nhà, Linh thị và Chi thị đã vội vàng chạy tới, vừa chạm vào tay ta, Linh thị liền bật khóc.

"Tiểu thư, là em tự ý hành động không suy nghĩ đã để tiểu thư liên lụy. Tiểu thư có bị thương ở đâu không?"

Ta vội vàng ôm lấy Linh thị dỗ dành, không ngờ Trần Khánh Toàn ở bên cạnh liền lên tiếng.

"TIểu thư là người thông minh, ta không cần phải nhắc nhở lúc này chúng ta không có thời gian để hàn huyên, hành tung của tiểu thư đã bị lộ, kinh thành không còn là nơi ẩn náu an toàn nữa. Quan gia giao cho Hồ Phúc quyền huy động toàn bộ ám vệ và cao thủ đại nội, việc hắn tìm ra nơi này chỉ là vấn đề một sớm một chiều mà thôi."

Ta ngước nhìn Trần Khánh Toàn, khuôn mặt đại mỹ nhân của hắn lúc này đã không còn vẻ thoải mái tự tại như bình thường, lúc này hai đầu lông mày của hắn đã nhíu chặt lại. Ta hiểu rõ sự tồn tại của mình đối với hắn và Nhân Huệ Vương vừa là phúc cũng vừa là họa, chỉ cần ta bị bắt, bọn hắn cũng không tránh khỏi liên đới. Chính vì thế, ta không chậm trễ quay sang Linh thị và Chi thị nói.

"Hai người bọn em lập tức chuẩn bị đồ đạc và lộ phí, chúng ta và nhóc Lâm rời đi ngay bây giờ." Hai người họ nghe ta nói liền lập tức gật đầu chạy đi, ta nhìn họ rồi quay sang phía Mạc Trung vừa đi tới nói với ông ta.

"Đêm nay xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, bọn ta phải đi ngay bây giờ. Để tránh người ngoài phát hiện ra điểm bất thường, nơi này giao lại cho ông. Khi mọi chuyện đã lắng xuống, ta sẽ tìm cách liên lạc với các người. Trong thời gian ta không ở đây, mọi việc kinh doanh cứ duy trì như bình thường, ta giao cho ông toàn quyền quyết định. Chỉ cần không để bị lỗ, bất kể lợi nhuận là bao nhiêu, ông được hưởng năm phần."

Mạnh Trung là người dày dặn kinh nghiệm và cũng đã đi theo ta nhiều năm, ông ta hiểu rõ cách ta xử lý mọi việc nên chỉ đơn giản gật đầu nói.

"Tiểu thư bảo trọng, thuộc hạ sẽ ở nơi này đợi tin của tiểu thư."

Dặn dò xong xuôi ta quay lại nhìn Trần Khánh Toàn đề nghị.

"Đêm nay là đêm hội đình, bây giờ chính là thời điểm mọi người trong kinh thành gấp rút trở về nhà nên đường phố vô cùng hỗn loạn, không còn cơ hội nào để rời khỏi kinh thành thuận lợi hơn nữa. Tiểu nữ dự định đi qua bờ đê tìm một con thuyền nhỏ ngược dòng Nhị Hà sau đó rẽ vào sông Đuống rồi xuôi theo nhánh sông nhỏ này tới sông Bạch Đằng. Mấy ngày sắp tới, chắc chắn Hồ Phúc sẽ tăng cường tra xét mọi nơi trong kinh thành, chính vì thế, công tử càng không thể rời khỏi đây. Chuyến đi này tiểu nữ chỉ mượn của công tử hai ám vệ để giữ an toàn và giữ liên lạc. Một tháng sau, tiểu nữ và công tử sẽ gặp lại ở đoạn cửa sông Bạch Đằng nơi phụ cận của cảng Vân Đồn."

Trần Khánh Toàn trầm mặc nghe lời ta nói, sau một lúc suy nghĩ hắn liền gật đầu.

"Kế hoạch của tiểu thư vô cùng hợp lý, ta không có điểm nào lo lắng, để thuận tiện cho việc che giấu thân phận, ta sẽ cử tới ba nam tử trẻ tuổi, các vị cứ giả dạng là một gia đình lớn ra ngoài du ngoạn. Thuyền để đi lại ta sẽ cho người chuẩn bị. Tiểu thư nên quay vào thay đổi xiêm y, trong nửa canh giờ, ám vệ của ta sẽ đợi các vị ở cửa sau rồi đi tới bến cảng phường Cư Xá. Nơi đó sẽ có thuyền đợi sẵn."

Hắn nói xong im lặng nhìn ta một lúc rồi mới quay đầu bỏ đi, ánh mắt lạnh lùng ấy bất chợt khiến ta rùng mình. Ta đột nhiên nghĩ không biết hành động của ta đêm nay khiến hắn thay đổi ý định, thay vì giúp ta ẩn náu để kiếm lợi lâu dài thì sẽ tìm cơ hội giết người giấu xác để tránh đêm dài lắm mộng hay không? 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net